Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 14




Hôm qua Bạch Diệc Trạch nghỉ phép không đi làm, sáng nay tới công ty mới từ chỗ đồng nghiệp mà biết được, Sở Mặc đã ở phía sau làm ra không ít chuyện.

Chuyện tư liệu bị tiết lộ ngày đấy đã được xử lý xong. Không biết là Sở Mặc đã từ đâu mà làm ra một đống số liệu, chứng mình được chuyện này là do hệ thống trục trặc dẫn đến hiển thị sai. Nên hiện giờ vấn đề đã được sửa chữa, mọi chuyện đều không liên quan tới bất kỳ ai ở trong công ty cả.

Hơn nữa còn cường điệu thời gian tư liệu tiết lộ là vào 9 giờ 42 phút tối, thời gian này trong công ty không có ai cả. Dựa vào máy giám sát thì thời gian này Bạch Diệc Trạch đã rời công ty từ sớm, nên chuyện tư liệu bị tiết lộ không có liên quan tới cậu, cậu chỉ là người vô tội bị liên lụy.

Sở Mặc là người đầu tiên đứng ra giải thích với tất cả nhân viên vốn bị nghi ngờ của công ty Hải Đạt.

Sau khi Sở Mặc tuyên bố kết quả, còn nói rõ những số liệu đó đều rất phức tạp, một người bình thường dù xem cũng không thể hiểu, nên cho dù có thấy cũng sẽ không thể nào biết rõ số liệu cụ thể ở bên trong mà tiết lộ ra ngoài.

Ngay cả ông chủ lớn cũng không muốn truy cứu tới chuyện này, thì cấp dưới cũng đâu thể cứ tiếp tục bám mãi không tha vào chuyện này. Đối với người bị tình nghi là Bạch Diệc Trạch cũng được ông chủ tuyên bố vôi tội, mọi người nghe xong cũng không ai có dị nghị gì cả. Tổn thất là chuyện đã xảy ra, dù bọn họ có bất mãn thì đã sao. Chẳng may không cẩn thận chọc giận tới ông chủ, thì cả bọn đều không thoát được liên quan, cho nên tình hình lúc này cứ như vậy mà êm đẹp trôi qua.

Sáng sớm chạy tới công ty xin từ chức, Bạch Diệc Trạch không ngờ sự tình so với trong dự liệu của cậu còn tốt hơn rất nhiều. Biết được Sở Mặc đem nguyên nhân thật sự che giấu đi, không nói ra chuyện của tiểu quỷ xuất hiện, mà vẫn làm cho nhân viên trên dưới công ty có được một câu trả lời hợp tình hợp lý phải ngậm miệng lại… thật sự khiến cho Bạch Diệc Trạch phải nể phục.

Dưa theo kế hoạch, Bạch Diệc Trạch cứ nghĩ công ty sẽ không bỏ qua chuyện này, đem cậu là người bị nghi ngờ rồi bắt cậu phải nhận tội từ chức. Bạch Diệc Trạch biết Sở Mặc hiểu rõ chân tướng, nhưng dù sao thì cũng không thể nói ra chuyện này là do tiểu quỷ gây nên, mà cũng không thể tự anh đi gánh vác trách nhiệm này. Cuối cùng cậu phải đứng ra chịu gánh tội, tập đoàn Vân Mặc sẽ không bỏ qua mà đuổi việc cậu. Vì thế mà cậu đã sớm nghĩ xong xuôi, sáng nay đến là để xin nghỉ việc.

Hiện tại chuyện đã được Sở Mặc xử lý êm đẹp, kế hoạch của cậu không dùng được, vậy đành phải xử dụng kế hoạch hai, đó là đi tìm Lý Đức Hải.

Nào ngờ Bạch Diệc Trạch nghĩ quá đơn giản, ngay khi cậu còn chưa kịp lấy ra đơn xin từ chức, thậm chí người luôn xem cậu như cái gai trong mắt là Lý Đức Hải, vậy mà lại không đồng ý nhận đơn xin từ chức của cậu!

Bạch Diệc Trạch nổi giận nhìn chằm chằm Lý Đức Hải, cậu muốn từ miệng ông ta có được một câu trả lời thuyết phục.

