Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 15




“Rảnh rỗi như vậy sao?” Sở Mặc lạnh lùng liếc mắt nhìn Đơn Kiệt đứng ở một bên, nhìn như một cái bóng đèn nói: “Mau đi ra ngoài làm việc!”

Không cho Đơn Kiệt có cơ hội hóng chuyện, Sở Mặc dứt khoát đuổi người. Chuyện của anh và Bạch Diệc Trạch không phải có thể nói rõ ràng chỉ trong một hai câu, nhiều người ở trong này chỉ thêm vướng bận.

Đơn Kiệt bị ánh mắt của ông chủ làm cho giật mình, quả nhiên là ông chủ không muốn hắn ở trong này. Cho nên đối với kết quả đã sớm đoán ra này, Đơn Kiệt chỉ đành phải nuối tiếc mà đi ra ngoài, nhưng cũng không quên có ý tốt đóng cánh cửa văn phòng lại.

Bớt đi một người ngáng chân, Sở Mặc điều chỉnh lại thái độ một lần nữa, giọng nói thả lỏng hỏi: “Tiểu Trạch, em có chuyện gì thì có thể trực tiếp nói với tôi, chứ không cần phải dùng cách từ chức cực đoan như vậy. Trước đây vẫn làm ở công ty rất tốt, bây giờ tại sao nói đi là đi luôn? Em đã muốn từ chức, vậy em nghĩ sau khi từ chức sẽ định đi đâu? Hiện nay việc làm tìm không dễ, tạm thời em cũng không thể nào tìm được một công việc giống như bây giờ được. Công việc không có, vậy cuộc sống sinh hoạt em phải làm sao? Cho nên em hãy suy nghĩ lại chuyện từ chức này một lần nữa đi, không nên vì kích thích mà làm ra chuyện không có lý trí như vậy. Đây cũng không phải là phong cách của em!”

Sở Mặc dùng lời nói đầy lý lẽ để làm cho Bạch Diệc Trạch cảm động, tại vì anh biết vào lúc anh chưa nhận ra cậu thì cậu vẫn làm việc ở đây rất tốt. Đúng giờ thì cậu đi làm, chưa từng có ý nghĩ muốn nghỉ việc. Quan trọng hơn là anh còn nhìn ra được Bạch Diệc Trạch rất thích công việc này, cậu cùng với các đồng nghiệp trong công ty có quan hệ rất tốt. Lúc này Bạch Diệc Trạch lựa chọn rời đi, chỉ sợ là do cậu muốn trốn tránh anh chứ không phải là thật sự muốn từ chức.

“Nếu biết đây không phải là phong cách của tôi, vậy chứng tỏ tôi đã suy nghĩ rất rõ ràng rồi” Bạch Diệc Trạch thở dài: “Lần này từ chức là do có chuyện của cá nhân tôi. A Mặc, chuyện tìm việc sau này anh không cần phải quan tâm” Cuối cùng cậu còn bổ sung thêm một câu: “Tôi cũng không nghĩ sẽ đi tìm việc ngay lập tức”.

Bạch Diệc Trạch dùng thái độ hiển nhiên không nặng không nhẹ nói, nhưng vào tai của Sở Mặc thì anh lại tự động hiểu thành, dù anh có khuyên thế nào cũng là vô dụng, không có cách nào có thể thay đổi chủ ý của Bạch Diệc Trạch.

“Đơn từ chức này tôi sẽ không phê duyệt!” Sở Mặc khuyên không được, mặt lạnh xuống đem đơn từ chức ở trên bàn đẩy trả về cho Bạch Diệc Trạch.

Nhìn cậu thật không dễ dàng mới nằm trong phạm vi khống chế của mình, nên dù có nói gì thì anh cũng sẽ không để cậu bỏ đi. Đã mềm không được thì phải mạnh bạo hơn, dù bằng cách nào thì cũng phải giữ người này ở lại cho bằng được.

