Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ

Chương 21




“Anh muốn làm gì?” Chân mày Dư Niệm dần nhíu chặt lại.

Cô thật sự không rõ Thẩm Bạc muốn làm gì, với tài lực cùng quan hệ của anh thì có thiếu gì người muốn làm việc cho anh, tại sao lại muốn chọn cô?

“Cô Dư, cô có thể xem tôi là một người nhàn rỗi thích sưu tầm.” Nụ cười anh vẫn không chê vào đâu được, dành cho người đối diện tình cảm ấm áp như gió xuân.

“Cho nên anh xem tôi như một đồ vật để sưu tầm?”

“Cô hiểu lầm rồi, tôi thật sự rất tán thưởng cô, cũng rất tôn trọng cô.” Ngữ điệu của anh trước sau vẫn không kiêu căng không nóng nảy, thong thả theo một nhịp điệu nào đó, tiện đà nói tiếp: “Cũng có thể nói, tôi là người thích trọng dụng người tài. Nếu có người nhất nghệ tinh, tôi cũng muốn bản thân mình tự dùng người đó.”

Anh bước vài bước đến gần, đứng lại ở trước mặt Dư Niệm.

Dư Niệm không rõ dụng ý, nhưng cũng không tiện lùi về sau. Cô như tù nhân hấp hối, biết rõ con đường phía trước dẫn đến địa ngục, còn muốn ngẩng đầu thẳng lưng, không sợ hãi.

Ý cười Thẩm Bạc từ từ nhạt đi, anh cởi bao tay, ngón tay trắng muốt thon dài đột nhiên chạm vào sườn mặt Dư Niệm, vén tóc cô ra sau, khẽ ngửi: “Sự tồn tại của cô quá mức nguy hiểm, ngọn lửa hừng hực dấy lên trong lòng đủ để thiêu đốt người khác.”

Đây là ý gì?

Dư Niệm không thích tiếp xúc riêng với anh, chính là vì cảm giác bí hiểm mà anh mang đến.

Nhưng lúc này đây, cô như nghe hiểu được.

Anh là đang khen cô có tinh thần trọng nghĩa, trong lòng chất chứa nhiệt huyết, đủ để đốt cháy hết thảy u ám, cho nên sẽ làm kẻ khác e ngại, bao gồm cả người đang ở trong hiểm cảnh sao?

“Cho nên…”

“Hử?” Dư Niệm còn chưa kịp lên tiếng, đã bị anh cắt ngang.

“Có thể đến bên cạnh tôi không?” Thẩm Bạc nhếch môi, hỏi.

Hơi thở Dư Niệm thoáng bị kiềm hãm, trái tim cô đập nhanh là vì ngụ ý sâu xa trong câu nói này.

Một dòng nước ấm như hưởng ứng lời gọi, từ bên ngoài, nhè nhẹ xâm nhập vào tứ chi cô, rồi lan ra toàn thân.

Lời anh nói thật sự rất mờ ám, tai Dư Niệm chợt nóng, vô thức tránh né, nói: “Tôi chỉ muốn biết nguyên nhân ba tôi tự sát, đối với lý do khác trong lời nói của anh, tôi không có hứng thú.”

Cô muốn vạch rõ ranh giới, chừa ra một khoảng cách.

Cô thật không hiểu nhất cử nhất động của người đàn ông này, mỗi lời nói mỗi cử chỉ, cả đời này, cô cũng không muốn tốn công sức đi nghiên cứu.

Thẩm Bạc chỉ cười mà không nói, nhưng lịch lãm lui về sau từng bước, chừa ra con đường cho cô.

Như hiện giờ, so với lúc trước, hoặc như bản tính hoang dã tạm thời tuột dây cương thoát ly khỏi lớp đạo mạo, khó khăn lắm mới khống chế chút lý trí kiên định còn sót lại, trở về bản tính nguyên thủy.

Hành động mập mờ lúc trước của anh đều bị đổ lỗi cho nhất thời không khống chế được sao?

Dư Niệm cũng không tin người đàn ông này là ái mộ bề ngoài của cô, do đó không ức chế được, đành thổ lộ tiếng lòng.

Anh ta có nhu cầu khác, hoặc để thỏa mãn dã tính ở phương diện nào đó, hay chỉ là cảm thấy thú vị.