“Tiểu Bạch ạ!” Lý Đức Hải cười mỉa, nhưng thái độ thì đã xoay chuyển 180 độ, giọng nói cũng mang theo ba phần khẩn cầu: “Chuyện từ chức cậu cứ suy nghĩ cho kĩ đi. Nếu là vì chuyện bị oan uổng này mà muốn từ chức thì không cần phải làm vậy. Lần trước khẳng định cậu có liên quan là do ta không đúng, trong tình huống chưa có đủ chứng cớ mà đã hoài nghi cậu. Cho nên bây giờ cậu nhất định phải nghe lời giải thích này của tôi!”

Bạch Diệc Trạch hoài nghi nhìn Lý Đức Hải, cậu bị Lý Đức Hải nói đến mức cảm thấy ghê tởm luôn rồi. Cậu không tin Lý Đức Hải đột nhiên lại đi chịu giải thích khép nép với cậu như vậy đâu. Không có chứng cớ đầy đủ? Nhớ ngày đó Lý Đức Hải còn hùng hổ bảo với cậu là đã có đầy đủ chứng cớ xác thực, chẳng khác nào tận mắt ông ta đã nhìn thấy rõ ràng.

Nếu không phải cảm thấy bộ dạng Lý Đức Hải quá bình thường, rồi cậu cũng không nhận ra được có sự việc khác lạ, thì chỉ sợ cậu đã cho rằng Lý Đức Hải bị thứ gì không sạch sẽ bám vào người.

“Từ chức là coi như xong chuyện” Lý Đức Hải cười gượng gạo, giọng nói trở nên hiền lành như muốn thương lượng với Bạch Diệc Trạch. Ông thấy Bạch Diệc Trạch không có phản ứng gì, thì đành phải lôi điều kiện ra nói: “Tiểu Bạch, cậu là nhân tài mà công ty muốn bồi dưỡng, nên cậu có muốn từ chức thì tôi cũng không phê duyệt”

“Là Sở Mặc bảo ngài làm vậy đúng không?” Bạch Diệc Trạch đang lạnh lùng bỗng nhiên lên tiếng nói toạc ra điểm mấu chốt.

Khó trách Sở Mặc vẫn tỏ thái độ không sao cả, thì ra là anh đã sớm đoán được cậu muốn từ chức. Nên mới dặn dò Lý Đức Hải từ trước! Thiên tính vạn tính, cứ nghĩ rằng không ai biết, ai ngờ ngay cả Tôn Uy cậu cũng không dám nói, vậy mà lại bị Sở Mặc biết được. Còn cậu thì cứ tự động mà nhảy vào hố mà Sở Mặc đào ra.

Bị người chọc thủng tâm tư, vẻ mặt của Lý Đức Hải lúc này so với khóc còn khó coi hơn, nhưng vẫn không dám trả lời thẳng. Sau khi chuyện tư liệu bị tiết lộ xảy ra ngày đó, ông chủ đã tìm hắn nói chuyện. Trọng điểm của câu chuyện là dặn dò hắn– không được cho Bạch Diệc Trạch từ chức.

Lý Đức Hải đã sớm cảm thấy ông chủ lớn cùng với Bạch Diệc Trạch có quan hệ không đơn giản, giống như luôn luôn cố tình che chở cho Bạch Diệc Trạch. Hiện giờ ông chủ của tập đoàn đã tự mình đưa ra đề nghị, công ty nhỏ của ông cũng đâu thể nào không đồng ý. Hơn nữa Bạch Diệc Trạch chỉ là một nhân viên nhỏ ở trong công ty, nhưng khi thấy ông chủ quan tâm tới vậy thì hắn đã chứng minh được suy đoán của mình là thật. Nên càng phải từ chối đơn xin từ chức của cậu, vì công ty nhỏ này của ông còn phải dựa vào tập đoàn của ông chủ mà sống ạ.

Kế tiếp chuyện bị phát hiện ra, rồi bị Bạch Diệc Trạch vạch trần… Lý Đức Hải cũng không ngại, vì căn bản chẳng quan hệ gì đến hắn cả. Kết quả tuy đã được ông chủ giải quyết, người ngoài tuy nhìn không ra chuyện gì, nhưng Lý Đức Hải lại rất rõ ràng ông chủ làm vậy là vì muốn rửa sạch oan tình cho Bạch Diệc Trạch.

Càng nghĩ lại Lý Đức Hải lại càng thấy sợ, nếu như Bạch Diệc Trạch không làm sai, vậy hắn phải dùng thái độ thế nào để giải thích với cậu cho tốt. Chuyện tư liệu bị tiết lộ này Bạch Diệc Trạch đã có chỗ dựa tốt là ông chủ, vậy nhỡ ngày nào đó cậu ghi hận với hắn, vậy không phải tiền đồ của hắn sẽ bị hủy hoại sao.

