Gả Cho Lâm An Thâm

Chương 29: Thuộc hạ cái gì cũng chưa nhìn thấy




Sáng sớm 6 giờ rưỡi.

Ngã tư đường yên tĩnh, ánh mặt trời chiếu rọi một mảnh vàng óng ánh. Gió lạnh mang theo hơi giá rét nồng đậm, gào gào thét thét quét một trận từ ngã tư này đến ngã tư khác, lá vàng chung quanh rụng như mưa.Mấy chiếc xe vận tải chở hoa chạy qua làm thức tỉnh trấn nhỏ, trong không khí lạnh như băng, một làn hương hoa nhẹ nhàng truyền tới.

6 giờ 40, một chiếc xe đạp chậm rãi chạy tới.

Cô gái trên xe tựa như con mèo tránh ở bên đường quan sát động tĩnh. Thần sắc khẩn trương thỉnh thoảng nhìn trái nhìn phải, mái tóc suôn dài kia cũng theo động tác của cô mà quay trái quay phải.

Bốn bề vắng lặng, tốt lắm!

Hành động trinh sát kéo dài đến 6 giờ 45.

Sau khi xác định trong phạm vi có thể nhìn thấy không có nhân vật nào khả nghi, Lăng Lung lúc này mới dám ngẩng đầu nhìn trời quang xanh thẳm hít một hơi, khẩn trương trên khuôn mặt nhỏ nhắn bớt đi, hai tay chắp lại cảm kích vô hạn.

“Cám ơn trời đất!” Thấp giọng cảm ơn vài tiếng xong Lăng Lung lại leo lên xe, lúc này mới dám yên tâm chạy tới ngả tư đường, nhắm mấy cái đèn xanh đèn đỏ trước trường học chạy tới.Gió lạnh tháng mười hai nghênh đón cô vô cùng nhiệt tình, lạnh khủng khiếp, hai bả vai thoáng co rúm lại, tay nhỏ bé run run kéo kéo lại khăn choàng cổ cho kín.

Thời gian còn quá sớm, đa số cửa hàng hai bên đường còn đóng chặt cửa sắt đang trong mộng đẹp nhưng ở ngoài chợ thì náo nhiệt phi phàm. Người ta bán hàng rong một loạt từ trong chợ ra đến ngoài đường, sáng sớm những bà chủ gia đình tay cầm giỏ sách đang mặc cả hăng say với những người bán.

Khi đi qua sạp bán rau quả, Lăng Lung kiềm lòng không đậu thả chậm lại tốc độ, con mắt to ở trên rau quả trái cây đổi tới đổi lui.

Ưm, rau Hàn Quốc này xem ra rất xanh tươi, bất luận là ăn sống hay là nấu chung với thịt bò cũng đều ngon cực kì.Đúng rồi, dì u Dương tối qua có đem cho nửa khối chân giò hun khói, nếu đem rau này hầm canh với cái đó, mùi vị khẳng định là rất ngon.

A, cà rốt này nhìn cũng rất tươi, lại còn đang giảm giá nè, nếu mua về mấy cân buổi tối là có thể nấu lẩu rồi.Trong tủ lạnh còn có mấy hộp tôm và cá nữa, chỉ cần làm rã tuyết ra rồi đem đầu nó bye bye đi là ok, à mà đầu con cá này cũng lớn lắm, uh, lấy thịt nó lại lấy xương bỏ đi, rồi thêm chút gia vị ướp như------

“Lăng Lung!”

Một tiếng kêu mười phần trung khí vang lên, bầy tôm bầy cá còn có đầu cá nữa bị tiếng kêu đó dọa sợ, nháy mắt bay đâu chẳng thấy tăm hơi.Lăng Lung thở hốc kinh ngạc vội vàng quay đầu tốc độ cực nhanh, thậm chí còn nghe thấy ở gáy truyền đến một tiếng ‘cạch’ thanh thúy.Chỉ thấy cách đó mấy mét có một thiếu niên xấp xỉ cùng tuổi với cô, mặt mang theo ý cười tới gần. Lăng Lung hô hấp dừng lại, sắc mặt nhất thời chuyển sang trắng bệch.

Không thể nào, lại là hắn!

Tâm tình tốt đẹp nháy mắt biến thành hư ảo, Lăng Lung quyết định thật nhanh xoay người bắt đầu điên cuồng đạp ý đồ kéo dài khoảng cách hai người.Tốc độ xe quá nhanh, gió lạnh cứ tấp vào xiêm y, khăn choàng cổ trong gió tung bay, Lăng Lung cắn môi dưới đón gió lạnh, đem xe đạp biến thành Phong Hỏa Luân Bàn của Na Tra cắm đầu cắm cổ liều lĩnh chạy về phía trước, trong lòng chỉ cầu mong thoát ra cái đuôi ở đằng sau.

Xui là đối phương cũng không phải loại gà mờ, chẳng những một đường bám chặt Lăng Lung không buông mà còn dùng âm lượng cực to gọi cô.

“Lăng Lung!”