Bất luận là loại nào, đều chứng tỏ bên dưới lớp vỏ ôn hòa ấm áp này, chứa một thể xác lạnh lẽo khác.

Dư Niệm biết hôm nay cô không đi được, vì thế thương lượng lại điều kiện: “Bởi vì chúng ta hợp tác khá vui vẻ, nên tôi có thể tiếp tục hợp tác, nhưng điều khoản không đạt được yêu cầu sẽ bồi thường mà lúc trước đã ký là không bình đẳng, tôi không đồng ý.”

“Đương nhiên, cái đó chẳng qua chỉ là trò đùa không ảnh hưởng gì.”

Không ảnh hưởng gì? Dư Niệm nghiến răng.

“Bây giờ, cô Dư là khách quý tôi mời đến, đương nhiên cái gì cũng sẽ lấy nhu cầu của cô làm trọng.” Thẩm Bạc nói.

“Vâng, vậy tôi sẽ ở lại đây vài ngày, làm phiền anh Thẩm rồi.”

Cô quay trở vào nhà một cách không cam lòng, Thẩm Bạc đi theo đằng sau.

Bước chân anh rất nhẹ, không lưu ý, còn tưởng rằng anh là không khí.

Dư Niệm dừng chân, hướng ra sau nhìn xung quanh.

Bóng dáng mảnh khảnh của cô nhanh chóng đập vào trong đôi mắt nâu thẳm, đối phương hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì.”

Hóa ra còn ở phía sau, như cái đuôi.

Dư Niệm tiếp tục đi về phía trước, khi quay về nhìn lên bàn trong nhà bếp thì thấy, dì Trương đã chuẩn bị xong hai bộ chén đũa.

Chắc là anh Thẩm này căn dặn rồi.

Anh đã sớm đoán được cô sẽ không chịu nổi sự hấp dẫn của chân tướng, giữa đường quay lại?

Loại cảm giác bị đoán trúng thật sự rất khó chịu.

Cô ăn xong rồi, liền hỏi Thẩm Bạc, có thể tháo xích cho Tiểu Bạch một lát được không, hắn vốn không phải hung thủ giết người, hiện tại cũng đã biết chân tướng rồi, cảnh sát không có quyền cầm tù hay giam giữ hắn.

Thẩm Bạc gật đầu, đồng ý.

Dư Niệm tự tay cởi bò xiềng xích lâu ngày cho Tiểu Bạch, mỉm cười nói: “Muốn đến phòng tôi tham quan không?”

Tiểu Bạch xem đã hiểu khẩu hình của cô, thật thà gật đầu.

Cô quả thật dẫn hắn đến phòng, đáng tiếc là nhất thời sơ ý, ảnh chụp trên bàn vẫn chưa thu dọn lại, đúng lúc bị Tiểu Bạch nhìn thấy.

Dư Niệm đưa tay lên che đi, lại bị Tiểu Bạch ngăn lại.

Hắn lắc đầu, “Tôi có thể… làm việc cùng cô.”

Cùng cô làm việc, giúp cô bắt ân nhân cứu mạng của hắn sao?

Việc này quá tàn nhẫn.

Dư Niệm mở miệng, muốn nói chuyện, lại bị lời nói quyết đoán của hắn ngăn lại, “Tôi muốn… tìm ra cô ấy.”

Tốc độ ngữ điệu của hắn chậm rãi, chốc chốc sẽ tách ra, hình thành câu đơn.

Người thanh niên này, còn bị giam hãm trong không gian của chính mình, nghi ngờ giấu áy náy, nghiêng ngả lảo đảo, không thể bộc phát.

“Đương nhiên là được.” Dư Niệm tự nhiên đồng ý.

Cô để Tiểu Bạch ngồi bên cạnh, mình thì lại tiếp tục lật mớ hồ sơ đã xem qua hàng vạn lần này.

Có người nói, ở một hoàn cảnh khác biệt, thậm chí là trong bối cảnh ồn ào, sẽ có đột phá mới.

Cô rất cần điểm mấu chốt chợt xuất hiện, cũng rất cần điểm đột phá chợt đến.

Cô định phá bỏ lối mòn trong suy nghĩ, nhưng vẫn loanh quanh, tìm không thấy đường ra.

Hung thủ không phải tùy tiện giết người, trước khi ra tay sát hại cô ta tiến hành quan sát và theo dõi trước, cô ta là có mưu tính từ trước, thậm chí lúc chọn nạn nhân, cũng có điều kiện đặc biệt.

