Gả Cho Một Tòa Thành Hoàng

Chương 51: Gặp lại rồi




"Rốt cuộc là ngươi đang làm gì hả –"

Hoa Quỳ lại rống lên, ko thèm đếm xỉa đến xung quanh. Lão bà bà cạnh nhà cùng lão phế vật có nghĩ như thế nào cũng mặc – Gương mặt tuấn mỹ vô song, con người phong lưu lỗi lạc Hoa đại gia – Đang đứng trên nóc nhà hét lên như quỷ kêu.

Quả là đại khí thế...

"Ách, " Hác Cổ Nghị bị thu hút, lấy tay che nắng, ko nhìn rõ sắc mặt của Quỳ cho lắm, cúi đầu nhìn gà mẹ Hoa Hoa đang ngoan ngoãn ấp trứng.

"Ah...." Hắn lộ ra thần sắc vui vẻ. Giơ tay chỉ chỉ ý nói sau này có ko ít gà đâu, muốn mang thức ăn thừa về cho bọn nó, ăn vào sẽ mau lớn lắm đây. Gà là Quỳ mua cho đó...

Hoa Quỳ từ trên mái nhà trèo xuống, im lặng rón rén đi tới phía sau con chuột ngốc kia. Cúi đầu nhìn kỹ mái tóc đen nhánh sau đầu của con chuột. Cất giọng trầm thấp hơi khàn khàn hỏi: "Ngươi ngồi ngốc ngếch ở đây chi vậy?"

Ngẩng đầu nhìn lên, thấy 1 cơn giận đang đùng đùng phát tác. Đoán chắc rằng Quỳ trong nháy mắt sẽ biến thành quỷ cho coi... Hoảng hồn! Hác Cổ Nghị ngã ngồi trên mặt đất, đầu đập vào đùi của quỷ. Đôi mắt mở to hết cở càng lúc càng thấy quỷ đến gần, sắc mặt thật  khó coi – đôi mắt bén ngót, sát khí bắn ra 4 phía –

"Tối nay, chiên cho ta 2 quả trứng gà." Hoa Quỳ mệnh lệnh.

Áh!

Hác Cổ Nghị chớp mắt 1 cái hoảng hồn la lớn: "Ko được! bên trong trứng có gà con. Ông ko thể ăn."

Hoa Quỳ nhướng mày hỏi: "Vậy sao? Ngươi chắc chắn là ta ko thể ăn được trứng gà hả?"

Hác Cổ Nghị gật đầu lia lịa, giải thích: "Tôi tính rồi nha, gà con sắp nở rồi đó. Dễ thương lắm ah!"

"Xin đi, thì ta sẽ ko ăn" Sắc mặt Hoa Quỳ gian trá, trong lòng đầy ý định xấu xa, cơn giận khi nãy nhất thời tiêu hết, cùng cậu bàn điều kiện.

"Xin chuyện gì?" Hác Cổ Nghị gương mặt khờ khạo hỏi.

Hoa Quỳ cười nhạt 1 cái, lòng đang tính toán xem làm sao có thể khiến con chuột ngốc này làm mình thật sảng khoái — "Ta đêm nay sẽ ko ra ngoài, nuốn nghe ngươi nói mấy lời êm ái nga." Con chuột ngốc ở trên giường kêu lên vài tiếng mới có tình thú ah.

Hác Cổ Nghị không rõ cho lắm, nên gây ngốc hỏi tiếp: "Muốn tôi nói lời êm ái gì vậy?" Có phải là giống như mấy người ở gần đây thường trêu cậu là thằng ngốc ko?

Miệng Hoa Quỳ cười tươi hết cỡ, bộ dáng gian xảo cười cười nói: "Đến tối ta sẽ dạy ngươi."

Hác Cổ Nghị hơi gật đầu, chỉ đơn thuần là ko đoán ra được Quỳ sẽ dạy cậu cái gì thôi?

Hoa Quỳ kéo cậu lên, ko quên thúc giục: "Mau đi rót cho ta chén nước."

Hác Cổ Nghị nghe xong nói: "Được, để tôi đi rửa tay trước đã." Cậu sợ nếu ko rửa tay, thì Quỳ sẽ lại biến thành quỷ mà giết mất gà mẹ Hoa Hoa của cậu.

Hoa Quỳ nhìn bóng lưng của cậu đang mất dần nơi trù phòng. Bao nhiêu giận dữ đã sớm tan thành mây khói. Giờ đây hắn lại nghĩ, dù ko có lũ gà con thì lão phế vật nhìn cũng thật chướng mắt mà!

Hác Cổ Nghị ôm ống trúc ngồi trên giường tính tiền, thoáng chốc đã quên chuyện Hoa Quỳ sẽ dạy mình nói chuyện êm ái.

"1, 2, 3, 4.....17, 18....20....25...." Giờ cậu chỉ bán dầu có nữa ngày thôi, thu nhập cũng giảm đi ko ít. Càng nghĩ càng ko thoải mái... Ngực lại cảm thấy đau.

Cậu trừ hết chi phí, chỉ dư lại có 31 văn tiền.

"Làm sao bây giờ... Không mua thuốc cho gia gia rồi....." Cậu thật buồn lòng, cầm từng đồng từng đồng vào lại ống trúc. Mặt nhăn nhó đầy ưu tư như 1 cái bánh bao nhỏ.

Hoa Quỳ bước vào phòng, từng bước từng bước thong thả đến bên mép giường. Đôi mắt yêu mị dừng lại trên người chuột con. Kia vừa đếm đếm vừa thì thầm ko biết là nói gì nữa.

"Ngươi ôm ống trúc chặt như vậy để làm gì?"

Hác Cổ Nghị ngẩng mặt lên. Đôi mắt trong suốt hơi hoảng sợ."Quỳ, tôi ko về nhà vào buổi trưa có được ko?"