Âm thanh vang dội la lên ở ngã tư đường đang yên tĩnh nghe cực kì chói tai. Lăng Lung bả vai co lại, cực kì nén xuống xúc động muốn quay đầu mắng người, tức giận hóa thành hành động, hai chân đạp xe dùng sức chạy càng nhanh.Hai người hai chiếc xe đạp một người đằng trước một người đằng sau ở ngã tư đường triển khai tốc độ truy đuổi.

“Lăng Lung!” hắn lại kêu, tiếng nói vang dội đánh thức toàn bộ dân chúng trong trấn.

Bá!

Tiệm nước đi mở cửa.

Bá!

Văn phòng phẩm đi mở cửa.

“Lăng Lung!”

Ông trời ơi, hắn muốn đem mọi người trong trấn đánh thức hết có phải hay không?

Ngả tư đường ở phía trước, đèn xanh chuyển thành đèn vàng, Lăng Lung nhìn nó không chớp mắt, hào khí dâng lên ra sức điên cuồng đạp, muốn lợi dụng đèn đỏ thoát khỏi [ác quỷ]. Đáng tiếc! Lúc Lăng Lung còn cách vạch kẻ đường khoảng nữa mét nữa đèn vàng chuyển thành đèn đỏ, dập tắt hi vọng cuối cùng của cô. Trong lúc đợt cho đèn đỏ chuyển sang xanh, Lăng Lung dừng ở bên đường tranh thủ nghỉ mệt, tay phải chống lấy cột điện, cúi đầu liên tiếp thở, lồng ngực vì vận động quá độ mà đang đau ê ẩm.

Chiếc xe đạp này là của Lăng Vân, anh trai Lăng Lung, cái yên xe so với cô mà nói thật sự là cao thái quá. Lăng Lung ngồi ở trên yên, hai chân căn bản là không chống tới đất, mỗi khi dừng xe đều phải tìm cái này cái nọ chống đỡ một chút.

Tuy nói cùng là sản phẩm của Lăng gia nhưng nam nữ có khác, lớn lên càng thấy rõ bất đồng, huynh muội hai người chênh lệch rõ ràng giống như size XXL với size XS. So với Lăng vân lớn lên dáng người cao ráo, Lăng Lung lại phá lệ tiểu kiều (nhỏ con), có chút không cô phụ cái tên của cô.

Một tiếng phanh xe đạp dừng lại phía sau, lông tơ của Lăng Lung một cây một cây rồi một bầy tất cả dựng thẳng lên như đang đứng chào cờ. Cho dù không quay đầu lại Lăng Lung cũng biết chắc chắn cái tên đầu sỏ phát họa tâm tình tốt đẹp của cô lúc này đã đuổi tới.

“Sớm!” Tiếng nói dễ nghe mang theo ý cười nồng đậm vang lên ở sau lưng cô.

“Sớm!” Lăng Lung hít sâu một hơi, tâm không cam lòng tình không nguyện quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn bày trừ một cái tươi cười so với khóc còn khó coi hơn.

Cách Lăng Lung không đến một mét, thiếu niên đứng nhìn cô mỉm cười.

“Em không muốn cùng anh nói chuyện sao?” Anh nhẹ giọng hỏi, ngón tay thon dài gác trên cổ xe, chân dài chống dưới đường, bộ dáng nhàn nhã, cùng Lăng Lung đang thở hổn hển hoàn toàn bất đồng.

“Không, không có đâu.” Lăng Lung bất an nói dối, còn nhỏ tâm cùng anh bảo trì khoảng cách.

“Vậy vì sao anh gọi thế nào em cũng không để ý?”

“Anh có gọi sao?” Lăng Lung giả ngu “A, thật có lỗi, tôi không có nghe thấy!”

“Phải không? Anh còn nghĩ ý định em là trốn anh!” ánh mắt Hướng Cương mang theo ý cười, chậm rãi nhìn cô từ đôi giày vải sạch sẽ đến khuôn mặt thuần khiết trong trắng, cẩn thận dò xét một lần.

Lăng Lung cười có lệ vài tiếng, mắt to lại chăm chú nhìn đèn hiệu, trong đầu cầu mong nó mau chóng đổi màu cô mới có thể mau mau thoát thân.Hướng Cương đạp xe lên phía trước song song với Lăng Lung, thân hình cường tráng chắn đi phần lớn gió lạnh, tóc ngắn màu đen kia dưới ánh mặt trời xem ra thập phần soái khí. Đèn hiệu ở trên trước sắp chuyển màu, Lăng Lung hít sâu một hơi, cúi thấp thân mình nắm chặt tay lái, chỉ còn thiếu động tác là vọt lên thôi.

“Đúng rồi, vì sao sáng sớm lại chạy nhanh như vậy?” Hướng Cương hưng trí dạt dào hỏi, đối với từng hành động của cô đều cảm thấy hứng thú.

Ha, người này có vấn đề sao, chạy nhanh hay chậm là tự do của mình, đến lượt hắn quản sao?

Lần này Hướng Cương ngay cả cười cũng không kịp, lúc đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, Lăng Lung lấy tốc độ lửa thiêu mông không quay đầu lại lao đi.

Lăng Lung không dám quay đầu, một đường thẳng tắp đạp xe như điên.

