Gả Cho Tổng Giám Đốc Phải Cẩn Thận

Chương 29: Giấc mơ từ quá khứ




Nói xong Tần Mục chỉ vào các tiểu buôn bán cách đó không xa:

- Nếu như lão nhân có cái gì sai, các người cứ phê bình là được, chẳng lẽ cứ quật ngã kết sinh nhai của người ta sao?

Lão nhân trên đất quần áo mộc mạc, trên quần áo còn có miếng vá, tóc muối tiêu, cái trán có một góc sưng đỏ. Trong lòng Tần Mục nóng tính lên, lấy điện thoại ra nói:

- Lãnh đạo các người là ai, tôi muốn bàn với hắn.

Khí thế này rõ ràng là người không sợ phiền phức. Đầu lĩnh giữ trật tự đô thị thấy Tần Mục bộ dáng không bỏ qua, tự nhủ nói:

- Chúng tôi hoàn toàn làm việc theo điều lệ, anh không nên càn quấy, tôi chính là lãnh đạo.

Hắn thấy Tần Mục vẫn không tự giới thiệu, bên cạnh dẫn hai tiểu mỹ nữ, trong đó một người là người ngoại quốc, thứ ba Tần Mục tuổi quá nhỏ, không giống như người có năng lực lớn, trong nội tâm khinh thị thăng lên.

Sắc mặt Tần Mục càng thêm âm trầm, trầm giọng nói ra:

- Anh đã là lãnh đạo, vậy anh nói cho tôi biết, quốc gia có chính lệnh nào nói rõ có thể tự tiện đánh người trên đường?

Đầu lĩnh cường ngạnh nói:

- Trái với quy định, bán hàng sát lề đường, lại chống đối nhân viên công vụ, chúng tôi chỉ phản kích.

Tần Mục cười lạnh không thôi, lý do thoái thác này quá buồn cười. Nhìn qua tuổi của lão nhân này, không có bảy mươi thì cũng chẳng kém bao nhiêu, thân thể gầy yếu khuyết thiếu dinh dưỡng, làm sao đánh được mấy tên nhân viên chấp pháp dáng người to lớn chứ?

- Các người là một đám heo không có giáo dục.

Đột nhiên Đề Na nói ra một câu tiếng Trung, nhưng mà Tây Môn Nhạn ở bên tai dạy nàng.

Sắc mặt mấy tên giữ trật tự đô thị biến hóa, một tên cầm còng tay đi qua chỗ Đề Na.

Đầu lĩnh thấy Tần Mục không có sợ hãi, trong nội tâm vẫn còn có chút bỡ ngỡ, lại thấy nữ hài nước ngoài bộ dáng không sợ trời không sợ đất, âm thanh mềm một chút, nói ra:

- Vị đồng chí này, anh làm ngành nào?

Tần Mục không để ý hắn, ngồi xổm xuống đỡ lão nhân lên, sau đó nghiêm khắc nói ra:

- Không nên hỏi tôi làm ngành nào, tôi hôm nay sẽ tố cáo các người đánh người.

Tần Mục bộ dáng hùng hổ dọa người thì đám người này không được tự nhiên, đầu lĩnh nghiêng mắt nhìn qua, liền có hai người lui ra phía sau, đi tới hướng Tần Mục. Tần Mục giả bộ như không có phát hiện, tiếp tục nhìn qua tên đầu lĩnh.

Đầu lĩnh gật gật đầu nói ra:

- Vị đồng chí này, tôi cảm thấy chúng ta có hiểu lầm rồi, không bằng đến chỗ giữ trật tự của chúng tôi ngồi một chút, mọi người ngồi xuống nói chuyện.

Hai tên giữ trật tự nhìn qu, đảo mắt nhìn thấy chiếc xe Hồng Kỳ. Chiếc xe này cũng chẳng có gì quý giá, không phải xe nổi tiếng, hai tên giữ trật tự đô thị nhìn nhau, đồng thời khinh thường. Hai người đi đến bên cạnh xe, một người trong đó nhìn vào trong xe, cười nói:

- Ai, thấy không, chiếc xe con này ngay cả chìa khóa còn chưa rút ra đấy.

Một người khác nhìn qua, nói:

- Chiếc xe con này là của mấy người kia. Tôi còn tưởng là nhân vật lợi hại gì chứ, thì ra lái Hồng Kỳ cũng có thể xem mình là một nhân vật, cho dù chạy Mercedes-Benz, chúng ta không phải là chưa bắt qua.

Nói xong, người này chớp mắt, cười hắc hắc mở cửa xe, nhanh chóng khởi động xe và nói với người khác.

- Trở về nói với đầu lĩnh một chút, chiếc xe con này đậu xe sai quy định, bảo thu lấy giấy tờ xe, chơi hắn một vố đi.

mnói xong, cười ha ha lấy hai đương khởi xe, xe con Hồng Kỳ tóc khởi động lên rất lớn, đảo mắt đã biến mất giữa dòng xe cộ.