Nghĩ lại chuyện ông chủ mời hắn tới nói chuyện riêng, tránh để cho nhiều người biết thì đã nói tới chuyện này có chỗ không thích hợp rồi. Chỉ cần nghĩ tới hắn vẫn còn có chỗ để ông chủ sư dụng, Lý Đức Hải cảm thấy nhiệt tình lại dâng cao.

Lý Đức Hải quyết định từ này về sau phải chú ý, và đối xử tốt với Bạch Diệc Trach hơn. Khi đó hắn còn đang buồn bực, không biết vì sao một tập đoàn lớn như tập đoàn Vân Mặc lại chịu đi thu mua công ty nhỏ này, thì giờ hắn đã hiểu rõ, mà hiểu rõ thì hắn làm sao mà ngu ngốc tới mức đi để cho Bạch Diệc Trạch từ chức. Sau lưng cậu có ông chủ làm hậu thuẫn, chỉ cần cậu còn ở lại công ty của hắn thì tiền đồ của công ty sẽ có phát triển rất lớn. Chỉ là chưa được hai ngày, thì đã thấy cậu tới xin từ chức. Lý Đức Hải không khỏi cảm thán, ông chủ lớn thật không hổ danh là người có mưu tính sâu xa.

Thật không hiểu nổi Bạch Diệc Trạch vì sao lại được ông chủ lớn quan tâm, hoặc là ông chủ lớn đã để ý tới điểm nào của cậu, mà cứ một mực che chở cho cậu như thế. Lý Đức Hải thầm suy đoán, trước giờ chưa từng nghe nói tới ông chủ có bạn gái, phải chăng là vì ông chủ lớn thích đàn ông!

Lý Đức Hải nhớ kỹ lại, trong đầu tự động lý giải. Ông chủ lớn để ý tới công ty của hắn là do Bạch Diệc Trạch, sau đó Bạch Diệc Trạch không chịu nổi sự quấy nhiễu của ông chủ nên mới xin từ chức.

Nhanh chóng nhìn qua Bạch Diệc Trạch một cái, hắn lại lập tức phủ định suy nghĩ này. Bộ dáng của Bạch Diệc Trạch rất bình thường, trên mặt đeo cái kính đen xấu xí nhìn rất ngốc. Dựa vào điều kiện xuất chúng của ông chủ, thì sao lại đi để ý tới Bạch Diệc Trạch chứ.

Bạch Diệc Trạch nhìn chằm chằm vào Lý Đức Hải một lúc lâu, cậu biết nếu mình còn muốn xin từ chức mà không được Sở Mặc đồng ý thì đừng mong có thể rời đi được. Trước khi công ty bị tập đoàn Vân Mặc thu mua, bọn cậu muốn rời đi thì chỉ cần hết hạn hợp đồng là có thể đi. Nhưng giờ mới bị thu mua, hợp đồng được kí lại, muốn rời đi thì phải được sự đồng ý của cấp trên, nếu không thì sẽ bị truy cứu trách nhiệm. Sở Mặc chắc hẳn vì nắm được chuyện này nên mới dây dưa không rõ với cậu, hoặc là nói anh biết chắc chắn cậu không dễ dàng thoát được anh.

Cùng Lý Đức Hải nói tiếp cũng không phải là biện pháp, mấu chốt là phải đi tìm Sở Mặc, hơn nữa nhân dịp này nói rõ với anh cũng được.

Bạch Diệc Trạch cũng không chào hỏi, mà trực tiếp xoay người đi ra khỏi văn phòng của Lý Đức Hải.

Bây giờ Lý Đức Hải cũng không để ý tới hành vi vô lễ của Bạch Diệc Trạch, vì khi cậu nói thẳng ra chân tướng mà hắn không cho cậu từ chức thì Lý Đức Hải đã hiểu rõ quan hệ của cậu với Sở tổng rồi. Biết cậu có khả năng sẽ đi tìm ông chủ lớn, Lý Đức Hải ở trong lòng thương cảm, chỉ hi vọng ông chủ lớn sẽ không so đo với mình. Hắn cũng đâu có nói ra là do ông chủ lớn ra lệnh không cho hắn từ chối tiếp nhận đơn từ chức của Bạch Diệc Trạch, mà là do cậu ta tự mình đoán được đó chứ.