Thuận thuận lợi lợi chạy qua vài con đường, đèn đỏ chói mặt lại lần nữa xuất hiện ngăn cản con đường tiến lên của cô. Lăng Lung tâm không cam lòng không muốn dừng xe, thói quen tìm kiếm vật chống đỡ, tay nhỏ bé thật tự nhiên chống lên hòm thư.

Tình huống đáng sợ đã xảy ra!

Chẳng biết cái đứa khốn nào không có đạo đức, đêm qua đụng ngã hòm thư chẳng những không đi tự thú lại còn đem một cái cây gậy trúc đến chống đỡ, miễn cưỡng làm cho hòm thư bảo trì trạng thái đứng thẳng. Nay, Lăng Lung lấy tay chống lên như vậy, hòm thư không chịu nổi đối xử thô bạo như thế, bắt đầu thong thả --------- ngã xuống!!!

“A!” Lăng Lung hét thảm một tiếng vội vàng nhảy xuống hai tay giữ chặt hòm thư, dùng hết khí lực bú sữa mới miễn cưỡng làm cho nó ngừng khuynh đảo.

Gió lạnh hiu hiu thổi qua, hay tay của cô đều dính ở hòm thư, hoàn toàn không thể động đậy.

Hướng Cương lại một lần nữa hiện thân, chậm rãi đem xe đạp ngừng xong, thế này mới đi đến bên hòm thư, hai tay khoanh ở trước ngực, vẻ mặt làm như đang xem trò hay, nhìn Lăng Lung cùng hòm thư đánh giằng co.

“Thì ra em chạy nhanh như vậy là muốn đi phá hư của công!” Hướng Cương bừng tỉnh đại ngộ.

“Không, không, không phải !” Lăng Lung liều mình lắc đầu cố gắng phủ nhận, trong lòng vì khẩn trương mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng “Không phải tôi làm hư đâu!”

“Anh nhắc nhở một chút, chứng cớ phạm tội trước mắt xác thực thế này, em cãi lại rất khó có người tin!” Hướng Cương khóe môi mỉm cười, bảo trì tư thái xem kịch, ngay cả một ngón tay cũng lười động, lại còn bồi thêm một câu: “Anh nhớ làm hư một cái hòm thư thì phải bồi thường ba ngàn, có khi còn nhiều hơn!”

Lăng Lung nuốt một ngụm khí lạnh.

Ba ngàn! Ông trời ơi, đối với một học sinh trung học mà nói, ba ngàn là một con số thiên văn, tiền tiêu vặt hàng tháng của mình chỉ có năm trăm thì kiếm đâu ra ba ngàn đây?!

“Anh mau tới đây giúp đi!” Lăng Lung vội vàng cầu cứu.

“Giúp em anh có được trả thù lao gì không?” Sự tình này không liên quan đến mình, nếu ra tay giúp thì trước tiên phải xác nhận thù lao cái đã.

“Giúp đỡ người khác là nguồn gốc của vui vẻ, làm người tốt thì đừng có đòi thù lao!”

Hướng Cương rung đùi đắc ý, suy nghĩ trong chốc lát mới lại mở miệng, “Như vầy đi, anh giúp em, cơm hộp tiện lợi của em thuộc về anh. Như vậy rất công bằng, đúng không?”

“Đây là xảo trá!” Lăng Lung kích động phản bác, khuôn mặt phấn nộn vì tức giận mà trở nên hồng toàn bộ.

Hướng Cương nhún nhún vai, làm như rất quân tử bồi thêm một câu: “Em quyết định đi, muốn ăn cơm hay là muốn bồi thường tiền?”

“Anh---anh---anh ” Lăng Lung dùng hết bú sữa khí lực giữ chặt hòm thư, nhưng khí lực đã dần dần dùng hết, bả vai lại phát đau.

Không được, giằng co như vậy tuyệt đối không phải biện pháp! Đợi lát nữa có người đi qua đây nhìn thấy tình hình này, mình chắc chắn là hết đường chối cãi, khi đó lại mang thêm tội danh [phá hoại của công] nữa thì nguy to. Nhưng quan trọng nhất là mình phải thoát khỏi cái hòm thư chết tiệt này trước đã.

Sau khi hạ quyết tâm, Lăng Lung ngẩng đầu trừng mắt nhìn Hướng Cương đang đứng nhàn nhã.

“Được rồi, được rồi, anh nói cái gì cũng được!” Lăng Lung nghiến răng nghiến lợi mở miệng.

“Tốt lắm!” Hướng Cương tán dương gật gật đầu, mặt vẫn bình tĩnh như cũ giống như đã sớm biết Lăng Lung nhất định sẽ đầu hàng.

“Còn đứng sững sờ ở bên kia làm cái gì? Nhanh chút đi, tay tôi sắp bị chặt đứt rồi!” Lăng Lung ồn ào, cánh tay đau vì dùng sức mà run run không ngừng. Cái vòng nguyệt quế trang trí hòm thư chết tiệt này làm bằng cái gì mà nặng thế, làm tay mình muốn gãy rồi.