"Ngươi nói ngu ngốc cái gì đó? Nếu trưa ngươi ko trở về, thì ta ăn cái gì đây hả?" Hắn chờ con chuột ngốc trở về để hầu hạ cơm nước. Sao nó dám ra chủ ý này?

"Tôi muốn đi bán dầu, nếu ko sẽ ko có tiền." Hác Cổ Nghị vẫy vẫy ống trúc đang cầm trong tay 「leng keng leng keng」chứng thực là cậu ko nói dối.

Thần sắc của Hoa Quỳ hơi run run. Hắn trừng mắt nhìn con chuột ngốc đang  ở gần đó. "Ngân phiếu lần trước ta cho ngươi đâu? Ngươi để đâu rồi hả? " Hắn đang nói chuyện thiệt hơn – Lần trước có cho con chuột『vốn liếng riêng』, không nhiều không ít – ngân phiếu 50 lượng.

"Ah, tôi tôi đã......" Hác Cổ Nghị nhớ lại hôm trước rồi hôm trước nữa.... "Ah, tôi nhớ rồi, tôi có đem tờ giấy có con dấu đến đại phu, đổi lấy dược cho gia gia" Quỳ ko có gạt cậu – Tờ giấy đó thật sự có thể đổi được đồ.

"Vậy, đại phu có đưa lại tiền cho ngươi ko?"

"Không có." Hác Cổ Nghị thật thà nói: "Đại phu nói giấy này so với tiền còn ít hơn nữa nha, nên ko có thối tiền lại cho tôi."

Sắc mặt của Hoa Quỳ trong nháy mắt trở nên âm trầm, nghĩ thầm: Giỏi ah, đúng là ko biết sống chết mới dám đi lừa『tiền xương máu』của con chuột ngốc mà... Mụ nội nó, thật hết muốn sống nữa rồi!

Hoa Quỳ dùng chân vẫy hài xuống, cả người ngồi trên giường trước mặt con chuột thối. Vương tay cầm lấy ống trúc đựng tiền để「Cộp」lên đầu giường. "Mau cởi áo giúp ta" Hắn mệnh lệnh, ngữ khí ko tốt lắm.

Quỳ lại biến thành quỷ...

Hác Cổ Nghị lập tức xoay người lại, chớp chớp đôi mắt vô tội, ngón tay chỉ ra ngoài cửa, nói: "Chỗ đi tiểu... ở... sân sau mà." Quỷ đêm nay muốn đem vật cứng rắn làm loạn, mông cậu sẽ đau lắm...

"Đến đây."

Hác Cổ Nghị mạnh mẽ lắc đầu, kêu lên: "Ko muốn."

Hoa Quỳ liền nhanh chóng nắm lấy chân cậu, dùng lực kéo 1 cái. Con chuột thối lập tức nằm ngay xuống – Hách!

Cậu cả người cứng ngắt, ngay cả thở cũng ko dám. Trong chớp mắt, toàn thân bỗng cảm thấy lành lạnh, là quỷ đã cởi hết xiêm y của cậu rồi.

Hoa Quỳ tách 2 đùi cậu ra ôm lấy thắt lưng hắn. Nơi tư mật non nớt ánh ngay vào mắt. Dục vọng trong nháy mắt nổi lên, máu trong người hừn hựt thiêu thốt. Môi mỉm cười đầy  tà ý, giơ tay từ từ cởi ra thắt lưng – Đôi mắt cứ ko ngừng chớp lấy chớp để mang trong đó là sự cầu xin. Cậu nhỏ giọng: "Quỳ....."

Hở –

Hoa Quỳ hít sâu 1 hơi. Lời vừa lọt tai quá sức hấp dẫn. Bộ dáng chưa biết chuyện đời của Chuột Con thật ngốc nghếch đáng thương...

Dường như là xử tử thượng hạng. Bất luận hắn có áp bức như ra sao, cũng ko cách nào hết mị hoặc được.

Hỏa nhiệt trong người cứ ko ngừng tăng lên. Con chuột ngu ngốc cứ cứng ngắt cả người. "Tôi ko phải là chỗ để đi tiểu mà...." Cậu cứ bướng bĩnh nói rõ mình ko phải là vật phẩm của hắn.

Cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo cậu. Ngón tay tìm đến nơi tư mật, nhẹ nhàng vuốt ve thâm nhập vào cửa khẩu mẫn cảm, cảm thấy cậu chặt chẽ vây lấy.

Nhìn vào gương mặt thanh tú của cậu đang từ từ trắng bệch. Mày nhăn chặt lại, là khó chịu rồi, "Chuột Con....." hắn vỗ về, nhẹ nhàng hôn vào cái miệng nhỏ nhắn của cậu, dụ dỗ: "Nói muốn đi...."

Hác Cổ Nghị lắc đầu khóc rấm rứt "Tôi ko muốn đâu." Cậu ko muốn quỷ làm loạn, ko muốn quỷ áp trên người, làm cậu ko thoải mái, ko muốn quỷ dữ dằn làm cậu sợ.

Thân thể tự nhiên phát sinh kháng cự, đẩy vật lạ vừa xâm nhập ra. Đôi mắt đẫm lệ. Cậu ủy khuất, ko biết rốt cuộc là quỷ bị bệnh gì nữa.

"Ngươi không muốn?!" Chuột con rõ ràng là đang cự tuyệt, ngay cả do dự cũng ko có lấy nửa phần......

Nhanh như chớp, Hoa Quỳ liền cắn đôi môi như cánh hoa của cậu 1 cái. Rút ngón tay ra. Động thân, toàn bộ dục vọng đều được đẩy vào nơi non mềm kia.

"Đừng — "

Chuột Con thần sắc đau đớn kêu lên. Hắn liền nâng chân con chuột lên, dùng sức đỉnh nhập, thật hài lòng khi thấy con chuột thốt ra:

"Đau..."