Mỗi một nạn nhân đều có mối liên hệ nào đó, chỉ cần tìm thấy mối liên hệ này, họ có thể ngăn ngừa vụ sát hại tiếp theo.

Đến tột cùng là liên hệ gì?

Tuổi tác? Độ tuổi người chết không đồng đều.

Giới tính? Cũng không phải.

Tình trạng gia đình? Kém khá xa.



Đều có con khoảng bảy tuổi? Miễn cưỡng cũng có thể xem như là một liên hệ, cho nên cô ta lựa chọn ra tay từ mấy đứa bé bảy tuổi?

Hoàn toàn… không hiểu được.

Tiểu Bạch đột ngột lên tiếng: “Cô ấy lựa chọn đứa bé trước, rồi mới lựa chọn cha mẹ đúng không?”

Dư Niệm giật mình, cơ thể khẽ run, thẳng sống lưng cứng ngắt: “Cái gì?”

Lựa chọn mấy đứa bé bảy tuổi trước, sau đó mới chọn cha mẹ sao?

Đợi đã, hình như cô đã phát hiện ra điều gì đó.

“Tiểu Bạch, vừa rồi anh mới nói gì?”

Tiểu Bạch mù mờ nhìn cô, “Cô ấy chọn đứa bé trước, rồi mới chọn cha mẹ để giết hại đúng không?”

“Anh đúng là đã giúp tôi một việc lớn!”

Dư Niệm rốt cục cũng hiểu được, từ khi bắt đầu, suy nghĩ của cô đã sai hướng rồi.

Cô bị sự trùng hợp của ‘đứa bé bảy tuổi’ này che mắt, cho nên đã nghĩ ra tay từ đứa bé.

Nhưng thật ra không phải như vậy.

Cô thẩm tra tư liệu của mấy đứa bé đó, phát hiện chúng cùng học ở một trường tiểu học thuộc khu Hoàng Sơn, cùng giới tính, đều sinh cùng năm, hơn nữa còn học cùng lớp!

Vả lại trước đây, hung thủ chính là tốt nghiệp ở trường tiểu học này, lại còn cùng là lớp này!

Hung thủ là căn cứ vào các bậc phụ huynh từng có hành vi bạo lực đối với học sinh lớp này, từ đó xác định mục tiêu.

Bởi vì bảy tuổi là thời điểm học năm đầu tiên tiểu học, nên con của nạn nhân đương nhiên sẽ vào khoảng bảy tuổi, nếu có một đứa lớn tuổi hơn, tám tuổi chẳng hạn, thì có lẽ sẽ không khiến cô lạc trong ngõ cụt rồi.

Cho nên, dự báo cái chết kế tiếp, cũng có thể là phụ huynh của lớp học này.

Nhưng cô ta làm sao biết được cha mẹ nào có hành vi bạo lực hoặc là đối xử không tốt với con cái chứ?

Hung thủ nhất định có quan hệ với giáo viên chủ nhiệm của lớp đó!

Dư Niệm hiểu ra, đêm đó cô nhờ Thẩm Bạc chuẩn bị xe, đi qua thăm nhà chủ nhiệm lớp.

Buổi tối xuống núi, tốc độ xe không thể quá nhanh.

Gió lạnh theo cửa xe tiến vào, lay động tóc mai của cô.

Dư Niệm nói: “Đã làm phiền anh Thẩm lái xe chở chúng tôi xuống núi.”

“Dốc sức vì mọi người, là vinh hạnh của tôi.” Anh đều đều đáp lại, lần này ngược lại không cười.

Rất hiển nhiên, còn đang cánh cánh chuyện lúc nãy Dư Niệm cắt ngang việc tắm rửa của anh ta.

Nói xong, bên trong yên tĩnh lại.

Lát sau, Tiểu Bạch hỏi: “Chị Dư Niệm, chị lạnh không?”

Dư Niệm có phản ứng, cô quay đầu, nói: “Tôi không lạnh, sao vậy, cậu lạnh à?”

Tiểu Bạch lắc đầu, “Sắc mặt chị có hơi tái.”

Đây là bệnh cũ của cô, một khi ra gió sẽ như vậy.

Nhưng lập tức, Dư Niệm hồi phục lại tinh thần, Tiểu Bạch theo kính chiếu hậu nhìn chằm chằm mặt cô, toàn bộ sự chú ý đổ dồn lên người cô.