Hướng Cương vừa mới đi tới, bàn tay to duỗi ra đỡ lấy hòm thư chia sẽ sức nặng, bộ dáng nhẹ nhàng thong dong, Lăng Lung dùng hết sức lực mới giữ được hòm thư còn Hướng Cương thì nhàn nhã như thế đấy. Lăng Lung vừa mới được tự do liền ngồi xổm xuống đất. Cô cắn môi đỏ mọng nhịn xuống rên rỉ, còn mát xa cái cánh tay đáng thương muốn giảm đi một ít đau.

Hô, hoàn hảo mình không có cậy mạnh kiên trì, nếu chống đỡ thêm một chút nữa, cánh tay cùng bả vai của mình chắc không còn nữa quá!

“Đừng ngồi bất động như thế, đứng lên!” Hướng Cương nhận được [trọng trách] mở miệng, nhấc chân đá đá cái mông Lăng Lung, “Đem cái cây trúc đó lại đây, chúng ta đem cái hòm thư này cố định lại rồi đi đến đồn cảnh sát, kêu bọn họ cho người đến xử lý!” Khác với Lăng Lung bối rối, Hướng Cương thật sự bình tĩnh đã sớm nghĩ ra biện pháp giải quyết.

Lăng Lung yên lặng đứng dậy, lấy tay phủi phủi dấu chân dính ở trên váy nhưng không có ngoan ngoãn nghe theo chỉ thị. Tương phản, cô lui dần từng bước một, dần dần rớt ra khoảng cách của hai người trong lúc đó.

Hướng Cương nheo mắt lại cảnh cáo.

Lăng Lung chạy lại dựng xe đạp lên, đầu nhỏ cúi cúi, lén lút ngồi lên, quyết định đào tẩu bỏ lại [ân nhân] nhà mình, đem củ khoai lang phỏng tay đó ném cho Hướng Cương xử lý.

“Em dám?” Hướng Cương giọng mềm nhẹ vô hạn hỏi, trong ngữ khí hàm chứa uy hiếp.

Hai chữ đơn giản nhưng làm cho trong lòng cô chíp bông, thân hình tiểu kiều không hiểu vì gió lạnh hay vì khiếp sợ mình run run. Một cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng, mắt nhìn từ trái sang phải rồi lại nhìn từ phải sang trái, nhìn đủ bốn phương tám hướng nhưng tuyệt đối không dám nhìn Hướng Cương.

“Ồ….tôi….” Lăng Lung cố lấy dũng khí mở miệng.

“Trở về.” Âm thanh Hướng Cương càng nhẹ càng ôn hòa.

Lăng Lung ngừng thở, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi càng thấp.

“Cái đó…ặc, cái đó….đúng rồi, hôm nay có giờ tự học…..tôi, tôi, thầy Lý kêu phải đi sớm chuẩn bị bài thi….” Lăng Lung bịa đại một cái lý do, âm thanh càng lúc càng nhỏ, đến lúc cuối nhỏ như nghe không được, “Vậy….. đi trước…..”

Không dám coi phản ứng của Hướng Cương, Lăng Lung thì thào nói cho hết lời xong liền cúi thấp đầu cưỡi xe đạp nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.

Giờ tự học còn chưa có bắt đầu, trong sân trường học sinh mang theo dụng cụ quét dọn đi qua đi lại, bây giờ là thời gian làm vệ sinh lớp. Lăng Lung đem xe để vào nhà xe, lưng mang túi sách đi tới phòng học, dọc đường đi còn không quên quay đầu nhìn lại, đề phòng phía sau bỗng dưng nhảy ra một con ác quỷ phẫn nộ sẽ đem cô chặt ra làm tám khúc.

7 giờ 10, trong lớp còn trống rỗng chỉ có rải rác vài người.

Lăng Lung theo thói quen từ cửa sau đi vào, đến bàn của mình ngồi xuống, đem túi sách cất xong rồi mới thận trọng lấy cơm hộp từ trong túi sách ra. Vụng trộm mở nó ra liếc mắt một cái, vừa nhìn thấy rau trộn cùng thịt bò thơm nức mũi con ngươi trong trẻo lập tức tỏa ra ánh sáng hạnh phúc!

Ha ha, làm người xấu rất là đáng giá! Ít ra thì cái hộp cơm này giờ cũng nằm trong tay mình.

Tuy nói hành động qua cầu rút ván khi nãy có chút ti bỉ, nhưng cũng phải nói lại, ban đầu là tại Hướng Cương có ý đồ vơ vét tài sản trước mình bất đắc dĩ mới xài tới cái hạ sách này. Nếu ban đầu hắn hảo tâm tình nguyện giúp đỡ thì mình đâu có tìm hắn làm kẻ chết thay?

‘Phịch’ một tiếng, một cái túi sách khác nằm ở trên bàn, một khuôn mặt tròn nhìn qua đây.

“Nghe nói bồ buổi sáng lại gặp Hướng học trưởng phải không?” La Tiểu Phương tò mò hỏi, tay đang vén lại mái tóc làm cho khuôn mặt lại càng tròn hơn.

Lăng Lung rên rỉ một tiếng.

“Tin tức truyền cũng quá nhanh rồi!”