Hác Cổ Nghị vội vã che miệng lại, sợ gia gia khó khăn lắm mới ngủ được lại bị âm thanh đau đớn của cậu đánh thức. Gia gia ho lâu lắm rồi, lâu lắm...

Cậu ko có tiền mua thuốc...

Sắc trời sáng sủa.

Hác Cổ Nghị dụi dụi mắt, thoáng chốc ngạc nhiên –

Hỏng rồi!

Cậu muốn ngay lập tức đi nấu cháo cho gia gia ăn, còn có cho gà lớn gà bé ăn nữa kia.

Thân thể bị Quỳ ôm chặt quá. Cậu thật cẩn thận động đậy. Cả người trợt xuống giường, mông té bịch xuống đất, đau đến há miệng cắn răng.

Sợ sẽ đánh thức Quỳ dậy, cậu liền yên lặng bò đến tủ áo, nhẹ tay nhẹ chân lấy ra 1 bộ quần áo.

Chân đã vững trên đất, cậu lén lút đến gần mép giường, vương tay dài ra định lấy lại ống trúc. Mắt vô tình ngắm nhìn Quỳ đang chìm trong giấc ngủ, lòng cậu dường như xuất hiện 1 tình cảm xa lạ đối với Quỳ...

Là gì vậy...

Ôm chặt ống trúc, cúi đầu xuống, chớp chớp đôi mắt đang dần trở nên ảm đạm. Trong đầu bắt đầu có suy nghĩ, cậu ko ngờ là mình lại ngủ chung với Quỳ, còn có cậu muốn Quỳ ở đây bao lâu đây?

Cảm thấy được giữa đùi có dịch thể dinh dính chảy xuống. Cậu vội dùng tay áo lau đi nước ngay khóe mắt. Nghĩ mãi cũng ko ra, tại sao Quỳ lại loạn như thế, hay là tại hắn ngốc quá?

Nhưng, cậu chưa bao giờ nghe qua ai nói là Quỳ ngốc cả...

Quay mặt về... lại nhìn kỹ người đang nằm sấp trên giường 1 lần nữa –

Ko hiểu là cảm giác này có phải là đáng ghét hay ko...

Ko giống như đối với con chó vàng kia.

Hác Cổ Nghị gánh dầu rao bán ven đường. Quá trưa, cậu để 2 thùng dầu vào lề đường. Ngồi lên đó bắt đầu ăn bánh bao.

Mông ẩn ẩn đau, hắn duỗi thẳng chân ra cho bớt mỏi. Trong lòng cứ lo ko biết gia gia có biết đến bếp nơi trù phòng lấy đồ ăn ăn ko nữa.

Có hay ko lo lắng khi ko thấy cậu về nhà?

Gà mẹ Hoa Hoa của cậu có ấp ra gà con ko?

Nếu có... Gà con sẽ có màu gì?

Đôi môi cánh hoa nở 1 nụ cười ấm áp, đôi mắt rạng rỡ hẳn lên, tưởng tượng đến mấy bé gà con đầy khả ái...

Âm thanh từ xa vọng lại phá tan ảo tưởng của cậu. Hác Cổ Nghị hoảng hồn cũng nép qua 1 bên nhìn xung quanh, xem thử đó là âm thanh đó — Hác Cổ Nghị tò mò mở to mắt, đợi 1 hồi lâu. Lúc này mấy người mua bán và dân thường cũng đã vây lại thành đám đông nhìn ngó. Chớp mắt, có kiệu hoa rực rỡ được khiêng qua, vô cùng nhiệt náo, hướng thành đông mà đi – "Thì ra là Trích Tinh lâu Phụng Tiên cô nương được giá về làm vợ của Chương Đằng."

"Chậc chậc... Người giàu có đón người thật náo nhiệt ah. Phụng Tiên cô nương đúng là chim sẽ hóa phượng hoàng. Nữa đời sau thật ko cần lo lắng nữa rồi."

"Là người, mặc kệ xuất thân như thế nào, chỉ cần có thể bám theo mấy người có tiền. Dù cho làm tiểu thiếp, thì so với mấy người bình thường như chúng ta cũng tốt hơn gấp vạn lần."

"Nhà họ Chương kia cũng có  ko ít cửa tiệm mua bán tơ lụa nha. Nhưng Chương Đằng chỉ thừa hưởng có 2 tiệm mà thôi. Những thứ khác đều được chia hết cho huynh đệ trong nhà rồi. Ai nấy đều tự kinh doanh. Chương thị là 1 đại gia tộc, chiếm vai trò ko nhỏ trong việc kinh thương ở nơi này. Chưởng quyền đều do Chương đại phu nhân tiếp quản."

"Nữ nhân kia chính nguyên phối phu nhân của Chương Bá. Nghe nói rất khôn khéo, lợi hại. Chương thị chức phường (~ phường kinh doanh tơ lụa của nhà họ Chương) lúc đầu chính là sự nghiệp của nhà mẹ Chương đại phu nhân. Vì bà là con gái một, nên thuận theo đổi thành Chương thị chức phường. Trải qua nhiều năm, 1 chức phường nhỏ bé giờ thành nơi kinh doanh quy mô như hôm nay."

Hác Cổ Nghị sau khi nghe xong thì mặt mũi ngơ ngẩn. Cậu ko hiểu bọn họ đang nói cái gì nữa, chỉ biết là Phụng Tiên tỷ tỷ xinh đẹp đã lập gia đình... biến thành tân nương tử...

Gia gia đã nói tân nương tử cùng chú rễ sẽ ở cùng 1 chỗ, sau đó là có tiểu oa nhi...

Giống như nuôi 1 con gà trống và 1 con gà mái, sẽ đẻ ra gà con.

Thực mụ nội nó mà... Con chuột ngốc còn chưa về nữa!

