Gã Ăn Xin Mù Bất Hạnh

Chương 21: How Do I Love Thee




Tiểu Phượng Hoàng nhanh nhẹn tránh thoát khỏi sự công kích của Vân Khê, nó không cam lòng yếu thế, lần nữa ngậm lông của mình tố cáo với tiểu bảo bảo. Một người một thú sủng trình diễn màn tranh thủ tình cảm, vui quên trời đất.

Long Thiên Tuyệt kế bên, yên lặng nhìn, phát hiện tiểu Nguyệt Nha đang ngậm ngón tay, cười với hắn. Bộ dáng giống như đang nói…, mẫu thân và tiểu Phượng Phượng đều là trẻ con, tiểu Nguyệt Nha thích nhất phụ thân.

Long Thiên Tuyệt cười cười, đem tiểu Nguyệt Nha từ tay Vân Khê ôm lại, ngón tay thon dài gãi nách bé, chọc cho bé cười vui vẻ hơn.

Vân Khê hơi chút vô ý, tiểu bảo bảo đã bị đoạt đi. Nàng bĩu môi, nhìn Long Thiên Tuyệt và nữ nhi chơi đùa, đáy lòng nàng hơi hơi ghen tỵ, vừa ăn dấm của nữ nhi, tiểu Nguyệt Nha của nàng còn chưa cười với nàng bao giờ, lại ăn dấm của Thiên Tuyệt, từ trước tới giờ hắn chỉ cười ôn nhu như vậy với nàng, hiện tại nàng không còn là duy nhất.

“Xấu nữ nhân, hiện nay ta đã khế ước với tiểu bảo bảo, sẽ là thù sủng của bé, nếu ngươi khi dễ ta, mỗi ngày ta liền nói xấu ngươi bên tai tiểu bảo bảo.” Tiểu Phượng Phượng hừ hừ uy hiếp nói, bộ dáng tức giận kia giống như việc khế ước cùng tiểu bảo bảo rất oai phong.

Vân Khê vừa nghe lời này, không khỏi ngẩn ngơ, lúc này thời gian chưa có bao lâu mà nó đã khế ước với tiểu bảo bảo?

Sau ngạc nhiên, đến là vui sướng, nếu tiểu Nguyệt Nha có tiểu Phượng Hoàng đi theo bảo vệ, an toàn của bé sẽ được bảo đảm. Tiểu Phượng Hoàng cũng có thể gia nhập vào nhà mình, có thể nói là kết cục tốt nhất.

“Được rồi! Ta xin lỗi ngươi, sau này ta sẽ tận lực chịu đựng không khi dễ ngươi nữa.” Vân Khê cười với nó một tiếng, nụ cười này làm cả người tiểi Phượng Hoàng phát rét, tại sao nó không nghe ra một chút thành ý xin lỗi nào cả? Ngược lại có cảm giác âm mưu.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân cùng giọng nói quấy nhiễu bọn họ.

“Thần thúc thúc, mẫu thân và muội muội ở gian phòng này sao?”

“Mẫu thân, muội muội con tới rồi!”

Tiếng nói đặc biệt thuộc về Tiểu Mặc, vội vã như vậy, hưng phấn như vậy, người còn chưa vào cửa, người bên trong đã nghe thấy tiếng.

“Tiểu Mặc tới?” Trong lòng Vân Khê rất vui mừng, Tiểu Mặc tới, coi như cả nhà bọn họ đã tụ họp đầy đủ.

Cửa phòng được mở ra, lộ ra đầu nho nhỏ của Vân Tiểu Mặc, bé hướng trong nhà hỏi thăm một cái, đầu tiên là hắn nhìn đến Vân Khê, thanh âm mền mại la lên “Mẫu thân.”

Sau đó tầm mắt của hắn chếch đi, nhìn thấy phụ thân “Phụ thân.”

Tầm mắt hắn bắt đầu nhìn xuống đứa trẻ trong tay phụ thân đang ôm, bé bỗng nhiên hô hấp chậm lại, ngó chừng đứa trẻ kia, không hề chớp mắt, chạy chậm lại.

“Phụ thân, mẫu thân, em bé chính là muội muội của con sao?”

Vân Tiểu Mặc tò mò đành giá tiểu Nguyệt Nha, thần sắc chăm chú, giống như thưởng thức bảo vật mà thượng đế đã tạo ra.

Bé đột nhiên đưa ra một ngón tay, sờ mặt của tiểu Nguyệt Nha, sợ hãi nói “Mặt muội muội thật nhỏ nha, chỉ có tay của ta lớn như vậy.”

Lời nói vừa nói ra, Long Thiên Thần đi theo phía sau hắn bật cười “Tiểu Mặc, con hình dung cũng quá khoa trương đi? Tay con cũng rất nhỏ nha.”

Long Thiên Thần đến gần, nhìn bé con kỹ một chút, rất vui mừng. Hắn vốn cho là đại ca sẽ không tìm được hài tử nhanh như vậy, còn lo lắng, nếu Tiểu Mặc đến mà không thấy muội muội của mình, hắn nên giải thích như thế nào. Ai ngờ là hắn quá lo lắng, may mắn là vừa đúng lúc đại ca tìm được tiểu bảo bảo. Cho nên, hắn đem Tiểu Mặc đến đoàn tụ cùng bọn họ, là đã làm một chuyện vô cùng chính xác.

“Hiên tại tay con đúng là rất nhỏ, nhưng sau này con lớn lên chút nữa, tay của con sẽ to hơn.” Vân Tiểu Mặc bất mãn chất vấn, chu cái miệng nhỏ nhắn nói.

“Lúc con lớn lên một chút, muội muội của con cũng sẽ lớn lên.” Long Thiên Thần vuốt vuốt cái đầu nhỏ của bé, cười thú vị.