“A Mặc!” Thái độ dứt khoát của Sở Mặc làm cho Bạch Diệc Trạch nâng cao giọng nói, rồi lại lập tức phát hiện ra giọng của chính quá lớn. Cậu không ngừng ở trong lòng nói phải bình tĩnh, nên đành hít sâu một hơi hỏi: “Anh rốt cuộc là muốn thế nào? Đơn từ chức tôi đã đưa cho anh, anh chỉ cần đồng đi là tôi đi thu dọn đồ đạc ngay, từ này về sau tôi sẽ không tới công ty nữa”.

Bạch Diệc Trạch biết muốn Sở Mặc đồng ý cậu từ chức là không có khả năng, nhưng ý của cậu cũng rất rõ ràng. Đơn từ chức cậu đã giao ra, nên mặc kệ Sở Mặc có đồng ý hay không, cậu nhất định phải đi, cho dù Sở Mặc muốn giữ cũng không được.

“Bạch Diệc Trạch! Em đừng ở đây giả vờ vô tội! Tôi muốn thế nào, không phải ở trong em đều rõ ràng hơn bất kì ai hay sao!” Sở Mặc vỗ bàn đứng lên, vòng qua bàn trà đi đến trước mặt Bạch Diệc Trạch. Tay anh giữ lấy áo cậu, giọng điệu gần như là uy hiếp: “Đừng quên hợp đồng của em vẫn ở trong tay tôi!”

Bạch Diệc Trạch cứng mềm đều không ăn đã thành công chọc giận Sở Mặc. Mắt thấy Bạch Diệc Trạch quả quyết muốn đi, Sở Mặc đành phải tỏ rõ thái độ của chính mình. Lúc trước anh đã bày tỏ ý của mình rất rõ ràng, nhưng Bạch Diệc Trạch cứ giả vờ né tránh anh, thậm chí có lúc còn làm ra vẻ ngốc nghếch nữa. Bởi vì không muốn ép cậu quá mức, Sở Mặc cũng không vạch trần, vì anh hi vọng Bạch Diệc Trạch có thể tự bản thân cậu suy nghĩ thông suốt.

Hiện giờ nhìn cậu ngay cả khả năng tự hiểu ra này cũng có, luôn trăm phương nghìn kế muốn rời xa anh. Đã vậy thì không bằng để anh nói dứt khoát cho cậu hiểu, để cậu biết ở trong lòng anh vẫn luôn có cậu. Hi vọng có thể lại một lần nữa bắt đầu, khiến cậu không còn cách nào tiếp tục làm đà điểu nữa.

Nếu Bạch Diệc Trạch thực sự nhất quyết rời đi, thì anh sẽ dùng hợp đồng của cậu ra để ép buộc. Tuy là sẽ hơi nhức đầu một chút, nhưng ít ra anh sẽ không phải đối mặt với suy nghĩ muốn từ chức của cậu nữa.

Hai người ở sát gần nhau, hô hấp của Sở Mặc phảng phất xẹt qua lỗ tai Bạch Diệc Trạch, ngay cả lời uy hiếp vừa rồi cũng biến thành lời thổ lộ. Tai Bạch Diệc Trạch nhất thời đỏ ửng, cậu đưa tay đẩy bả vai Sở Mặc ra, rồi tranh thủ đứng lên khỏi ghế sofa.

“Họ Sở!” Bên tại vẫn còn giữ lại hơi thở của Sở Mặc, Bạch Diệc Trạch tức giận nhắc nhở: “Anh đừng quên, chúng ta đã chia tay vào bảy năm trước rồi!”.

Bạch Diệc Trạch nói lời này như muốn nhắc nhở Sở Mặc, đồng thời cũng là nhắc nhở chính mình. Hai người bọn họ đã chia tay từ bảy năm trước, mà nếu đã chia tay thì cũng không cần phải dây dưa với nhau nhiều làm gì. Cậu muốn Sở Mặc hiểu rõ, để anh đồng ý cho cậu từ chức và công khai rời khỏi công ty.