Đôi mắt yêu mị phát ra khí tức nguy hiểm. Đá vào cái ghế tre trong phòng 1 cái. Ko thèm ngó ngàng đến lão phế vật đang run rẩy ở đằng kia. 「Lốp bốp」– làm vỡ mất cái dĩa nhỏ trên bàn.

Một bánh bao lăn đến bên chân. Ánh mắt Hoa Quỳ sắc nhọn, giơ chân đạp xuống, "Hừ! lão phế vật, thật vô dụng mà." Nói xong liền phất tay áo rời khỏi.

Nhân đứng trên nóc nhà, tay áo bay bay. Quang cảnh xung quanh liền đập vào mắt – Lũ gà trong hậu viện thiếu đi sự tồn tại của con chuột. Nhìn trên mấy con đường gần đó, cũng ko thấy con chuột thối gánh dầu trở về.

Hoa Quỳ nghiến rằng nghiến lợi, độc ác rủa thầm: "Tên đại phu kia thật đáng chết. Con chuột ngốc tám phần là vì tiền mà đi bán dầu cả ngày rồi. Chỉ vì 50 lượng... mà khiến cho bản đại gia ta bị nghẹn... Để xem ta trừng trị ngươi như thế nào đây"

Hoa Quỳ men theo đường con chuột hay đi để bán dầu. Tai nghe được người xung quanh đang bàn tán về hôn lễ. Không khí ngay ngã tư đường vô cùng náo nhiệt.

Hắn không khỏi cười lạnh –

Hắn ko dám chắc là Phụng Tiên thân nhập hào môn sẽ có ngày lành.

Nữ nhân luôn có cái khó của nữ nhân. Coi như hắn – cũng có cái khó của nam nhân đi.

Con chuột thối mà bị hắn bắt được thì coi như xong rồi. Hắn sẽ thao cho nó ko còn sức mà ra khỏi cửa luôn!

Gương mặt tuấn mỹ của Hoa Quỳ bỗng trở nên khó coi. Đại gia khí thế mãnh liệt, bước vào『Từ Thiện dược đường』.

Lão thầy thuốc khoảng chừng hơn 40 tuổi liếc mắt 1 cái thấy đại nhân vật là Trích Tinh lâu, Hoa gia đến –

Nam nhân như Hoa gia này nhìn thật xinh đẹp. Nếu bỏ qua khí thế tà ác, thì Hoa gia cũng có thể xưng là đại mỹ nhân ah.

Đại phu liền liến thoắng: "Hoa gia, ngài hôm nay đến đây, là cảm thấy ko khỏe chỗ nào sao? Lão quan sát, thấy mặt mũi hắn xanh mét, làm mất đi vẻ đẹp vốn có cũng ko ít nha...

"Cả người ta đều ko thoải mái." Lửa giận thiêu đốt, sát khí đằng đằng. Hoa Quỳ kéo 1 cái ghế dựa ngồi xuống, nói: "Đại phu với y thuật diệu thủ hồi xuân nổi danh gần xa. Bất kể là bệnh nặng hay nhẹ, trúng gió hay thương hàn, chỉ cần đến đây 1 chuyến đều hết bệnh ngay."

Thầy thuốc nghe xong, như mở cờ trong bụng cũng ngồi xuống theo. Vừa cười vừa nói: "Ah, ko dám nhận, ko dám nhận. Hoa gia ngài nói quá rồi."

"Đại phu cần gì khiêm tốn như vậy." Hoa Quỳ miệng cười lòng ko cười. Tùy tiện nói vài câu tân bốc lão. Trước cho uống nước đường, sau lột da.

"Hoa gia, ngài đến đây là để...."

"Đương nhiên là tìm đại phu để trị bệnh xấu."

"Hay lắm, ngài có tật xấu gì ah?"

Hoa Quỳ nhướng mày, giải thích: "Đại phu chắc ko biết, ta có dưỡng bên người 1 con Chuột Con. Mà khó là ở chỗ, con chuột này đầu óc có vấn đề, thường ko hiểu rõ ràng mọi việc lắm, thậm chí còn ko biết được giá trị của ngân phiếu nữa ah."

Sao?!

Sắc mặt của đại phu nhất thời cứng đờ:  "Như vậy ah...." Lão ko biết là nên khóc hay cười?

Hoa gia sao lại nhờ lão điều trị cho súc vật?

Chuột sao biết dùng ngân lượng. Hoa gia là đang kể chuyện cười sao?

"Ân, " Hoa Quỳ nói tiếp: "Mấy bữa trước, con chuột ngốc ta nuôi đi mua thuốc. Nó lấy 1 tờ giấy đi, ko ngờ là có thể đổi được dược trở về. Chậc chậc....." Hoa Quỳ lắc đầu giả vờ thán phục: "Dùng giấy mà đổi được dược thật ngạc nhiên mà. Đại phu nếu là lão chắc ko nhận đâu hén?!"

"Ách..." Đại phu chớp mắt liền ngồi thẳng đờ. Nói hùa theo lời Hoa gia: "Này thật ngạc nhiên... ngạc nhiên." Cảm thấy cả khinh, cuối cùng cũng nghe ra vấn đề — Hoa gia là đang ám chỉ... Hả?!

Đại phu nhất thời có phản ứng — Hoa gia cùng ngốc tử bán dầu có liên quan với nhau?

"Đó ngươi xem, bệnh ngu của Chuột Con kia có thể chữa được ko ah?"

"Ko thuốc chữa...." Ai mà không biết thằng ngốc bán dầu đầu óc có vấn đề. Lão còn tưởng là nó nhặt được ngân phiếu trên đường, nhất thời tham lam.

"Đại phu, có phải là ngươi đang giả ngu với ta ko? Chỗ ngươi rõ ràng có thuốc để trị bệnh ngu của con chuột mà" Hoa Quỳ rất kiên quyết nói.

"Không không không... Hoa gia, ngài giỡn chơi rồi." Đại phu cười gượng gạo, kiên trì nói: "Chỗ ta ko có thuốc nào có thể chữa bệnh ngu... cho chuột cả."