Đây giống như chú mèo con dựa dẫm vào chủ nhân của nó, xuất phát từ sự quen thuộc cùng tín nhiệm, cho nên chỉ đi theo cô, nửa bước không rời.

Không bao lâu, họ đã tới khu dân cư dưới chân núi, lần theo địa chỉ tìm được nhà của giáo viên.

Mở cửa chính là một phụ nữ trẻ, để tóc ngắn cá tính, thấy có người đến liền mỉm cười, tính cách rất cởi mở.

Cô ấy bắt tay với Thẩm Bạc, nói: “Tôi tên là Đinh Hoài, cảnh sát có nói với tôi rồi, vất vả cho mọi người đêm khuya đến điều tra.”

“Không sao, ngược lại là chúng tôi đã quấy rầy cô.” Thẩm Bạc đáp.

Dư Niệm nói chuyện phiếm vài câu, rồi vào vấn đề chính, hỏi: “Nghi phạm với cô trước đây là bạn học cùng lớp, đúng không?”

Đinh Hoài gật đầu, “Đúng vậy, Tiểu Nhã thực sự là một người rất dịu dàng.”

“Hồi đó cô ấy đối xử với bạn học như thế nào?”

Đinh Hoài có chút chần chừ, “Cũng không được tốt lắm, cậu ấy sinh ra đã bị hở hàm ếch, khi đó mới vừa làm xong phẫu thuật, vết sẹo rất rõ, liền biến thành người bị bạn trong lớp xa lánh, nghe nói quan hệ với người nhà cũng không được tốt. Khi đó, tôi muốn tiếp cận cậu ấy, nhưng cậu ấy không để ý đến tôi. Nhưng lạ ở chỗ, sau khi tốt nghiệp đại học, cậu ấy lại bắt đầu tìm kiếm cách thức liên lạc với tôi, rồi bắt đầu qua lại.”

Dư Niệm ghi chép lại vào sổ, hỏi tiếp: “Đúng rồi, có phải thời gian trước cô ấy từng mượn quyển sổ ghi chép có liên quan đến học sinh trong lớp của cô không.”

Đinh Hoài lưỡng lự rồi gật đầu, “Khi đó là kỷ niệm ngày cưới của tôi và chồng tôi, nên tôi nhờ cô ấy sửa hai bài tập còn lại giúp tôi.”

“Đúng rồi, trong lớp cô có vài cha mẹ học sinh, là bạn học của cô hồi tiểu học đúng không?”

Đinh Hoài nói: “Đúng vậy, bởi vì trường này là trường tiểu học tốt nhất trong khu Hoàng Sơn, rất nhiều bạn học cũ gửi gắm con cái họ cho tôi, nhờ tôi chiếu cố. Nhưng do là lớp một, nên bạn cùng lớp của tôi rất ít, chỉ vài người kết hôn muộn nên mới có con bảy tuổi, số còn lại có con học cấp hai, cấp ba, người kết hôn sớm nhất con đã lên đại học năm nhất rồi.”

“Hai nạn nhân đã chết đều là bạn học trước kia của cô?’

Đinh Hoài gật đầu, nháy mắt, kinh hãi che miệng lại, “Cô là nói, Tiểu Nhã cậu ấy…”

Dư Niệm khó khăn gật đầu.

Khó trách, hung thủ đã theo dõi bạn học cũ từ trước, nảy sinh ý định giết người.

Hơn nữa, đối tượng cô ta lựa chọn hẳn là không chỉ có hành vi bạo lực, còn có một điều kiện chính là bạn học tiểu học cũ của cô ta.

Cho nên, phạm vi mục tiêu sẽ không chỉ hạn chế ở cấp một.

Thế nhưng, nếu xuất phát từ oán hận, vì sao lại trăm phương ngàn kế bắt đi đứa bé không biết có bị đối xử bạo lực không?

Trong lòng Dư Niệm có một ý nghĩ phức tạp dần dần nảy sinh… Có thể, cô ta cho bọn họ cơ hội cứu rỗi chính mình, hy vọng thời gian có thể gột rửa sự tàn nhẫn trên người họ, nếu không thể cứu rỗi chính mình, qua khỏi thời gian thi hành hình phạt, thì cô ta sẽ tự đến hành hình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.