“Ha ha!” Bạch Diệc Trạch nói làm cho Sở Mặc giận quá hóa cười, anh hướng về phía cậu hỏi ngược lại: “Bảy năm trước chia tay rồi hả? Bạch Diệc Trạch, em cho rằng chỉ dựa vào tin nhắn không đầu không đuôi đó là có thể nói chúng ta đã chia tay rồi à? Tôi nói cho em biết, nếu em nghĩ là thế thì đừng có nghĩ nữa, bởi vì tôi không thừa nhận đâu!”

Chuyện chia tay anh còn chưa tính sổ với cậu, vậy mà cậu còn là người khơi mào ra chuyện này. Định dựa vào một cái tin nhắn để kết thúc quan hệ giữa bọn họ sao, không có cửa đâu! Chỉ cần anh không thừa nhận mình đã cùng với cậu chia tay, thì hai người bọn họ vẫn như cũ ở cùng một chỗ. Nói trắng ra thì chuyện hai người bị chia cách lâu như vậy đều do Bạch Diệc Trạch, cho nên giờ nếu cậu vì thông đồng với ai khác mà né tránh anh thì hãy chờ xem anh sẽ giải quyết cậu ra sao!.

“Anh….” Bạch Diệc Trạch bị Sở Mặc càn quấy khiến cho cậu tức giận tới mức không nói ra lời. Đã bảy năm rồi mà còn lấy tin nhắn kia ra để gây sự, nếu như cậu và Sở Mặc không gặp lại thì chỉ e là chẳng cần Sở Mặc có thừa nhận hay không, cũng không có gì khác nhau cả. Nói đạo lý cùng với Sở Mặc không xong, Bạch Diệc Trạch lại không muốn phản tiếp tục tranh cãi với anh nữa, nên cậu xoay mặt không nhìn anh.

“Bạch Diệc Trạch, không phải em đã nói là sẽ trả lại cho mọi người một công đạo về chuyện tài liệu bị tiết lộ sao?” Biết nếu còn tiếp tục đề tài này, chỉ sợ hai người sẽ thật sự trở mặt. Sở Mặc cũng mơ hồ cảm giác được, nếu Bạch Diệc Trạch muốn rõ ràng với anh, thì có lẽ hai người bọn họ sẽ thật sự không quay lại được như trước mất. Vì thế mà Sở Mặc đúng lúc bắt đầu dời đi sự chú ý của Bạch Diệc Trạch.

Còn muốn chạy? cũng đâu dễ dàng như thế. Chủ đề chuyện chia tay mang ra bàn luận không ổn, vậy thì lấy chuyện oán linh nổi loạn trong công ty ra. Dù sao người gây chuyện cũng đã bắt được, hơn nữa chuyện công ty bị tổn thất cũng là chuyện có thật. Anh không vội, chuyện khác cứ từ từ để sau sẽ tính.

“Công đạo?” Bạch Diệc Trạch cười lạnh nói: “Không phải anh đều đã xử lý tốt, rồi còn tuyên bố ra bên ngoài với lý do là hệ thống trục trặc”.

Ngay từ đầu cậu đã định nhận tội danh này, sau đấy mượn lý do đó để làm cho Sở Mặc phải đồng ý với đơn xin từ chức của mình. Kết quả Sở Mặc lại xử lý từ trên xuống dưới đều gọn gàng sạch sẽ, phá hủy nghiêm trọng kế hoạch của cậu. Hơn nữa tên tiểu quỷ kia cũng đã đi vào luân hồi không còn tồn tại ở dương thế, cậu lấy gì ra để công đạo!