Mặt Hoa Quỳ vẫn cười y như cũ, nhắc nhỡ: "Đại phu, ta thấy đầu ngươi cũng ngu ko kém nga. Trí nhớ cũng tồi nữa. Dược đường này có 1 bó củi trong hòm thuốc đó."

"Bó củi nào?" Đại phu càng nghe càng hồ đồ.

Hoa Quỳ đứng lên, ko hề đáp lại nữa câu.

Đại phu thấy hắn bước ra khỏi dược đường. Liền ngay lập tức đứng dậy tiễn khách, nhưng lạ là mới vừa ra khỏi cửa đã ko thấy Hoa gia nữa?

Hoa Quỳ lúc bước ra đã nhảy lên mái hiên. Giơ chân, trong chớp mắt đá rớt bảng hiệu của dược đường「Rầm」– 1 âm thanh rất lớn vang lên. Tấm bản rơi xuống vỡ ra thành 2 khối.

"Ah!"

Đại phu hoảng sợ ko thôi. Trợn mắt há mồm, nhìn thấy 1 bóng người vừa hạ xuống. "Là Hoa gia...."

Hoa Quỳ nhướng mày, lạnh lùng nói: "Đại phu có diệu thủ hồi xuân (~ bàn tay chữa lành) mà, quả nhiên là ko giống như người thường." Hắn nhân tiện đá 1 cước làm cho bảng hiệu biến thành 2 mãnh để cho lão『hồi xuân』luôn đi. "Hừ!" 1 tiếng, để lại dấu chân, tiêu sái rời đi, cũng ko thèm quay lại liếc người lấy 1 cái.

Hác Cổ Nghị gánh 2 thùng dầu. Trong đầu ko ngừng nhớ lại ngày xưa Phụng Tiên tỷ tỷ hay cho kẹo cậu ăn. Bỗng nhiên như vô thức mà đến trước Trích Tinh lâu bồi hồi – Phụng Tiên tỷ tỷ giá cho người ta rồi sao...

Thật vậy sao?

"Đây không phải là chỗ cho thằng ngốc bán dầu như ngươi đứng đâu nga!" Tú bà híp mắt lại, tay cầm quạt ko ngừng xua xua như đuổi đi rồi nhặng: "đi đi đi, chỗ ta ko thiếu dầu. Ngươi mau xéo đi đỡ phải ngại mắt mấy thần tài vào cửa."

Hác Cổ Nghị không đi, nói rõ: "Ta muốn tìm Phụng Tiên tỷ tỷ."

"Cô nãi nãi đã giá cho người ta rồi. Ngươi đừng vọng tưởng nữa. Hứ, thằng ngốc như ngươi cũng xứng sao?" Tú bà nanh ác liếc thằng ngốc 1 cái, sau đó cười thật rạng rỡ.

Lấy cây quạt đang cầm trong tay che đi cái miệng đỏ choét, cười đùa nói: "Có cô nương nào lại muốn giá cho ngươi chứ? Người ngu hết thuốc chữa. Trừ khi là thiên hạ hồng vũ (trời đổ mưa đỏ) mới có người bị mù mà giá cho ngươi nga."

Hác Cổ Nghị suy nghĩ 1 lúc rồi nói: "Mưa ko phải màu hồng nha."

Tú bà quát lại: "Là lão nương muốn nói là chuyện ko thể nào. Ngươi thật ngu mà."

Hác Cổ Nghị sững sờ ngay tại chỗ, cảm thấy rất mơ hồ, sự thật ko phải như thế mà. "Gia gia thích ta, gà mái Hoa Hoa cùng gà con cũng thích ta. Phụng Tiên tỷ tỷ vì thích ta mà hay cho kẹo ta ăn. Gia gia nói tiểu hài tử vì thích ta, mới trêu đùa như thế....." Cậu sửa lại, gánh dầu trở về đầu lộ. Phía sau truyền dến tiếng cười làm cậu cảm thấy khó chịu — "Ah... Ngốc tử chính là ngốc tử, cứ mơ tiếp giấc mộng ngốc nghếch của ngươi đi. Trừ gia gia thích ngốc tử nhà ngươi ra. Còn có ai thích nữa chứ. Hứ! nói đùa!"

Hác Cổ Nghị lòng như bị ai bóp nghẹt. Cả người cảm thấy thật khó chịu. Hai bàn tay nắm chặt lấy dây thừng nơi đòn gánh. Cậu đi như bay, muốn trốn khỏi mấy lời giễu cợt đầy ác ý kia.

Lời nói chanh chua của Tú Bà vẫn còn quanh quẩn trong đầu –『Ah... Ngốc tử chính là ngốc tử... Trừ gia gia của ngươi ra, còn ai thích ngươi nữa cứ... Nói giỡn ko hà!』 không ai thích cậu cả...

Bởi vì cậu ngu quá mà...

Chẳng trách Quỳ cứ biến thành quỷ, đối với cậu thật dữ dằn, làm mông cậu đau lắm luôn...

Chỉ có gia gia là tốt với cậu, cũng ko cười cợt đùa cậu, gà lớn gà bé cũng ko chọc ghẹo, Phụng Tiên tỷ tỷ cũng như thế...

Quỳ thì ngược lại... Những người khác cũng như vậy, bọn trẻ con cũng thế luôn... Hách! Gia gia gạt người...

Hác Cổ Nghị bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ –

Mấy hộ xung quanh đều cười cậu là thằng ngốc. Vì thế nên mới ko thích dính dáng với cậu.

Đã tin tưởng lời nói dối trong thời gian rất dài rồi. Mấy lời cười đùa bỗng biến thành chế nhạo –『Thằng ngốc, giống như cỏ cây, dọc đường bị chó cắn bị thương mà còn cười nữa... 』 thật tức cười...