“Là một người trong đội duy trì trật tự giao thông nhìn thấy rồi nói cho một học tỉ năm hai nghe, học tỉ năm hai lại đem tin tức đó nói cho người trong đội duy trì vệ sinh nghe và bây giờ thì đội duy trì vệ sinh đang đứng trước cổng trường nói cho mọi người nghe!” La Tiểu Phương thành thật đem con đường truyền bá lời đồn nói qua một lần, sau đó trên mặt tràn ngập tò mò hỏi “Nói thật đi, nghe nói hôm nay bồ cùng Hướng học trưởng đi học chung, hai người còn vô cùng thân thiết nữa, có đúng không?”

Oan uổng quá trời! Ai cùng hắn vô cùng thân thiết đâu?!

Lăng Lung khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp, nghe xong thở dài, thậm chí lười cãi lại.

Bước vào trường trung học này mới có hơn ba tháng mà nhờ lời đồn đãi của [một ai đó] ban tặng cho, cuộc sống trung học của cô đã sớm u ám làm người ta khóc không ra nước mắt.

Thấy bạn tốt vẻ mặt ai oán, La Tiểu Phương đồng tình vỗ vỗ đầu của Lăng Lung cho chút an ủi.

“Ai kêu Hướng học trưởng được hoan nghênh quá làm chi, mỗi ngày hai người đều đi cùng nhau cho nên fanclub của học trưởng cũng [yêu ai yêu cả đường đi], tự nhiên đối với bồ phá lệ chú ý chút thôi.”

Ai yêu ai yêu cả đường đi đâu? Bồ chỉ mình xem xem.

Làm ơn đi, mỗi ngày mình cơ hồ là bị cái fanclub đáng sợ đó ăn tươi nuốt sống! Mình giống như đụng trúng cái tổ òng vẽ nè, mỗi ngày đều bị chích hết, cả người muốn sưng phù lên đây. Yêu cả đường đi hồi nào đâu?

Không phải Lăng Lung khiêm tốn, cho tới nay, đặc sắc của cô chính là không có đặc sắc gì hết.

Nói đến thành tích, biểu hiện bình thường; nói đến diện mạo, tuy rằng cũng có thể nói là thanh tú đáng yêu nhưng đầu lại luôn cúi thấp làm cho người ta căn bản là thấy không rõ bộ dáng gì. Hồi cấp hai lúc phát sổ liên lạc về nhà, cô giáo luôn phê ở trong sổ là [văn tĩnh như thuận], phiên dịch trắng ra là [không có cảm giác tồn tại].

Dựa vào cái ưu thế này, cuộc sống của Lăng Lung từng xưa đến giờ luôn thoải mái vô cùng, bất luận là xem trộm tiểu thuyết, ăn vụng đồ ăn vặt hoặc là trong lúc ngồi học ngủ gà ngủ gật, mọi việc đều thuận lợi chưa bao giờ bị ai la mắng hoặc phát hiện.

Nhưng mà mấy tháng trước vào một ngày nào đó, sau khi Lăng Vân chiêu đãi đồng học ăn cơm ở nhà xong, cuộc sống êm ả của Lăng Lung từ nay về sau trời sụp đất nứt.Sau khi các món ngon dọn ra, Hướng Cương giống như con sói nhìn trúng con mồi, đối với đồ ăn Lăng Lung làm nổi lên hứng thú rất lớn, cho dù không ai mời, hắn cũng tự động gắp đồ ăn bỏ vào chén tham lam thưởng thức trù nghệ tuyệt hảo của cô.

Càng nghiêm trọng hơn là sau khi kì nghỉ hè chấm dứt, khi mà Lăng Lung bước chân vào trường trung học mới thật sự thảm, mỗi lần ăn trưa, trong khi người ta vui vẻ thưởng thức món ăn ngon thì Lăng Lung phải cầm hộp tiện lợi lẻn quanh tránh né Hướng Cương đánh lén, cô càng muốn tránh hắn lại càng truy đuổi hăng say. Thế mới chết!!!

Vì thế, Lăng Lung bị cô lập, trở thành phần tử ‘được’ quan sát trọng điểm.

Từ khi khai giảng đến nay, Lăng Lung đã bị cái đội fanclub chết tiệt ấy chộp tới hỏi thăm [thân thiết] vô số lần. Những người đó vây quanh cô hỏi đông hỏi tây, rốt cuộc cũng chung quy về một câu cổ điển là [ tại sao Hướng Cương lại quan tâm đặc biệt đến cô?]

Các thiếu nữ này hoàn toàn không thể tin được Hướng Cương lại ưu ái Lăng Lung, một con nhỏ chả có gì đặc sắc. Cô hung hăng trừng mắt liếc Hướng Cương thì trong mắt fanclub biến thành [liếc mắt đưa tình], xưng hô của bọn họ đối với cô đã từ [em gái Lăng Vân] biến thành [con hồ ly tinh dung mạo xấu xí].

Càng nghĩ càng uể oải, Lăng Lung ghé đầu nằm vào hộp tiện lợi, khổ sở rất muốn về nhà cuốn vào ổ chăn, hoàn toàn trốn tránh sự thật.Trên đầu lại truyền đến vài tiếng của tiểu phương, đem Lăng Lung ra khỏi cảm xúc hối tiếc.