Nhìn bóng dáng Bạch Diệc Trạch rời đi, Lý Đức Hải chợt phát hiện, nếu như bỏ qua khuôn mặt bình thường của cậu, thì dáng người đó cũng rất được. Phủ định vừa bị vứt đi lại được hắn nhặt lên, chẳng lẽ ông chủ với cậu ta là có quan hệ kia!

Mặt Sở Mặc thật sự rất dày, tính toán cũng đủ ngoan độc! Trên đường đi lên tầng cao nhất, Bạch Diệc Trạch không thể bình tĩnh nổi, tư liệu bị tiết lộ Sở Mặc đã giải quyết rất tốt rồi. Cậu căn bản không còn biết mượn đề tài nào để tìm ra đường sống. Đã thế Lý Đức Hải lại còn nói không đồng ý cho cậu từ chức, cho nên chỉ sợ chưa bắt đầu thương lượng với Sở Mặc thì cậu đã bị anh làm cho thua trận trước rồi!

Bạch Diệc Trạch không ngừng tự nói cho bản thân biết trước, để khiến tâm tình bình ổn lại khi đối mặt với Sở Mặc. Hai người bọn cậu đã chia tay rồi, cứ tiếp tục dây dưa cũng không có gì tốt.

Chỉ cần ấn ký dẫn linh sư còn tồn tại một ngày ở trên người cậu, thì cậu sẽ không thể hứa hẹn với anh được điều gì cả. Công việc của dẫn linh sư nhìn có vẻ thoải mái, nhưng trên thực tế thì rất nguy hiểm. Lấy chuyện của Bạch Tiểu Cửu làm ví dụ, nếu không nhờ cậu may mắn thì đã chết mất xác từ lâu rồi.

Cùng với đám yêu ma quỷ quái giao tiếp, cậu biết bọn nó là bởi vì thân phận dẫn linh sư của cậu nên mới ngoan ngoãn nghe lời và kính trọng mình. Chứ nếu không thì bọn nó đã tìm cách gây bất lợi với cậu từ lâu, chứ đừng nói là bên cạnh xuất hiện thêm Sở Mặc nữa. Bản thân cậu có ấn ký dẫn linh sư là bùa hộ mệnh, nhưng còn Sở Mặc chỉ là một người bình thường, căn bản không thể nào khiến cho chúng nó ngoan ngoãn đối với anh được. Chúng nó cũng sẽ không bởi vì Sở Mặc đi theo bên cạnh cậu mà dễ dàng bỏ qua cho Sở Mặc.

Nghĩ tới chuyện muốn đi tìm chúng nó bàn chuyện quy củ, vậy thì chỉ có nằm mơ thôi.

Thiên sư, yêu quái, và thế giới thần linh. Tuy có sự tự do, nhưng mỗi giới đều có một quy tắc riêng. Vô luận là thiên sư hay yêu quái đều phải tuân theo quy định này, chỉ cần không gây ảnh hưởng tới người thường thì sẽ không bị quản. Cho nên khi mới trở thành dẫn linh sư, Bạch Diệc Trạch mới không muốn liên lụy tới Sở Mặc, bởi cậu phải tiếp xúc và gặp gỡ rất nhiều với những chuyện như thế này, cậu không muốn sẽ liên lụy tới anh.

Bạch Diệc Trạch nghĩ thông suốt, đi tới văn phòng của Sở Mặc. Trước phòng tổng giám đốc là văn phòng của trợ lý Đơn Kiệt, nhưng cậu cũng không buồn hỏi một tiếng thì đã trực tiếp đi vào bên trong phòng. Trải qua mấy ngày quan sát, Đơn Kiệt cũng đã nhìn ra được Bạch Diệc Trạch không chỉ có quan hệ rất đặc biệt với ông chủ, mà còn giống như đã quen biết với ông chủ từ trước. Nếu không thì làm sao có thể gặp được ông chủ nhiều lần như thế, trong khi cậu chỉ là một nhân viên bình thường.

Sở Mặc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy Bạch Diệc Trạch chủ động tới gặp, nên anh cũng chủ động ra lệnh với Đơn Kiệt: “Đi ra lấy hai tách trà mang vào đây”

Sở Mặc bỏ công việc đang làm trên tay xuống, đứng đậy đi tới phía sofa rồi mời Bạch Diệc Trạch ngồi xuống.

Bạch Diệc Trạch nhìn chiếc ghế sofa dài, lại nhớ tới cảnh tượng tối hôm đó ở đây. Hình ảnh lại lần lượt hiện lên ở trong đầu, trong lòng cũng không yên mà đi tới ghế sofa ngồi xuống.

