Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 16




Mời người đến bắt oán linh phải trả tiền cho người ta là chuyện bình thường, cho nên khi Bạch Diệc Trạch trông thấy hóa đơn cũng không có gì bất ngờ cả. Thiên sư là do cậu mời, thì đương nhiên là cậu phải hiểu rõ mấy quỷ củ này rồi. Lục Hàm dựa vào khả năng này mà kiếm cơm, tuy hắn cùng với Bạch Tiểu Cửu có quan hệ không rõ, thêm nữa là vì sinh hoạt cuộc sống mà phải mưu sinh… nên không thể nào bắt người ta đi làm việc không công cho cậu được.

Mà lúc này trên tay cậu cũng chính là giấy tờ hóa đơn thanh toán.

Bạch Diệc Trạch lật từ đầu đến cuối tập giấy tờ trên tay, tốc độ lật trang càng lúc càng nhanh… Mà trên này các danh mục ghi đều rất đầy đủ, tiền dọn dẹp, tiền phí vật phẩm của chiếc bình đựng linh hồn, tiền phí cố vấn và một đống linh tinh. Thậm chí những gì có thể tính được ra tiền thì đều được ghi hết ra danh mục, cậu cảm thấy trên mặt giấy lúc này chỉ toàn là tiền và tiền.

Nếu Lục Hàm chỉ là nghĩ cách ghi thêm ra các mục linh tinh để kiếm tiền, Bạch Diệc Trạch cũng không tức đến nỗi như vậy. Lục Hàm và Bạch Tiểu Cửu có quan hệ gì còn chưa rõ, nể mặt mũi nó cậu vẫn có thể nhắm một mắt mở một mắt, vì cậu coi đó chỉ là giúp Lục Hàm kiếm thêm ít tiền mà thôi.

Nhưng mà trên tờ giấy này ghi gì ạ? Lục Hàm muốn kiếm tiền tới điên rồi chắc, dù muốn kiếm cũng không thể nào dùng cách này được ạ.

Bạch Diệc Trạch hiểu rất rõ giá cả của của hiệp hội thiên sư, đặc biệt là báo giá của hiệp hội thiên sư trong thời gian gần đây nhất. Vì phòng ngừa các thiên sư trong lúc làm việc cạnh tranh, nên quy định báo giá thu phí rất rõ ràng. Thậm chí trong mỗi đơn giá ủy thác tối đa chỉ có thể tăng giảm trong phạm vi 20%, còn đâu thì không thể nào vượt qua được mức mà hiệp hội thiên sư đã quy định.

Lục Hàm tuy không phải là người của hiệp hội thiên sư, nhưng dù sao thì cũng sống ở trong thành phố Lâm Tuyền. Tốt xấu gì thì cũng phải theo quỷ củ của nơi đây, nhưng đằng này hắn còn nâng giá lên tới gấp đôi! Chẳng lẽ trông thấy Sở Mặc là người có tiền, nên đã coi Sở Mặc là người thường xuyên coi tiền như rác, rồi mới hung hăng chặt chém.

Bụp một phát, Bạch Diệc Trạch đem giấy tờ đập thẳng xuống bàn.

“Sở Mặc!” Nhìn cái giá cao đến mức thái quá ở trên tờ giấy, Bạch Diệc Trạch rốt cuộc cũng không kìm nén được tức giận nữa: “Anh có nhiều tiền nên xài không hết phải không? Cho nên mới không đem chút tiền này để vào mắt chứ gì! Chỉ cần là người bình thường có mắt thì đều có thể nhìn ra được giá cả trên tờ giấy này có vấn đề. Đơn giản chỉ là muốn dọn dẹp tòa nhà, bắt một oán linh thì làm sao phải trả nhiều tiền như vậy! Anh ngay cả nghi ngờ cũng không có, mà cứ thế đem tiền trả luôn rồi!”

Lục Hàm rõ ràng là gian thương mà! Thiên sư có quy định, một khi đã thanh toán tiền xong, thì thiên sư và cố chủ không còn liên quan gì nữa. Hiện giờ cậu muốn đi tìm Lục Hàm hỏi cho ra lẽ cung không được. Hơn nữa Lục Hàm cũng không phải là người của hiệp hội thiên sư, nên có nói quy định của hiệp hội ra cũng vô dụng. Cộng thêm thái độ của Bạch Tiểu Cửu đối với Lục Hàm chưa rõ, cậu muốn đi tìm hắn tính sổ e là phải cân nhắc thêm.