“Đứng lên đi, bồ đừng có ngủ nữa!” La Tiểu Phương lấy ra hộp tiện lợi, tay lôi cổ áo của Lăng Lung đứng dậy đi ra phòng học, “Đi, giờ tự học sắp bắt đầu rồi, nếu không đem tiện lợi bỏ vào tủ giữ ấm thì giữa trưa phải ăn tiện lợi lạnh đấy!” Lúc này trời giá rét đông lạnh, Lăng Lung đối món ăn lạnh cũng chả có khẩu vị gì.

Tủ giữa ấm cơm nằm ở một dãy phòng khác, hai người cầm tiện lợi đi qua sân thể dục, lúc đó đội bóng rổ đang tập chạy.Mới đi đến một nửa một tiếng hô kinh hỉ nho nhỏ truyền vào trong tai.

“A, là Hướng Cương.” Một nữ sinh khe khẽ nói nhỏ đỏ mặt cười trộm.

“Đâu đâu?”

“Bên trái kìa, a, anh ấy đang nhìn bên này nè!”

“A!”

“Nhìn về đây kìa, anh ấy nhìn về đây kìa! A a a …..”

Không----phải-----chứ!!!

Lăng Lung toàn thân rét run, cái đầu cứng ngắc quay lại nhìn, quả nhiên thấy khuôn mặt tuấn tú làm cho các nữ sinh khác mừng rỡ như điên nhưng lại làm cô hằng đêm gặp ác mộng đang từng bước một tiến lại đây.

Cổ nhân nói đúng: Oan gia ngõ hẹp.

Càng muốn tránh một người thì càng dễ dàng gặp được đối phương. Ví dụ như hôm đó không học bài thì ngay ngày hôm sau lên trả bài, hơn nữa lại trả ngay cái đoạn mà lúc đó mình ngủ gà ngủ gật hoặc xem trộm tiểu thuyết.

Lăng Lung hít sâu một hơi, sau đó nắm chặt tiện lợi trong lòng, bắt đầu chạy đi như điên.

Cơ hồ là trong nháy mắt phía sau cũng truyền đến tiếng bước chân ù ù, Hướng Cương nhắm mắt theo đuôi đuổi theo, xem ra là quyết tâm bắt được Lăng Lung để trừng phạt hành động [vong ân bội nghĩa] của cô lúc sáng.

Trong mắt vô số học sinh, Lăng Lung ở sân thể dục cùng Hướng Cương thi chạy Marathon, phạm vi đào tẩu từ sân thể dục kéo dài đến đài phun nước, lại từ đài phun nước mở rộng đến hành lang lầu hai.

Lăng Lung một lòng một dạ muốn bảo vệ hộp cơm nhưng thể lực nam nữ chênh lệch quá lớn, không lâu sau cô không thở nổi nữa, ngực phát đau, hai chân lên men, tốc độ chậm lại rõ ràng, khoảng cách hai người càng ngày càng nhỏ dần. Rốt cục chạy tới ngã rẽ cầu thang, Hướng Cương vươn tay ra giống như diều hâu trảo gà con, dễ dàng đem Lăng Lung túm lại.

“Vì sao thấy anh liền bỏ chạy?” Hướng Cương thản nhiên hỏi.

Thể lực của hắn thật dọa người quả không hổ là thành viên đội bóng rỗ, chạy hơn nữa vòng sân trường mà mặt không đỏ khí không suyễn, không thấy tới nữa điểm mệt mỏi. Còn về phần Lăng Lung ngày thường thiếu vận động mặt đỏ bừng, mồm to thở hào hển căn bản là không rảnh mở miệng nói chuyện.

“Làm sai thấy anh đến nên vội vàng đào tẩu, đúng không?” Hướng Cương khơi mào mày rậm, không có ý tốt đem Lăng Lung bức đến góc tường.

Lăng Lung tim đập gia tốc, tay nhỏ bé vỗ về ngực, mắt to liếc hắn một cái muốn xem thử hắn có phải ghi hận trong lòng hay không. Thành thật mà nói thì Lăng Lung đơn giản chỉ muốn xem xem hắn có tức giận không nhưng tầm mắt không tự chủ lướt qua mày kiếm tuấn tú, con ngươi đen trong suốt thâm thúy cùng với khóe môi vĩnh viễn mỉm cười.

Haizz, cũng khó trách các nữ sinh khác điên cuồng vì hắn.

Hướng Cương tuy không bằng diễn viên thần tượng trên TV nhưng tuyệt đối có thể gọi là [tuấn mỹ], khuôn mặt ngăm đen khi cười rộ lên mang theo vài phần tà khí không nói nên lời. Dáng người rất chuẩn, cho dù là mặc đồng phục cứng nhắc nhưng vẫn rất thu hút, hơn nữa trên người hắn tự nhiên tỏa ra một khí chất độc đáo hoàn toàn bất đồng với những người khác.