"Ta ko có bị chó cắn... Không có bị cắn...... Không có..." Hác Cổ Nghị không ngừng lắc đầu, trong lòng phản đối lại chuyện đó. Dường như làm vậy sẽ ko bị nhạo báng nữa.

Chạy trốn được 1 đoạn ngắn, chân vấp phải thềm đá, cả người ko kềm được sức nặng của hai thùng dầu đang gánh trên vai. "Ah..." Cậu hoảng hồn kêu lên. Chớp mắt 1 cái té xuống thềm đá – Thùng nặng trên vai liền rơi xuống nhưng 2 tay vẫn còn nắm chặt lấy dây thừng,「Bịch bịch bịch」, Thùng dầu liền lăn ngay từ bậc thềm xuống mặt đất.

Hác Cổ Nghị quỳ rạp trên mặt đất, tay xoa xoa đầu, kêu lên "Đau quá....."

Nháy nháy mắt mấy cái. Tầm nhìn ko rõ ràng cho lắm. Tay áo cảm thấy ướt ướt, nhìn lại đã đỏ tươi.

"Áh! Thùng dầu của ta....." Hác Cổ Nghị nhìn ngó xung quanh, vội vã bò trên mặt đất, cố chịu đựng sự đau đớn đang lan tỏa trên người. "Thùng dầu của ta hỏng rồi....." Nước mắt nhanh chóng ngưng tụ nơi hốc mắt. Lúc nãy thùng dầu rơi xuống nghe tiếng lớn lắm, chắc là hư rồi...

Làm sao bây giờ...

Tay chân trong nháy mắt cứ lóng nga lóng ngóng. Cố nhìn khắp nơi. Nơi này là đường tắt nên ít có ai qua lại. Cậu cũng ko biết hẻm nhỏ này sẽ thông đến những đường nào nữa...

Thùng dầu bị hư, gia gia chắc chắn sẽ mắng cậu ko cẩn thận cho coi...

Ko biết bao nhiêu nước mắt đã rơi xuống đất. Hác Cổ Nghị lo lắng – Có vài văn tiền bị rơi ra khỏi túi của cậu, hài cũng bị rơi cách đó xa xa. Cậu lại gánh 2 thùng dầu lên vai. Một bên nặng, 1 bên nhẹ, cậu bước xiêu vẹo ra khỏi con đường tắt.

Ven đường vẫn còn để lại vệt dầu đang chảy dài. Chân chỉ còn 1 chiếc hài, cả người chật vật đi dọc bên đường. Dù cho biết đường cậu cũng ko dám về nhà nữa – Hoa gia cảm thấy rất bất an.

Hành tung thần bí đã kéo dài hơn 1 tháng rồi. Trong thời gian đó, Hoa gia ko hề qua đêm ở Trích Tinh lâu, thậm chí ko hề cùng bất cứ tiểu quan nào vui vẻ hết.

Là ko có ai lọt vào mắt hắn sao?

Hay phải nói là mắt hắn đã ko để cho ai lọt vào nữa rồi?

Đoàn Ngọc cười thật quyến rũ, lên tiếng ướm thử: "Hoa gia, Phụng Tiên xuất giá, ngài tiếc lắm sao?" Y biết rõ, Phụng Tiên đã kiếm cho Hoa gia ko ít ngân lượng. Nếu so với mình chỉ sợ có hơn chứ ko kém.

"Phụng Tiên... Àh, đương nhiên là ta bỏ được."

Trước mắt Hoa Quỳ bày ra rất nhiều mỹ thực đẹp mắt. Cơm canh được nấu nướng tinh tế. Đầu bếp còn dâng lên rượu ngon. Đoàn Ngọc lại cẩn thận hầu hạ, vẫn cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, ko khơi được nữa điểm thèm ăn...

"haiz!"

Hoa Quỳ để chén xuống, nói: "Dọn đi."

"Hoa gia, ngài không ăn sao?" Đoạn Ngọc ngạc nhiên.

Hoa Quỳ liếc xéo 1 cái làm đại mỹ nhân giật mình, hỏi: "Sao vậy? Ta có ăn hay ko đều phải được ngươi cho phép sao?"

Đoàn Ngọc khép hờ mắt, lí nhí nói: "Ngọc nhi không dám." Ngay lập tức, y đứng lên tiến đến ngồi bên cạnh Hoa gia, dùng tay vuốt ve lòng ngực rộng rãi, nũng niệu: "Hoa gia, cơm canh cứ để đó đã. Để Ngọc nhi hầu hạ ngài trước được ko?"

Bàn tay thành thạo cởi ra áo của nam nhân. Đặt môi mình đến gần làn môi bạc tình. Chủ động dụ dỗ hắn. Mục đích duy nhất là hiến thân, tự mình minh chứng để nam nhân ko tìm niềm vui khác bên ngoài...

Chớp mắt 1 cái bóp chặt lấy cái cổ xinh đẹp. Má phấn môi hồng bắt đầu trổ tài. Hoa Quỳ híp mắt ánh vào trong đó là dung nhan ko hề tuyệt mỹ. Nghe hắn phát ra tiếng êm ái: "Hoa gia, ngài làm ta đau quá." Nghe như đang làm nũng...

Y ko cần nam nhân ko chút lưu tình để lại dấu ngón tay như vậy. Biết rõ hành động này chỉ chọc hắn giận thêm thôi nhưng y cam tâm tình nguyện nhận hết nộ khí — "Hình như ngươi quên mất là ta ko bao giờ để người khác chạm vào miệng mình." Đôi mắt yêu mị mang ý cười, khoái trá thưởng thức mỹ nhân đang dần đỏ mặt lên: "Ngươi cũng ko ngu lắm ha. Hầu hạ nam nhân liền biết ra tay với những chỗ hắn thích nhất."