Sở Mặc ra tay rộng rãi còn chưa tính, dù sao tiền trả vẫn là của Sở Mặc, cậu không xen vào. Nhưng bây giờ vấn đề lại nằm ở chỗ, Sở Mặc bắt cậu phải thanh toán tiền cho anh!

Đối mặt với sự trách móc của Bạch Diệc Trạch, Sở Mặc có lòng nhắc nhở: “Em trước lúc bỏ đi đã nói gì? Chẳng phải em bảo tên thiên sư họ Lục kia đi tìm tôi lấy tiền sao?”

Đã trực tiếp kêu Lục Hàm đi tìm anh lấy tiền, điều đó không phải đã nói lên giữa Bạch Diệc Trạch và tên thiên sư kia đã thương lượng tốt giá cả rồi sao.

Bạch Diệc Trạch đối với hành vi phá gia bại sản này của Sở Mặc rất tức giận. Suy nghĩ tới chuyện anh bị người ta lừa gạt một khoản tiền lớn, cậu lại nhịn không được mà tiếp tục trách mắng: “Kể cả là vậy thì cũng không thể để mặc cho hắn nói nhiều hay ít ra sao cũng được, giá cả quá đáng như vậy chẳng lẽ anh không cảm thấy có chỗ không thích hợp hay sao?”

“Giá cả này không phải em đã bàn bạc từ trước rồi à?” Sở Mặc cười vô tội: “Hắn ta báo giá, tôi cũng chỉ là nghe lời em nói mà đi trả tiền”

Xem đi, tôi không phải là làm theo sắp xếp của em sao. Em bảo tôi trả tiền thì tôi liền trả tiền, tuyệt đối không có nửa điểm nghi ngờ, cho nên dù nói thế nào thì trách nhiệm cũng đều thuộc về em.

Nhìn đáy mắt của Sở Mặc xẹt qua một tia đắc ý, Bạch Diệc Trạch mới ý thức được, Lục Hàm là người đào hố còn Sở Mặc là người tự nguyện nhảy vào hố. Anh tình nguyện bị lừa, chứ không phải là không hề biết gì. Sở Mặc dù sao cũng đã lăn lộn ở trong thương giới nhiều năm, nếu không phải anh cố ý thì làm sao lại chịu để cho bản thân mình bị thiệt thòi được!

Vậy cậu vừa rồi ở đây tính toán gì chứ? Hóa ra quan tâm sợ anh bị người ta lừa gạt, sợ anh chịu thiệt, thay anh tức giận! Bạch Diệc Trạch đến giờ mới hiểu hành vi vừa rồi cậu làm đều là thừa, cậu lo lắng sợ anh nhảy vào hố lửa do người ta đào, nào ngờ người bị tổn thất lại là cậu!

Tất cả đều là do tên Lục Hàm kia gây ra!

Hay cho một tên Lục Hàm, Bạch Diệc Trạch càng nghĩ càng hận. Nếu không phải cái tên Lục Hàm kia ra giá trên trời, thì Sở Mặc làm sao lại nghĩ ra được cái hố lớn như vậy để cho cậu nhảy vào. Vô duyên vô cớ lúc này cậu phải gánh trên lưng một khoản nợ nần. Bây giờ cậu mặc kệ hắn ta cùng với Bạch Tiểu Cửu có quan hệ gì, món nợ này cậu sớm hay muộn cũng phải đòi đủ!