Dáng người đẹp thì không nói đi nhưng đáng ghét hơn thành thích hắn lại đứng đầu, gia thế giàu có làm cho người ta thèm chảy nước miếng.

Hướng gia mười năm nay là nhà trồng hoa lan tiếng tăm lừng lẫy, không ít nhân vật quyền cao chức trọng cùng những ông chủ những tập đoàn giá trị kinh người không ngại ngàn dặm xa xôi đến trấn nhỏ này chỉ vì cầu một chậu hoa lan của Hướng gia đã có thể trở về khoe ra phong nhã.Thân là thứ tử của Hướng gia nhưng Hướng Cương không có nửa phần ngạo khí hào môn, ngược lại thân thiết hiền lành, ăn nói lại có duyên, từ nhỏ đã quản lý việc mua bán của Hướng gia.

Những thiếu nữ lãng mạn thì mang hắn thành người tình trong mộng; những thiếu nữ thực tế thì mang hắn làm kim quy tế, chỉ cần câu được hắn là cả đời cơm áo không lo nhưng đến nay vẫn chưa có ai câu được con [kim quy] này cả !!!

“Sao rồi, mới chạy có một đoạn đường mà làm rớt cái miệng rồi à?” Thấy Lăng Lung chậm chạp không hé răng Hướng Cương trêu chọc lại hỏi, chân dài từng bước từng bước đi đến.

Thấy khuôn mặt tuấn tú đó lại gần Lăng Lung lập tức báo động hồi chuông cảnh giác. Cô giống con thằn lằn bám vào vách tường, tay chân luống cuống biểu tình khẩn trương giống như Hướng Cương đang mang bệnh truyền nhiễm cần phải cách ly.

“Làm ơn làm ơn, cầu anh cách xa tôi ra một chút đi, tốt nhất là không cần tới gần tôi trong vòng bán kính một mét!” Lăng Lung hai tay khua loạn xạ chân không ngừng lui về phía sau.

“Vì sao?”

“Tôi, tôi không muốn kích thích cái đám fanclub của anh đâu…..”

Nói về cái nhóm fanclub đó thì giờ nó đang đứng trên hành lang, tất cả hai mắt đều sáng quắc chặt chẽ quan sát nhất cử nhất động của hai người.Nếu tầm mắt có lực sát thương Lăng Lung khẳng định đã sớm vạn tiễn xuyên tâm quỳ rạp trên mặt đất không thể động đậy.

Cô nhát như chuột, hồi cấp hai mỗi lần sinh hoạt tập thể lúc bị điểm danh đứng lên ca một bài là đã sợ tới mức toàn thân run run. Nay nhờ [người nào đó] mà thưởng thức được tư vị [vạn chúng chú mục], da đầu Lăng Lung như sắp bong lên, cơ hồ muốn nhảy lầu chạy trốn.

Hướng Cương đầu tiên là cười sâu xa khó hiểu, tiếp theo ánh mắt đột nhiên nheo lại, khuôn mặt tuấn tú để sát vào thêm mấy tấc, ngón trỏ sờ sờ cằm, con ngươi đen thâm thúy nhìn chằm chằm Lăng Lung, trong mắt hiện ra một ánh sáng quỷ dị như vừa tìm được đồ chơi mới.

“Anh, anh đang nhìn cái gì?” Thấy ánh mắt quỷ dị kia Lăng Lung sợ tức mức vội vàng cuối đầu, mắt to nhìn trái nhìn phải nhanh chóng kiểm tra trang phục của mình xem xem hắn có nhìn thấy cái gì không nên nhìn hay không, bỗng dưng Hướng Cương vươn tay đến.

Ngón tay thoa dài dưới ánh mắt [vạn chúng chú mục], nắm lấy hai má hồng hào của Lăng Lung, không chút khách khí----nhéo nó!!!

“Là ảo giác của anh hay là gần đây em thật sự hơi béo một chút?” nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia đang kinh ngạc, Hướng Cương lộ ra một chút mỉm cười ác ý, đôi bàn tay to có chút hưởng thụ niết xoa hai má Lăng Lung hồng hồng mềm mại.

Xung quanh vườn trường nghe được vô số âm thanh bén nhọn hút không khí vang lên. Hành động này của Hướng Cương có thể nói là uy lực vô cùng, fanclub của hắn tất cả đều trừng lớn mắt liếc Lăng Lung, ghen tị cơ hồ muốn phun hỏa.

“A, sắc lang vô lại, buông ra!” Lăng Lung rống lên tức giận, đầu nhỏ dùng sức lay động thật vất vả bỏ ra kiềm chế, “Anh cố ý!” Cô ôm hai má đau chết khiếp lui cả mười bước vừa phẫn nộ vừa thẹn quẫn, tức giận đến mức muốn mài răng nhào lại cắn hắn.

Cái tên chết tiệt này, hắn rõ ràng biết hành động khi nãy dễ gây hiểu lầm cho người khác đến bao nhiêu. Hắn nhất định---nhất định---nhất định là cố ý.

Thủ phạm đầu sỏ mang tên Hướng Cương thấy Lăng Lung thịnh nộ vẫn duy trì tư thái thong dong tự tại, không thấy được nửa điểm ăn năn hối lỗi.

