Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ

Chương 42




Lương Nặc mặc một chiếc áo len cao cổ dày tới trường, Kỷ Sênh với tay vờ ngó vào cổ cô cười cười trêu ghẹo: “Mặc kín cổng cao tường thế làm gì vậy? nào nào, để xem nào, xem xem ông chủ Bắc Minh của chúng ta đã để lại bao nhiêu vêt tích trên người Nặc Nặc?”

“Đừng....” Lương Nặc xấu hổ lấy hay tay che cổ áo không chịu bỏ ra.

Liễu Tiêu Hàn cười cười hùa theo rồi nói: “Tầng dưới có đồ cậu mua trên mạng gửi tới rồi đấy.”

“Tớ xuống ngay bây giờ.”

Lương Nặc xuống tầng đi lấy đồ, bên cạnh đồ mua trên mạng, cô còn cầm trên tay một bó hồng lớn tướng màu đỏ đi lên, Kỷ Sênh và Liễu Tiêu Hàn đều tròn xoe mắt tò mò: “Ồ. Xem ra chuyện tình cảm dạo này được lộc thế? Nói nhanh! Ai tặng cậu?”

“Tớ cũng không biết, còn chưa nhìn thiệp!”

“Là ông chủ của Bắc Minh?”

“Chắc không phải đâu.” Lương Nặc lắc đầu, trước đây anh từng tặng cô hoa hướng dương, chắc sẽ không tặng hoa hồng đỏ thế này đâu.

Nhắc tới hoa hướng dương, cũng không biết những chậu anh tặng có còn sống không?

Buổi chiều, ba người ai nằm giường người nấy nghịch điện thoại xem tin tức, Liễu Tiêu Hàn đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy: “Trời ơi!”

“Sao vậy? có chuyện gì thế?” Kỷ Sênh cũng ngóc đầu lên tò mò hỏi.

Liễu Tiêu Hàn vứt điện thoại sang giường Kỷ Sênh, phản ứng của Kỷ Sênh còn mạnh hơn Liễu Tiêu Hàn, bỏ chăn trên người ra phi xuống dưới mở máy tính lên, vào mấy trang mạng rồi nói: “Trời! Đây chắc chắn là giả, không thể nào là sự thật, vu cáo!”

“Sao thế? ” Lương Nặc cũng tò mò nhìn hai cô bạn thân: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Nặc Nặc, cậu phải tin vào chồng cậu đấy! anh ấy chắc chắn không phải người như thế này!” Liễu Tiêu Hàn nhìn Lương Nặc nói hết sức nghiêm túc.

“Người thế nào?” Lương Nặc nheo mày: “Có phải anh ấy ở bên ngoài có người phụ nữ khác không? Không sao, tớ cũng không tin đâu, bình thường anh ấy cũng không thích phụ nữ mà....”

“Không phải!” Kỷ Sênh phản bác, sau đó nói hết sức thận trọng: “Báo mạng vừa đưa tin, nói rằng một công ty con của tập đoàn Bắc Minh có dính líu tới việc rửa tiền, vì vậy mà toàn thể tập tập đoàn đều bị điều tra, Bắc Minh Dục cũng đã bị phía cảnh sát đưa đi rồi!”

Toang!

Chiếc điện thoại trong tay Lương Nặc rơi xuống đất vỡ tan tành.

“Sao có thể như vậy được?”

Cô chẳng thèm quan tâm tới chiếc điện thoại nữa, vội vàng ra khỏi giường chạy lại gần chiếc máy tính đang mở, trên mạng không những chỉ có bài viết mà còn kèm theo hình ảnh không chối cãi vào đâu được, Lương Nặc tim đập thình thình, lẽ nào....đây chính là sự bắt đầu cho lời dự đoán?

Bản mệnh của cô thực sự đã thay đổi rồi?

Sau khi biết tin, việc đầu tiên cô làm là gọi điện cho thư ký Tôn, mới đầu số máy vẫn còn liên lạc được nhưng không có người nghe, sau thì rơi vào trạng thái đã tắt máy.

“Nặc Nặc, không sao đâu, tập đoàn Bắc Minh lớn như vậy, chồng cậu không bao giờ phạm phải tội rửa tiền đâu, đây chắc chắn là do những đối thủ kinh doanh cạnh tranh hãm hại, chỉ cần đợi điều tra rõ ràng thôi thì sẽ không sao.” Liễu Tiêu Hàn an ủi cô.

“Thế nhưng, tớ lo....” cái lời dự đoán đó, cô sợ lời dự đoán đó là thật.

Nếu cô cứ ở cạnh Bắc Minh Dục thì chỉ thêm hại anh mà thôi!

Kỷ Sênh vỗ vỗ vai cô an ủi: “Yên tâm, chồng cậu là ai chứ, cái trò này chắc chắn không thể hạ gục được anh ấy, cậu cứ đợi mà xem, không tới ba ngày, nhất định anh ấy sẽ được thả ra.”

“Vậy tớ bây giờ nên làm gì? Điện thoại của thư ký Tôn thì không liên lạc được.....”

“Cậu á! Bây giờ cứ yên tâm ngủ một giấc, đợi điện thoại thông báo tin tức từ thư ký Tôn, rồi ông ấy sẽ sắp xếp tìm cách cho vợ chồng cậu gặp mặt.” Kỷ Sênh cười nói: “Đột nhiên tớ phát hiện bản thân mình cũng thông minh đấy chứ? Tiêu Hàn, cậu có thấy vậy không?”

*

Buổi chiều tối tầm 6 giờ, sau khi thư ký Tôn gọi điện cho Lương Nặc nói rõ tình hình, ông ta đồng ý đưa Lương Nặc đi gặp Bắc Minh Dục.