“Yên tâm đi! Tiền nay tôi cũng không bắt em phải trả ngay lập tức!” Sở Mặc rất nhanh đã kéo vấn đề trở lại. Biết mưu kế đã thực hiện được, anh bắt đầu mở miệng nói ra toàn những lời vì cậu mà suy nghĩ: “Chuyện tư liệu công ty bị tiết lộ, tổn thất không phải chỉ có tiền mà còn có danh dự và sự tin cậy của khách hàng đối với chúng ta. Những thứ này không phải dùng tiền là có thể bù đắp được. Em nếu muốn gánh lấy trách nhiệm này, thì chỉ cần ở lại trong công ty làm việc, dùng năng lực làm việc của mình mà đền bù tổn thất của việc này đối với công ty”

“Còn khoản tiền này” Sở Mặc cầm tờ giấy quơ quơ ở trước mặt Bạch Diệc Trạch: “Mỗi tháng sẽ trừ vào trong tiền lương của em. Không nhiều không ít, mỗi tháng trừ 10%. Còn chuyện từ chức, em tốt nhất là đừng nên suy nghĩ tới nữa!”

Ý tứ của Sở Mặc rất rõ ràng, dù thế nào thì cậu cũng phải ở lại trong công ty làm việc. Dùng thời gian mà bồi thường lại tổn thất còn chưa tính, mà chỉ cần nghĩ tới cái khoản tiền trên tờ giấy hóa đơn đi bắt oán linh kia thì với cậu cũng đã đủ mệt rồi. Mỗi tháng trừ 10% lương, đợi tới lúc cậu trả xong thì biết tới khi nào mới đi được.

Bạch Diệc Trạch nhìn những con số trong tờ giấy, thiếu chút nữa là lại lên cơn tức. Tiền lương mỗi tháng đều có giới hạn, mỗi tháng trừ 10% vậy đợi tới bao giờ đây. Dù cậu có nhịn ăn nhịn mặc, chỉ sợ cũng chẳng trả hết được.

“Đương nhiên nếu em cố gắng làm việc, cũng có thể thăng chức tăng lương. Cho nên chỉ cần em chăm chỉ, thì rất nhanh sẽ thanh toán xong” Sở Mặc một bên nhắc nhở, một bên thong thả đi đến bàn trà rồi cầm lấy đơn xin từ chức của Bạch Diệc Trạch, vo thành một cục ném vào thùng rác.

Thăng chức đúng là một chủ ý hay, Sở Mặc ở trong lòng yên lặng lên kế hoạch. Anh muốn tìm cơ hội để đem cậu tới bên cạnh mình, nên nếu như cậu đồng ý thì rất nhanh thôi anh với cậu sẽ có thời gian gần nhau nhiều hơn để bồi dưỡng tình cảm.

“Tốt rồi! Ngoan ngoãn đi làm việc đi!” Sở Mặc tự nhiên lên tiếng phá vỡ suy nghĩ của Bạch Diệc Trạch. Nhìn cậu như một đứa trẻ yên lặng suy tư, mặt lúc trắng lúc đen giống như cực kì tức giận mà nhìn chằm chằm vào anh. Sở Mặc đi tới kéo bả vai cậu qua, ở bên trán cậu nhẹ nhàng in lên một nụ hôn rồi mới đẩy cậu đi ra cửa: “Tôi còn rất nhiều việc phải giải quyết”

Đơn Kiệt bỗng nhiên thấy hai người xuất hiện thì cực kì hoảng sợ. Mới vừa rồi hắn còn nghe được âm thanh cãi nhau từ bên trong truyền ra, nên hắn cứ nghĩ người này dám trêu chọc vào ông chủ thì nhất định sẽ không có kết quả tốt. Nào ngờ, nhanh như vậy mà đã đi ra, hơn nữa còn không hề xảy ra chuyện gì thì phải. Đã thế lại còn được ông chủ tự mình đưa ra, đây chính là vinh hạnh mà rất nhiều đối tác còn chưa được hưởng đó.

Mãi cho tới khi ra đến ngoài văn phòng, Bạch Diệc Trạch mới chú ý tới ánh mắt kinh ngạc của Đơn Kiệt. Ngay cả thời gian cự tuyệt Sở Mặc cũng không cho cậu, cứ thế đã đem câu đưa ra ngoài rồi! Cuối cùng vô duyên vô cớ cậu phải gánh trên lưng một khoản nợ, giờ tạm thời cậu đành phải đi làm để trả cho xong món nợ này đã vậy. Vì thế mà cậu cũng chẳng buồn để ý tới Đơn Kiệt, trực tiếp đi thẳng xuống tầng.

