Gả Cho Một Tòa Thành Hoàng

Chương 9: Liên ngọc




Là anh cảm thấy hai năm chưa đủ để hành hạ tôi hay anh nghĩ tôi như một món đồ chơi khi anh buồn? Để rồi anh tỏ tình với tôi Tôi không đồng ý là vì tôi sợ bị tổn thương. Sợ cảm giác không an toàn. Yêu thầm đã rất khổ tôi không muốn vì quá cô đơn mà lại làm mình đau khổ hơn nên tôi bắt đầu tạo khoảng cách với anh. Trốn tránh anh, không để anh tìm thấy mình. Vậy mà anh lại theo đuổi tôi. Anh có biết cảm giác của tôi lúc này là gì không? Là cảm giác sung sướng khi công sức, tình cảm suốt hai năm qua của tôi đã được đền đáp. Tôi từ từ bị anh làm mềm lòng, từ từ bị anh mê hoặc. Tôi quên đi lời hứa sẽ quên anh trước kia của mình để chìm đắm vào tình yêu anh dành cho mình.

Anh không như những người đàn ông khác. Anh không tỏ tình, không tặng quà, socola hay hoa hồng. Anh làm tôi đổ gục bởi những cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt nhất. Anh biết khi tôi vào phòng có điều hòa. Tay chân tôi sẽ rất lạnh. Anh giả vờ chạm chân tôi. Tôi nhìn anh. Anh cười mĩm rồi im lặng. Cứ như vậy. Mỗi lần vào phòng có điều hòa. Anh đều chủ động để chân sang sưởi ấm cho tôi. Có lần anh còn lấy tay tôi bỏ vào túi áo anh rồi nói "Giữ ấm! Kẻo lạnh". Rồi tôi yêu anh lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.