Phòng thẩm vấn với bốn bức tường kín mít nhìn u ám.

Chỉ có một chiếc cửa sổ bằng sắt đã mở nhiều năm không đóng, không khí lạnh từ ngoài tràn vào làm cho căn phòng càng trở nên lạnh lẽo, Lương Nặc đã mấy lần co ro kéo chiếc áo sát vào người.

Khi Bắc Minh Dục bị đưa đi, anh vẫn mặc bộ vest sang trọng lúc sáng, trong khuôn mặt lờ mờ với thái độ thù địch tức giận, khi nhìn thấy Lương Nặc đã thoải mái hơn rất nhiều nhưng vẫn không thể xóa hết thái độ đó.

“Sao em lại tới đây?” Anh nhìn cô với ánh mắt trách móc: “Lại còn khóc nữa? Mắt sưng húp thâm sì nhìn như gấu trúc ấy! rõ xấu!”

“Bây giờ là lúc nào rồi mà anh vẫn còn đùa được hả?”

Lương Nặc mếu máo đưua hai tay lên đặt lên ngực anh, cổ tay cô bị anh nắm chặt lấy, sắc mặt mong chờ: “Em có tin là tôi rửa tiền không?”

“Không tin.” Cô lắc đầu liên tiếp: “Bắc Minh gia gia thế lớn, kinh doanh lớn, anh không thể nào phạm tội rửa tiền được.”

“Đến em còn nghĩ được như thế, vậy mà còn có một số kẻ cắn lấy tôi không tha, em không cảm thấy kì lạ à?”

“Ý anh là...có người cố tình hãm hại anh?” Lương Nặc tròn xoe đôi mắt ngước nhìn anh, rồi nói: “Thế nhưng anh có mâu thuẫn thù hằn với ai? Phu nhân nói về lời dự đoán đó...em,...em....là em hại anh, em không nên....”

“Im ngay! Đây chính xác là một cái lưới, dựa vào những hành động và tốc độ của đối phương có thể thấy, cái lưới này đã được giăng từ một hai tháng trước, cái lời dự đoán vớ vẩn đó mới nói ra được mấy hôn chứ? làm sao có thể tạo ra hậu quả thế này?”

“Thế nhưng lời dự đoán đó.....”

Bắc Minh Dục đưa tay đặt lên miệng cô, nheo mày nói: “Em nghĩ nhiều như thế làm gì? Em về nhà, ăn tốt ngủ tốt cho béo lên là được, tới lúc tôi về còn có sức mà phục vụ....mới ở đây có mấy tiếng mà tôi đã cảm thấy người như sắp mốc lên rồi đây này!”

Lương Nặc đỏ mặt lên nhìn anh, khóc không được mà cười chẳng xong: “Không biết xấu hổ! Vào đến đây rồi mà trogn đầu còn nghĩ được những cái đó!”

“Là em hỏi tôi em có thể làm gì để giúp tôi mà, lẽ nào em ngoài những việc đó còn có thể làm những việc gì nữa!” Bắc Minh Dục kiêu ngạo nói.

Lương Nặc đang định phản bác lời anh thì anh lại nói với thái độ rất nghiêm túc: “Nếu mấy ngày này Cô mà còn ở trong bệnh viện thì còn may chứ nếu không thì em phải tự mình cẩn thận đấy, nếu bị Cô bắt đưa vào bênh viện thần kinh ở nước ngoài rồi thì tới lúc đó tôi có ra ngoài tìm em cũng chẳng dễ dàng đâu.”

“Vậy em phải làm thế nào?” Lương Nặc đột nhiên sợ hãi nhớ lại những thủ đoạn của Bắc Minh phu nhân, cô nhìn anh vẻ cầu cứu.

“Cứ ở sát bên Kỷ Sênh ấy!” Ánh mắt anh nheo lại, đồng tử mắt lại mở rộng sâu hắm: “Kỷ Sênh không đơn giản như em nghĩ đâu.”

Lần trước tuy anh có nói rằng không màng tới việc sống chết của Kỷ Sênh nhưng dù gì thì cô ấy cũng là bạn thân của Lương Nặc, anh cũng không thể không đụng tay tới một chút nào, nhưng mãi sau anh mới biết, thực ra bên cạnh Kỷ Sênh luôn có một đám vệ sĩ đi theo bảo vệ.

Và trong số đó lại có một tên là trợ thủ đắc lực của Lý Tranh Diễn.

Hoặc là do trước đây có lần Kỷ Sênh mất tích, cũng có liên quan tới Lý Tranh Diễn.

“Nhà cô ấy cũng thuộc diện rất có tiền!” Lương Nặc gật đầu đồng ý: “Lão phu nhân chắc cũng không vì em mà đắc tội với Kỷ gia, cảm ơn anh! Anh đã thế này rồi mà vẫn nghĩ cho em....”

Cô cảm động nhìn Bắc Minh Dục, Anh lườm yêu cô một cái, muốn nhìn thâu xem trong đầu cô đang nghĩ gì?

Lão phu nhân sợ Kỷ gia chắc?

Chưa bao giờ nhé!

Cùng lắm thì bà ấy chỉ nể mặt một chút thế lực của Lý Tranh Diễn.

Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, Lương Nặc liền trở về trường, nhằm tránh sự việc giống với việc bị Thẩm Ưu bắt cóc lại xảy ra, lần này cô theo sát Kỷ Sênh từng bước, kể cả là đi vệ sinh cũng phải cùng nhau.

Liễu Tiêu Hàn cười cười nói giọng châm biếm: “ Mới đi gặp ông xã về có một hôm mà như biến thành con người khác vậy!”

Kỷ Sênh và Lương Nặc đều ném cho Liễu Tiêu Hàn một cái nhìn sắc lạnh như dao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.