Muốn rời đi mà không được, lại còn bị Sở Mặc nói cậu thiếu nợ anh một món nợ nhân tình rất lớn. Hiện tại cậu chỉ có thể tiếp tục ở lại trong tập đoàn Vân Mặc mà làm việc.

Chuyện oán linh chấm dứt, sinh hoạt của Bạch Diệc Trạch cũng trở lại quỹ đạo. Sở Mặc tuy không đồng ý cho Bạch Diệc Trạch từ chức, nhưng đợi tới khi cậu chính miệng đồng ý ở lại công ty làm việc thì anh mới dám yên tâm. Chuyên tâm giải quyết trò đùa dai của tiểu quỷ, đã mang đến cho anh rất nhiều phiến toái rồi. Cộng thêm chuyện tư liệu công ty bị tiết lộ tuy đã được bình ổn nhưng đối với công ty cũng gây ra ảnh hưởng không nhỏ. Sở Mặc mỗi ngày đều tăng ca, nên chẳng còn thời gian để đi quấy rầy Bạch Diệc Trạch nữa.

Nhưng ngẫu nhiên vào buổi tối khi phải tăng ca, Sở Mặc sẽ cố tình kéo Bạch Diệc Trạch ở lại cùng. Anh lấy đủ mọi lý do để cậu có thể tăng ca cùng anh ở trong công ty. Cho dù ở trong văn phòng anh cậu không làm gì cả, có khi còn nằm ngủ ở trên ghế sofa cũng không sao. Sở Mặc chỉ cần Bạch Diệc Trạch ở cùng anh là đủ.

Bạch Diệc Trạch biết thời gian này Sở Mặc rất mệt, vì giải quyết vấn đề của tiểu quỷ còn sót lại, vội vàng đến sứt đầu mẻ trán. Cũng chính vì thế mà cậu mới đồng ý cùng tăng ca với anh, thậm chí ngay cả nửa câu oán hận cũng không có. Mỗi ngày sau giờ tàn tầm, cậu sẽ chủ động đi tới văn phòng của Sở Mặc, sau đó hai người sẽ cùng ăn cơm. Mỗi khi anh làm việc, cậu cũng sẽ có lúc ngẫu nhiên giúp đỡ anh chỉnh lý một vài văn kiện.

Chuyện cậu gây ra, cậu không thể để cho Sở Mặc gánh hết một mình được.

May mà bên cạnh cậu còn có một con cửu vĩ hồ ngàn năm giúp đỡ, nên công việc dẫn linh hàng ngày cũng thoải mái rất nhiều.

Bạch Tiểu Cửu vẫn còn phải dựa vào luân hồi tuyền để tu luyện, nên đối với việc trông coi nơi này nó cũng rất nghiêm túc, không để cho người ngoài có ý đồ gì với luân hồi tuyền cả. Bạch Diệc Trạch thấy vậy thì cũng giao luôn toàn bộ công việc cho Bạch Tiểu Cửu, nhờ thế mà cậu không cần lúc nào cũng phải đề phòng lo lắng có kẻ địch bên ngoài xâm chiếm luân hồi tuyền nữa.

Bạch Tiểu Cửu mỗi ngày đều kiên trì đúng giờ là có mặt ở tại luân hồi tuyền, so với dẫn linh sư là Bạch Diệc Trạch còn tích cực hơn. Mỗi thú khế ước của dẫn linh sư tối đa chỉ có thể hỗ trợ chủ nhân bảo vệ luân hồi tuyền mà thôi, nhưng Bạch Tiểu Cửu là ai chứ. Chỉ dựa vào ngàn năm đạo hành thì đã khác hẳn với nhưng khế ước thú khác rồi. Rất nhanh Bạch Diệc Trạch đã phát hiện, chỉ cần cậu giao cho Bạch Tiểu Cửu quyền hạn, thì ngay cả cửa luân hồi tuyền nó cũng mở ra được dưới sự hỗ trợ của vòng khế ước.