"Ha ha... Hoa gia nói thật phải. Ngọc nhi sẽ nhớ kỹ." Bị bóp cổ ko thể thở được, người ko lạnh mà run. Tay liền nhẹ nhàng kiêu kích nam nhân. Thân thể lõa lồ đưa đẩy vào những chỗ mẫn cảm. Nhưng bàn tay bóp chặt cổ y vẫn chưa hề nới lõng ra. Dầu ngón tay hằng sâu vào làn da xinh đẹp, làm ý đồ dụ dỗ hắn bỗng dưng tắt ngắm...

Hoa Quỳ như cười như ko kiến nghị: "Ngươi phải dùng miệng." Lập tức buôn ra, để y có thể hít thở.

Đoạn ngọc hít sâu vài hơi, đôi môi cánh hoa cười nhẹ 1 cái, nói: "Hảo." Y cam tâm tình nguyện phục vụ hắn.

Cả người trợt xuống ghế, mở hai đùi của nam nhân rộng ra quỳ xuống, mở ra những gì trói buộc. Kia vẫn ở trạng thái bất động. Quá hiểu nam nhân này cường hãn ra sao. Thậm chí là thô lỗ ko biết thương hương tiếc ngọc. Người có khả năng làm hắn kéo dài sự bộc phát của hắn rất ít. Vì thế kiến cho nhu cầu càng thêm đòi hỏi càng thêm nghiện ngập.

Đôi mắt yêu mị lóe lên tia quái dị. Gương mặt tuấn mỹ trở nên tà ác. Trong khoản thời gian ngắn ngủi, khi chiếc miệng thơm mùi đàn hương vừa tiến đến, thì trong nháy mắt, Hoa Quỳ đứng lên, giở chân đá lên người tiểu quan 1 cái.

"Ah!" Đoàn Ngọc ngã ngay xuống đất. Vén lên mớ tóc đang rũ xuống mặt. Ngẩng đầu nhìn biểu tình của nam nhân, tay níu lấy áo hắn. "Tại sao....." Y ko thể tin rằng mình chủ động hiến thân mà nam nhân còn sinh khí.

"Ngọc Nhi, đừng để ta lại nghe được là khách nhân than phiền ngươi phục vụ ko chu đáo. Nghĩ lại xem ngươi làm được gì đã. Muốn trèo cao thì đợi ngươi được đắc sủng cũng chưa muộn mà." Nhưng tuyệt đối sẽ ko phải hắn. Thành thật mà nói, đã sớm ghê tởm rồi...

"Cẩm Văn –" giọng nói mạnh mẽ rống lên. Thuộc hạ đang canh cửa bên ngoài tiến vào.

Trác Cẩm Văn mở cửa phòng, vừa nhìn đã biết ngay là xảy ra chuyện gì. Hoa gia đang giáo huấn tiểu quan ko biết chìu chuộng. Y đã đắc tội ko biết bao nhiêu khách nhân đã tiêu tốn nhiều tiền để ngủ qua đêm.

Ánh mắt bình tĩnh vô cảm rời ra khỏi người Đoàn Ngọc. Trác Cẩm Văn cung kính: "Gia, có gì phân phó?"

"Đưa y đi hầu hạ Phàn gia. Nếu sau này còn vị đại gia nào đến Trích Tinh lâu ngoạn mà bị mất hứng, thì đem y ra ngoài đường chèo kéo khách nhân đi."

Nói xong, Hoa Quỳ run run trương ra bộ mặt thối, tâm tình rất tệ rời khỏi Trích Tinh lâu.

Thực mụ nội nó mà... Con chuột ngốc hại bụng hắn trống rỗng cả ngày. Giận đến gan phổi mà ko có chỗ nào trút ra...

Sắc trời tối tăm, nhưng chợ vẫn náo nhiệt như thường. Có nhiều cửa tiệm bán đồ ăn vặt vẫn còn mở cửa. Hoa Quỳ bước qua vài nơi bán nhiều thức rất ngọt ngào, ko chút do dự, mua ngay mứt quả.

Cầm cái gói màu đỏ đỏ trong tay, hắn hạ quyết tâm khi về cái nhà tồi tàn đó hắn sẽ dụ con chuột ngoan ngoãn đồng ý chỉ bán dầu nửa ngày thôi, còn nửa ngày thì ngoan ngoãn về nhà nấu cơm cho hắn, hừ!

Hắn chỉ đang giả vờ nhún mình. Vì đùa bỡn con chuột mà chịu ủy khuất chính mình chịu khổ vài ngày thôi. Nhưng lại ăn trưa với rau hoài ko biết ngán rồi.

Không biết con chuột ngốc có mua đồ ăn ko ta?

Hay là bị gạt tiền nữa rồi?

Thực mụ nội nó... Hắn vốn ăn thịt người ko nhả xương ấy vậy mà con chuột lại ngoại lệ, thật thất bại mà!

Hoa Quỳ không khỏi lắc lắc đầu, nghĩ là sáng mai – Hắn sẽ dắt con chuột ra chợ để phân biệt thịt vịt với thịt gà. Muốn dạy cậu biết rõ ràng vài thứ. Trứng gà màu trắng, màu vàng, nhưng khi nở ra gà con thì ko có màu lục chỉ có màu đen,...

Sau một lúc thật lâu –

Hác gia gia vẫn ko thấy cháu mình trở về nhà. Cứ ngồi ở cửa hết ngóng rồi trông.

Đôi mắt lão kèm nhèm thấy bóng người đang từ xa đi lại, vội vàng thốt lên: "Cổ Nghị, sao con về trễ thế?" Lão lo lắng tôn tử có hay ko bị người khi dễ, hay là xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Hoa Quỳ nghe xong, dường như bị sét đánh trúng liền ngơ ngẩn trong chốc lát. Đầu liền tiếp nhận ngay tin tức – Con chuột ngốc còn chưa về nhà?!