“Tôi sử lý thế nào là chuyện của tôi, nhưng cũng không có nghĩa là em không cần cho tôi một cái công đạo!” Sở Mặc cười nhìn Bạch Diệc Trạch: “Em có biết công ty vì chuyện này mà bị tổn thất bao nhiêu không? Bạch Diệc Trạch, em đừng nghĩ chỉ cần em từ chức thì đây chính là công đạo. Em gây ra một chuyện phiền phức lớn như vậy, giờ định phủi mông chạy lấy người, có phải rất vô trách nhiệm hay không!”

“Chuyện này thì có liên hệ gì với tôi, anh cũng biết tất cả đều là do tiểu quỷ làm mà!” Bạch Diệc Trạch khi nói xong lời này, cậu có cảm giác hơi chột dạ. Tiểu quỷ kia là do chính cậu nhắc nhở nên mới nhớ tới chuyện mình đã chết, cũng tương đương với chuyện chính cậu là người để mặc tiểu quỷ ở lại trong công ty. Cậu đã có hai lần cơ hội để bắt tiểu quỷ phải rời đi công ty, nhưng trước sau cậu đều không làm vậy.

Tiểu quỷ kia ở trong công ty bọn cậu gây chuyện, chỉ sợ nguyên nhân phần lớn là do buổi chưa hôm đó cậu không thèm để ý tới nó. Tuy cậu không muốn thừa nhận, nhưng chuyện tư liệu bị tiết lộ này cậu cũng không thoát khỏi liên quan, mà đó cũng chính là trò đùa dai của tiểu quỷ kia nhắm vào cậu.

“Tôi còn không biết rõ em sao? Tiểu quỷ kia nếu thật không có quan hệ gì với em, em tại sao lại phải mất công tốn sức đưa nó đi luân hồi như vậy?” Sở Mặc không khách khí chọc thủng lời nói dối của Bạch Diệc Trạch, vì chuyện đã không có quan hệ gì tới anh thì trên cơ bản anh đều mặc kệ: “Sáng sớm ngày đó em trốn ở giữa cầu thang bộ lẩm bẩm lầu bầu, chắc hẳn là đang nói chuyện cùng với tên tiểu quỷ kia đúng không?”

Bạch Diệc Trạch cúi đầu không nói.

“Tôi đoán không sai mà!” Mắt thấy Bạch Diệc Trạch im lặng, Sở Mặc tiến lên hai bước vỗ vai cậu rồi nói: “Tên tiểu quỷ kia là do em dẫn vào, em còn dám nói em không có vấn đề gì sao?”

Sở Mặc đoán được tám, chín phần, mặc dù chi tiết có thể có chút sai, nhưng trên cơ bản đều là sự thật. Nên Bạch Diệc Trạch vẫn như cũ không nói chuyện, im lặng cúi đầu.

“Thế mà tôi lại không biết ánh mắt của em có thể nhìn thấy mấy loại chuyện kì quái này đó!” Đã sớm phát hiện ra ánh mắt của Bạch Diệc Trạch khác với người thường, nên khi anh nói tới vấn đề về mắt của cậu, tay anh cũng nhẹ xoa lên ánh mắt rồi tranh thủ hôn lên một cái.

Tuy không biết được mắt của cậu vào khi nào thì có bản lĩnh đặc biết như vậy, nhưng Sở Mặc khẳng định lúc còn học trung học thì ánh mắt của cậu tuyệt đối là bình thường. Sở Mặc còn nhớ rõ khi đó, mỗi lần Bạch Diệc Trạch đối mặt với mấy chuyện quỷ quái này cậu rất chán ghét. Nếu có người cố ý kể chuyện quỷ quái, Bạch Diệc Trạch là người đầu tiên không thèm quan tâm rồi quay đầu rời đi. Anh biết cậu rời đi là vì không thích chứ không phải là sợ hãi với chuyện này. Bởi vì có lần mọi người bàn tán nói tới địa điểm xuất hiện vài chuyện kì quái, thì vào nửa đêm đã thấy Bạch Diệc Trạch mặt không đổi sắc mà lắc lư đi đến đó xem.