Trải qua một thời gian ở chung, Bạch Diệc Trạch cũng đã nhìn ra còn hồ ly này tuy là giả dối nham hiểm, nhưng cũng chỉ là khi nó biến thành tiểu hồ ly mà thôi. Ban ngày nó thường đi bám lấy Lục Hàm lôi kéo làm quen, còn lại vào buối tổi thì mọi tâm tư đều đổ hết vào chuyện tu luyện. Vì thấy nó không có tâm tư gì xấu, Bạch Diệc Trạch cũng vui vẻ lười biếng đem mọi công việc giao cho nó luôn. Dù sao Bạch Tiểu Cửu cũng cần tu luyện, nên tiện thể để nó mở cửa luân hồi tuyền cũng không có gì là không được.

Cho nên mỗi ngày Bạch Diệc Trạch đều cùng tăng ca với Sở Mặc, cũng không khiến cho thân thể cậu mệt mỏi.

Bên trong tập đoàn lúc này đều truyền ra chuyện ông chủ gần đây rất coi trọng nhân viên của công ty Hải Đạt, mà người này lại còn là người có liên quan tới chuyện công ty bị lộ tư liệu trước kia nữa. Chuyện cứ thế truyền ra ngoài, ai cũng biết ông chủ vì nhân viên này mà tự mình đi ra mặt giải quyết, rất nhanh mọi người đều tự hiểu với nhau Bạch Diệc Trạch chính là tân sủng của ông chủ. Thậm chí có người còn đồn rằng trợ lý Tôn Kiệt đi theo ông chủ nhiều năm giờ đã bị thất sủng.

Đơn Kiệt đối với chuyện Bạch Diệc Trạch tùy ý ra vào văn phòng của ông chủ đều coi như không thấy. Hắn cũng không phải người mù, đi theo Sở Mặc nhiều năm, có chuyện nào mà chưa từng thấy. Người có thể được Sở Mặc cho phép ra vào thường xuyên như vậy, nhất định là đã chiếm được sự tin tưởng rất lớn từ Sở Mặc. Hắn cơ hồ có thể khẳng định được trăm phần trăm, Bạch Diệc Trạch cùng với ông chủ nhất định là đã có quen biết từ trước.

Là người thân tín của ông chủ, ánh mắt của Đơn Kiệt rất tốt. Hắn nhìn ra được quan hệ của Bạch Diệc Trạch với Sở Mặc tuyệt đối không tầm thường. Cho nên đối với chuyện mọi người luôn nói Bạch Diệc Trạch rất có thể sẽ thay thế vị trí của hắn, hắn cũng không ghen tị chút nào. Thậm chí còn rất khách khí với Bạch Diệc Trạch, không dám thất lễ chút nào.

Sở Mặc mỗi ngày cùng Bạch Diệc Trạch tăng ca, đối với nguyên nhân chia tay trước kia, hoặc là chuyện muốn bắt đầu lại lần nữa với cậu, anh cũng không hề đề cập tới. Tuy biết không thể nào lấy lại được tình cảm ngay lập tức, nhưng giờ chỉ cần Bạch Diệc Trạch đã đồng ý cùng anh tăng ca là được rồi. Anh tin chỉ cần có thời gian, thì dần dần sẽ có thể cải thiện lại mối quan hệ này của hai người.

Bạch Diệc Trạch mặc dù vẫn còn lo lắng, nhưng trong thời gian này cậu cũng không thể nào bỏ mặc Sở Mặc được. Cậu cũng sợ một khi đem toàn bộ vấn đề làm rõ với Sở Mặc, thì cậu cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Nên nếu Sở Mặc không đề cập tới đề tài này, Bạch Diệc Trạch sẽ không ngốc mà tự mình đi chủ động đề cập tới. Trong khoảng thời gian này, cậu biết không phải là lúc nên đem vấn đề này ra để giải quyết. Tuy rằng cuối cùng sẽ có lúc phải giải quyết, nhưng bây giờ tạm thời cứ để sang một bên đã.

Còn đối với chuyện quan hệ không minh bạch giữa Sở Mặc và Bạch Diệc Trạch, lúc này chỉ là vấn đề rất nhỏ, không đáng để bàn tới.

Lại nói tới chuyện của Tôn Uy, gần đây Tôn Uy gặp phải phiền phức lớn, nên hắn phải xin nghỉ một thời gian dài. Bởi vì bệnh tình của cha hắn chuyển biến xấu, khiến những ngày vừa qua hắn lúc nào cũng phải ở trong bên viện trông coi cha mình.

Hết chương 37.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.