Giờ phút này Tần Mục đang dìu lão nhân, Tây Môn Nhạn và Đề Na vịn chiếc xe lên, ngồi chồm hổm trên đất nhặt Bình Quả.

Mấy đám giữ trật tự đội mũ đi tới, một tên hút thuốc lá nhìn ba người Tần Mục bận rộn.

Qua trong chốc lát không thấy xe đâu. Tần Mục mờ mịt đứng tại góc đường, nhìn qua mặt đường trống rỗng, tốc độ của tên trôm này đúng là quá nhanh. Nhưng mà mấy tên giữ trật tự đô thị khu Hoàng Dương vẽ mặt tươi cười nghiền ngẫm thì hắn hiểu một chuyện, khẽ cười nói:

- Xe kia bị bạn tôi lái đi rồi, chúng ta đi thôi.

Một giọng điệu nhạt nhẽo không kiêu không nịnh vang lên.

Đám giữ trật tự biết rõ xe của Tần Mục đã bị lái tới chỗ quản xe, cũng đang đầy ý xấu. Nghe Tần Mục nói như vậy, người cầm đầu nói:

- Ảnh hưởng công vụ, các người phải đi theo chúng tôi một chuyến.

Lúc nói chuyện có một chiếc xe bus nhỏ chạy tới, trên xe có một người mặc đồng phục nhảy xuống, nhìn qua tên đầu lĩnh hô:

- Đầu lĩnh, lại có chuyện gì?

Con mắt Tần Mục hơi híp lại, cũng không đợi bọn họ nói chuyện, một chiếc xe tải vượt qua, Tần Mục đi lên, Tây Môn Nhạn và Đề Na nhìn nhau, trên mặt Đề Na khó hiểu, đi theo sau lưng Tần Mục. Tây Môn Nhạn tự nhiên sẽ không dừng lại, nhưng móc điện thoại di động ra, đang chuẩn bị quay số.

- Ba!

Trong đó một người trẻ tuổi đánh vào tay Tây Môn Nhạn, đánh điện thoại của nàng rơi xuống đất phát ra âm thanh thanh thúy, pin bay ra lả tả.

Tây Môn Nhạn lập tức giận dữ, chợt nghe Tần Mục ở trên xe lạnh lùng nói ra:

- Nhạn Tử, cô buông thủ thế ra đi, cứ như vậy sao tôi yên tâm giao Đề Na cho cô được đây?

Tây Môn Nhạn nghe xong lời này thì căm tức, nàng vẫn cho rằng thân thủ của mình rất tốt, lại nói chỉ bảo vệ Đề Na mới có thể danh chính ngôn thuận ở cùng với Tần Mục, hiện tại Tần Mục nói ra lời này có ý không dùng mình. Chuyện này đã chạm điểm mấu chốt của Tây Môn Nhạn, nàng hất bím đuôi ngựa ra, bắp chân đột nhiên đầu nhọn của giày cao gót uốn lượn đá vào hạ bộ của người kia.

Đây là chiêu phòng sói của nữ nhân, Tây Môn Nhạn đã từng luyện võ, bằng không cũng không dám tiếp nhận làm bảo tiêu, một cước này đã đạt tới cảnh giới thần không biết quỷ không hay, tên thanh niên này kêu đau một tiếng, hai tay ôm lấy đũng quần té xuống, trong miệng sùi bọt mép và con mắt trắng dã.

Tây Môn Nhạn dám động thủ, vượt quá đám giữ trật tự đô thị dự kiến, bảy tám người không vui, cùng kêu la vây quanh Tây Môn Nhạn. Tây Môn Nhạn lui ra phía sau hai bước, cửa xe tải mở ra, cánh cửa đong đưa. Tần Mục ở sau lưng nàng tiếp tục dùng khẩu khí lạnh lẽo nói:

- Được hay không được, không được tôi gọi người.

Những lời này nói rất lớn, mấy tên giữ trật tự đô thị nghe được rõ ràng. Đầu lĩnh thấy Tần Mục dám gọi người nháo sự hiển nhiên như vậy, biết rõ chuyện này chỉ sợ không thể xong được, kêu to:

- Gọi đoàn người của chúng ta tới, dám lật trời rồi, dám đối nghịch với đảng.

Con mắt của Tần Mục rét lạnh, mà Đề Na rút điện thoại ra, vẻ mặt hứng thú dạt dào, trong miệng nói tiếng anh:

- Đánh đánh đánh, đây là tư liệu sống rất tốt.

Kể từ đó mấy giữ trật tự đô thị bao vây chỗ của Tây Môn Nhạn, cũng không có động thủ, chỉ có một người thì cầm điện thoại kêu gào. Tần Mục biết rõ điện thoại di động của Đề Na có công dụng quay phim, chỉa chỉa người gọi điện thoại, thấp giọng nói ra:

- Nên quay cái điện thoại của tên kia cho anh, điều tra cái hiệu đó giá bao nhiêu tiền, một tên giữ trật tự đô thị sao có thể dùng điện thoại loại này, kinh phí không đủ a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.