Con chuột ngốc thường ngày đến chạng vạng nhất định sẽ về nhà làm cơm chiều. Giờ đã là giờ tuất (~ 8h tối), sao còn chưa thấy người...

Hoa Quỳ thần sắc nhất thời run sợ, ko phản ứng khi lão phế vật chống gậy đến gần hắn.

Tâm toàn bộ đều để lên người con chuột, Hoa Quỳ liền quay đầu tìm kiếm ven đường — hắn ko còn lòng dạ nào mà nghĩ cách lừa con chuột ngốc nữa.

Hác Cổ Nghị trốn ở cách nhà ko xa cho lắm. Bốn phía cây cỏ um tùm, với độ cao này có thể che khuất đi thân hình của cậu.

Cậu dựa vào tường, đầu gối lên thùng dầu, bụng thì đánh trống, vừa đói lại vừa sợ...

Sợ bị mắng, sợ ánh mắt của gia gia rơm rớm nước mắt...

Cảnh như hiện ra rõ rệch trước mắt.

"Ta không bị chó cắn... Không cần cười..." Hắn trốn ở đây đến chó cũng ko biết, sẽ ko cắn cậu nữa.

Nhưng, trong lòng lại hoảng sợ, ko biết mấy con chó quanh đây có đi qua đây ko. Cậu ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau khi xác định ko có chó, mới ngồi xuống, đầu óc mơ màng. Đôi lông mi vừa dài vừa cong chứ chớp lấy chớp để vì đôi mắt đã đẫm lệ. Từng giọt từng giọt chảy xuống, hình thành 2 hàng dài trên má.

Ánh trăng phản chiếu 1 bóng người đang vội vã. Từ chợ đến thành đông cũng có thể coi là xa xôi cách trở đi. Chiếc bóng càng lúc càng dài và lớn, bước đi vội vàng, nhìn hư hư ảo ảo giống như quỷ...

Dung nhan tuấn mỹ càng lúc càng lạnh căm. Tay cầm chiếc hài dính dầu, dường như đã có ko ít người đạp qua. Hắn rời khỏi đường tắt tiếp tục đi tìm chủ nhân của hài...

Nửa đêm –

Nhà nhà đều đã tắt đèn đóng cửa. Bóng dáng dài rộng đó cũng đang trên con đường quen thuộc dẩn về ngôi nhà tồi tàn. Sau khi đi 1 vòng – cuối cùng cũng dừng lại trước căn nhà  to lớn. Đập vào mắt là thời thơ ấu xa xăm. Tự tay mình đỡ xác mẫu thân đã thắt cổ xuống mà mai táng...

Những năm tháng tuổi thơ trở về. Hắn ko muốn nhớ lại...

Ánh mắt khinh thường rời khỏi. Mặt âm trầm phong vân ảm đạm, mày nhanh chóng nhăn chặt lại giấu đi mấy phần lo lắng. Hắn phải nhanh chóng tìm con chuột thối trở về....

Hắn không cam lòng!

Hoa Quỳ nhanh chóng bắt tay vào việc tìm kiếm khắp nơi. Vô cùng buồn bực – Con chuột ngốc nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Thì hắn sao có thể tìm ra con chuột thứ hai có tâm tư đơn thuần như vậy để gạ gẫm, để đùa bỡn. Vậy thì cuộc sống còn vui thú gì nữa đây...

Thực mụ nội nó, nóng lòng chết người mà!

Nhịn không được liền mở miệng độc ác nguyền rủa: "Con chuột ngu ngốc, ta còn chưa giỡn chết ngươi mà, sẽ ko bỏ qua cho ngươi đâu!" Hoa Quỳ nghiến răng nghiến lợi. Toàn bộ hỏa khí trong lòng giờ bốc lên đỉnh đầu, khói đen khét lẹt. Cầm chiếc hài trong tay 「Bịch!」1 cái quăng ra xa để trút giận – Hách!

Hác Cổ Nghị vội vã che miệng lại, ko dám thất thanh kêu lên. Quỳ đang ở gần đây!

Chớp chớp đôi mắt đầy nước mắt. Cậu nghĩ mãi cũng ko hiểu sao Quỳ lại muốn cậu chết?!

"Tôi ko có phá chậu nước tiểu của ông mà......" Hắn không kềm được kêu lên. Cậu ko muốn sẽ ko còn thấy được gia gia, còn có gà mái Hoa Hoa và gà con nữa.

Quỳ ko thích cậu... mà cậu cũng ghét Quỳ... Tựa như ghét con chó vàng vậy!

Hở!"Con chuột ngốc?!" Hoa Quỳ chớp mắt 1 cái ngạc nhiên. Con chuột ngốc đang ở gần đây......

Hỏa khí trong lòng hắn hoàn toàn biến mất. Tai có gắng nghe xem âm thanh phát ra từ hướng nào, liền vạch cỏ ra để tìm cậu. Con chuột thối sao lại trốn ở đây?

Âm thanh sột soạt càng lúc càng đến gần. Hác Cổ Nghị, sợ hãi muốn chạy khỏi ngay lập tức – Cậu nhanh chóng men theo bức tường mà trốn, nhưng lại thấy bóng dáng đen thui đang từ từ tiến đến. Mặt cậu nhất thời trắng sát "Ah, đừng đến đây...."

Hoa Quỳ tung mình nhảy lên phía trước, tay nắm lấy áo của con chuột thối,  không thèm đếm xỉa đến sự vùng vẫy của cậu. Bờ vai to lớn áp cậu vào tường.

"Tránh ra, tránh ra, ko được cắn tôi......" Hác Cổ Nghị không ngừng đẩy ra lòng ngực đang áp bức cậu. Cậu ghét Quỳ, ko thích Quỳ...

Đôi mắt yêu mị hơi híp lại. Mắt thấy mặt cậu ko hề có chút máu nào. Trong đầu thầm đoán con chuột thối chắc là — "Bị chó cắn hả?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.