“Đúng vậy, anh cố ý đấy!” Anh sảng khoái thừa nhận, “Ban đầu anh chỉ muốn đến lấy thù lao, cầm tiện lợi bước đi. Nhưng nghĩ đến hành động qua cầu rút ván của em lúc sáng anh lại cảm thấy phải cho em một ít giáo huấn mới được.”

“Đó là bởi vì….” Lăng Lung há miệng muốn biện minh nhưng khóe mắt lại nhìn thấy cặp bàn tay to gây sóng gió nãy giờ đang vươn trảo đến đây.Cô co rụt lại ngã thẳng xuống đất, hai mắt nhắm chặt chỉ sợ hai má sẽ bị hắn nắm nhéo lần nữa.

Không ngờ Hướng Cương ti bỉ dương đông kích tây, bàn tay trảo đến nửa đường sửa lại phương hướng, không công kích cái má hồng hồng của cô nữa mà dễ dàng đoạt lấy tiện lợi trong ngực cô.

“Theo ước định, tiện lợi thuộc về anh!” Hướng Cương mở nắp hộp ra nhìn thử vừa lòng gật đầu, “Cám ơn miếng thịt bò của em!” Sau khi đoạt được chiến lợi phẩm, hắn tiêu sái vẫy tay chậm rãi xoay người bỏ đi, để lại Lăng Lung thất bại thảm hại còn ngồi dưới đất.

“Uy, cơm trưa của tôi……” Cô run run vươn tay ra với, không còn khí lực đuổi theo nữa.

“Giờ tự học sắp bắt đầu rồi, nhanh trở về lớp học chút đi.” Đi đến chỗ rẽ Hướng Cương còn không quên quay đầu lại mỉm cười nhắc nhở. “Đúng rồi, thầy Lý không phải kêu em đi trước chuẩn bị bài thi sao?”

“Tiện lợi của tôi…..”

“Đừng lo lắng, sau khi tan học anh sẽ mang hộp tiện lợi trả lại cho em, ok?”

Lăng Lung nhìn cái tên gia hỏa đáng ghét kia mang theo miếng thịt bò yêu dấu của cô biến mất ở ngã rẽ----hai mắt đẫm lệ lưng tròng.

Mãi đến khi Hướng Cương đi rồi La Tiểu Phương mới dám hiện thân. Cô chậm rãi lại gần Lăng Lung, vẻ mặt đồng tình nhìn bạn tốt.

“Chúng ta trở về phòng học thôi!” Tiểu Phương thôi thôi Lăng Lung, chỉ sợ về trễ sẽ bị lão sư la cho một trận.

Lăng Lung tâm không cam lòng tình không muốn đứng dậy, lắc lắc bả vai kéo theo cước bộ trầm trọng đi về phòng học, biểu tình rất giống như tội phạm bị áp giải ra ngoài pháp trường---hành hình!! Ozt

“Ách, còn có, còn có một chuyện nữa---” Tiểu Phương thấp giọng nói, thấy bạn tốt đáng thương gặp chuyện xui xẻo có chút đồng cảm.

Lăng Lung buồn chán không thèm mở miệng, kéo thân mình trầm trọng của mình lết qua hết sân thể dục tiếp tục đi về phòng học, đối với cái gọi là [một chuyện nữa] không có hứng thú, cô bây giờ còn đang yên lặng tiếc thương cho cái miếng thịt bò [vô duyên đối diện bất tương phùng] với mình kia.

“Nhóm học tỉ nhìn thấy Hướng học trưởng sờ mặt bồ, các tỉ ấy……rất….kích động…..” Nhớ lại biểu tình của nhóm học tỷ khi nãy, Tiểu Phương nhịn không được rùng mình một cái.

Lăng Lung đột nhiên dừng lại cước bộ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, mắt to trừng tròn tròn.

Không thể nào, chẳng lẽ bị đoạt cơm trưa còn chưa đủ? Vận rủi của mình hôm nay còn chưa chấm dứt sao?

Tiểu Phương thở dài một hơi, hai tay vươn ra cầm lấy bả vai của Lăng Lung. Thứ nhất là sợ chút khí lực còm cõi của nó không đủ duy trì được nữa; thứ hai cũng là vì phòng ngừa nó bị đả kích vĩ đại quá, tại hiện trường té xỉu thì mệt.

“Các tỷ ấy nói muốn bồ sau giờ học lưu lại, có việc muốn [tâm sự] với bồ!” Tiểu Phương bất đắc dĩ nhắn dùm chỉ thị của học tỉ.

Lăng Lung đứng ở trung tâm của sân thể dục, môi dẩu lên rồi lại dẩu xuống, nước mắt thật vất vả mới thu hồi đi lúc này lại bò tới tập hợp ở mí mắt, hơn nữa lần này khí thế rào rạt, rất có xu thế vỡ đê.Vài giây sau, Lăng Lung bị đả bại không kiềm chế được nữa. Bất chấp người bên ngoài nhìn vô, cô ôm lấy bạn tốt, oa một tiếng bắt đầu khóc nức nở.

Hu hu hu, ông trời ơi, ai tới cứu con với!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.