Sở Mặc không thèm để ý, anh ngồi xuống đối diện với Bạch Diệc Trạch.

Nhìn thấy Sở Mặc ngồi xuống, Bạch Diệc Trạch lấy ra đơn xin từ chức đã sớm chuẩn bị ở trong túi ra, đặt lên bàn trà ở trước mặt Sở Mặc.

Tuy Sở Mặc đã sớm đoán được cậu sáng này sẽ tới làm gì, nhưng khi nhìn thấy đơn xin từ chức thì Sở Mặc đang cười cũng lập tức trầm xuống.

“Cho tôi một lý do!” Sở Mặc lạnh lùng nói: “Tôi tin tưởng đãi ngộ về mặt tiền lương của tập đoàn hay là phúc lợi dành cho công nhân cũng rất tốt, tuyệt đối đứng đầu ở thành phố Lâm Tuyền này. Hơn nữa em muốn trong thời gian ngắn mà đi tìm được một công viêc tốt hơn so với bây giờ là chuyện không thể. Cho nên tôi muốn biết lý do, vì sao em muốn xin từ chức?”

Bạch Diệc Trạch nhìn chằm chằm vào đơn xin từ chức không nói gì, cậu thật sự là không có lý do chính đáng ạ. Cậu chỉ biết ở trong lòng cười khổ, không biết lý do muốn tránh né ông chủ quấy rầy có được tính là lý do hay không.

Đơn Kiệt mang trà ngon đi vào, cẩn thận đặt lên trên bàn. Thời gian dài đi theo ông chủ, Đơn Kiệt hiểu rất rõ về Sở Mặc, cho nên khi mới bước vào hắn đã cảm nhận được áp suất thấp ở trong này ngay. Rồi lại thấy không khí giữa hai người có chút không thích hợp, quan trọng hơn cả là ông chủ hình như đang tức giận!

Thời điểm Đơn Kiệt đặt tách trà lên bàn, hắn nhảy cảm phát hiện ở trên bàn có thêm một phong thư, vì quanh năm tiếp xúc với văn bản nên hắn chỉ thoáng liếc mắt thì đã nhìn thấy mấy chữ ghi trên phong thư là ‘Đơn xin từ chức’.

Thần sắc trên mặt Đơn Kiệt không có gì thay đổi, nhưng trong lòng thì đã nổi bão. Hắn không dám tưởng tượng, một nhân viên bình thường mà lại phải đi trình đơn xin từ chức với ông chủ lớn. Càng kỳ lạ hơn, Bạch Diệc Trạch từ chức sao không đi tìm quản lý của cậu ta, mà lại chạy tới tìm cấp trên của cấp trên mình, điều này bình thường ông chủ lớn có bao giờ quan tâm tới!

Tình huống hiện tại là sao, ông chủ lớn chẳng lẽ vì chuyện nhỏ này mà gác lại công việc. Sau đó vì Bạch Diệc Trạch muốn từ chức mà mất hứng. Bạch Diệc Trạch chỉ là nhân viên nhỏ, tập đoàn bọn hắn có một đống, tuyệt đối sẽ không vì một người xin từ chức mà phải lao đao. Nếu cậu ta không muốn làm việc ở công ty, chỉ cần rời đi là được. Công ty cũng sẽ không vì cậu ra đi mà bị ảnh hưởng tí nào, nhưng tại sao ông chủ lại vì chuyện này mà tức giận ạ.

Chuyện này rất kỳ lạ, đến giờ mà còn nói hai người này không có quan hệ gì, thì Đơn Kiệt là người đầu tiên không tin.

Chỉ là, nếu như Bạch Diệc Trạch là phụ nữ, Đơn Kiệt nhất định có thể lý giải ông chủ vì theo đuổi cậu ta nên mới thế, nhưng đằng này cậu ta lại là đàn ông! Chẳng lẽ là vì chịu không được sự theo đuổi của ông chủ, nên mới muốn từ chức? Đơn Kiệt lập tức phủ định suy nghĩ này, điều kiện ông chủ của hắn tốt như thế, người chủ động tiếp cận còn chưa được ông chủ liếc mắt một cái, lẽ nào người được ông chủ để ý lại cự tuyệt.

Đơn Kiệt cảm giác được áp lực rất lớn tỏa ra khắp văn phòng, nên sau khi đặt trà xuống cũng không đi ra ngoài. Hắn vẫn cứ đứng ở một bên quan sát chờ đợi ông chủ giao phó, tiện thể còn nghe chuyện bát quái luôn.

Hết chương 35.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.