Thân thể Bạch Diệc Trạch cứng đờ, nghiêng đầu tránh né tay của Sở Mặc, rồi lại không tự giác mà bắt đầu cắn môi dưới của chính mình.

Không muốn nhắc tới chuyện này? Sở Mặc nhạy cảm phát hiện Bạch Diệc Trạch không muốn người khác hỏi tới chuyện riêng của cậu, nên anh cũng ngượng ngùng rút tay về, một lần nữa giúp cậu đeo kính mắt lên.

Chẳng lẽ chuyện chia tay năm đấy, cùng với ánh mắt của Bạch Diệc Trạch có liên quan? Sở Mặc bất giác lại nghĩ tới vấn đề này.

Dù là ánh mắt có thể nhìn thấy những thứ mà người thường không thấy thì sao chứ, anh cũng đâu phải là không thể tiếp nhận được vấn đề này. Sở Mặc cũng không tin chỉ dựa vào lý do vớ vẩn này, mà cậu lại đi lựa chọn chia tay với anh… nhất định là còn nguyên nhân khác.

Sở Mặc nhìn bộ dạng của Bạch Diệc Trạch, chỉ cần thấy cậu bắt đầu cắn môi là đã biết tậm trạng cậu đang bất an. Nếu Bạch Diệc Trạch không muốn anh hỏi chuyện liên quan tới vấn đề về mắt của cậu, vậy về sau anh sẽ không hỏi nữa là được.

Cảm giác sau khi kính mắt được đeo trở lại, Bạch Diệc Trạch bất mãn nhìn Sở Mặc. Không phải là định mượn chuyện này, rồi không cho cậu rời đi đấy chứ hả! Biết cậu không gánh vác được tổn thất nên lấy ra nói à? Muốn bồi thường thì cậu liền bồi thường cho anh xem, anh còn tưởng cậu sẽ sợ anh sao!

“Anh nói không sai, tôi không nên trốn tránh trách nhiệm. Tư liệu công ty bị tiết lộ gây ra tổn thất, anh có thể đưa ra con số cụ thể được không…”

“Em định bồi thường?” Không đợi Bạch Diệc Trạch nói xong, Sở Mặc đã nở nụ cười: “Em định dựa vào số tiền lương của mình mà bồi thường sao, nói cho em biết, nếu em có ý định này thì có mà tới kiếp sau em cũng không có đủ tiền bồi thường đâu! Mà em nghĩ những chuyện này, chỉ cần dùng tiền là có thể bù đắp lại được à?”

Hai ngày này anh vì chuyện đó mà vội tới sứt đầu mẻ trán, nếu thật muốn so đo thì tuyệt đối Bạch Diệc Trạch không thể nào gánh vác nổi. Cho nên anh chỉ là muốn lấy cớ, sau đó giữ cậu ở lại công ty làm việc trừ nợ mà thôi.

Cảm giác được chính mình sơ ý lại để cho Sở Mặc có cơ hội tính kế, Bạch Diệc Trạch tức giận trừng mắt nhìn anh.

“Đừng nói vội, chúng ta còn chưa tính toán xong mà” Sở Mặc đi tới bàn làm việc, ở trong ngăn kéo rút ra một tập giấy tờ: “Đây là giấy tờ em tìm người tới bắt oán linh, hóa đơn thanh toán là do tôi tạm ứng trước cho em. Phiền phức em gây ra, nên đương nhiên là phải do em trả”.

Người là do cậu tìm đến, giá là do cậu cùng tên thiên sư họ Lục kia định ra, cho nên tiền này Bạch Diệc Trạch không đẩy sang cho anh được. Sở Mặc cũng không ngại để cho Bạch Diệc Trạch chịu thêm chút nợ này, huống hồ cậu nợ càng nhiều thì lại càng không có khả năng rời đi.

Bạch Diệc Trạch nhận giấy tờ, nhưng mới lật qua một trang thì mặt đã đen thui rồi!!!

Hết Chương 36.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.