Vân Tiểu Mặc liếc hắn một cái, không thèm để ý nữa, tiếp tục nghiên cứu muội muội của mình “Muội muội ta là ca ca của muội, muội rất quý ca ca phải không?”

Hắn vươn một ngón tay, đùa với bàn tay nhỏ bé của tiểu Nguyệt Nha, bàn tay nhỏ bé của tiểu Nguyệt Nha lắc lư, một phát bắt được ngón tay của hắn, bé liền cười khanh khách khanh khách, nụ cười ngọt ngào động lòng người.

Vân Tiểu Mặc vừa nghe, nhất thời cao hứng nhảy lên “Phụ thân, mẫu thân, hai người đã nghe chưa? Muội muội gọi ta là ca ca rồi, muội muội gọi ta là ca ca rồi!”

Long Thiên Tuyệt và Vân Khê hai người quay mặt nhìn nhau, trí tưởng tượng của đứa nhỏ này không khỏi quá phong phú đi? Tiểu Nguyệt Nha bất quá là cười khanh khách mấy tiếng, bé lại tự mình đa tình cho là muội muội gọi bé là ca ca….

Hai vợ chồng không đánh lòng phá vỡ ảo tưởng ngọt ngào của bé, chỉ có Long Thiên Thần cố ý đùa hắn, thẳng thắn nói “Tiểu Mặc con lại tưởng tượng ra rồi, muội muội con chỉ bật cười mà thôi. Bé bây giờ còn nhỏ, vẫn không thể mở miệng nói chuyện đâu.”

“Ai nói? Muội muội là gọi con là ca ca! Muội muội, bọn họ không tin, muội gọi lại mấy tiếng đi.” Vân Tiểu Mặc kiên trì với ý của mình, ngón tay nhẹ lay động bàn tay nhỏ bé, cũng cười ngọt ngào với bé.

“Khanh khách, khanh khách….”

“Nghe chưa! Muội muội đang gọi con này! Con biết ngay mà, muội muội nhất định cực kỳ thích ca ca rồi, ca ca là nhất. Ha ha, ca ca cũng cực kỳ thích muội muội.”

Hai huynh muội cứ cười khúc khích như vậy, tự đắc vui mừng.

Tiểu Bạch đứng trên đầu vai của Vân Tiểu Mặc, tỉ mỉ quan sát em bé, đây chính là muội muội của Tiểu Mặc Mặc nha, thật đáng yêu a! Nó nhìn thật say mê, thật giống như đó cũng là muội muội đáng yêu của nó.

Nếu như ngày thường, tiểu Phượng Hoàng vừa thấy tiểu Bạch, đã nghĩ đùa giỡn. Nhưng bay giờ, tiểu Phượng Hoàng đứng cuối giường, bận rộn thương tiếc lông đuôi xinh đẹp của nó, từ đầu đến cuối hoàn toàn không có thời gian đùa giỡn với ai cả.

Người một nhà trong một phòng, hơn nữa hai con thú sủng khả ái, không khí vô cùng hòa hợp.

Ở ngoài phòng Bách Lý Song, Lam Mộ Hiên, Bạch Sở Mục, Mộ lão, tứ đại hộ pháp và tỷ muội Triệu Hiểu Du bọn họ không đành lòng đi vào quấy rầy, chẳng qua là nghe âm thanh bọn họ cười vui, nội tâm bọn họ cũng ấm áp.

Sau khi trải qua nhiều mưa gió, người một nhà có thể đoàn tụ lại chung một chỗ, cười cười nói nói, đó chính là chuyện đẹp nhất trên thế gian.

Vân Khê nhìn hai đứa con đáng yêu, trong lòng dâng lên niềm tự hào, quay đầu nhìn về phía Long Thiên Tuyệt, ánh mắt hai người chạm vào nhau, hưởng thụ giây phút ấm áp lẫn nhau này.

“Đúng rồi ca ca còn muốn tặng cho muội muội lễ vật đây.” Vân Tiểu Mặc cẩn thận móc ra một thanh chủy thủ mà bé đã chuẩn bị, đưa đến cho muội muội, đó là thanh chủy thủ lần trước thi khảo hạch luyện khí sư chế ra, bên trên còn có một viên đại đông châu mà bé hết sức yêu thích.

Bé cầm trong tay quơ quơ về phía tiểu Nguyệt Nha “Muội muội thích không?”

“Khanh khách, khanh khách…” Bàn tay nhỏ bé của tiểu Nguyệt Nha quơ quơ, cầm chủy thủ trong tay hắn.

Vân Tiểu Mặc nhất thời mừng rỡ vô cùng, đem chủy thủ đưa vào trong tay muội muội, quả nhiên muội muội rất thích lễ vật mà bé tặng.

Vân Khê nhìn một màn này, dở khóc dở cười, ca ca tốt này tặng đồ gì không tặng, lại đi tặng một thanh chủy thủ. Hơn nữa lại là một cái chủy thủy không có bao, để cho một đứa nhỏ ngây ngô chơi đùa với chủy thủ, thật quá nguy hiểm.

“Ai, cẩn thận!.”

Chủy thủ trong tay tiểu Nguyệt Nha vừa trượt, dọa người trong phòng đồng loạt hít sâu.

“Tiểu Mặc, bây giờ muội muội còn nhỏ, không thể chơi với vật nhọn. Trước hết con cứ giữ chủy thủ, chờ muội muội lớn lên một chút, thời điểm có thể tập võ, con hãy cho lại nàng được không?”

Vân Khê đưa tay, muốn lấy đi thanh chủy thủ trong tay tiểu Nguyệt Nha, ai ngờ tiểu Nguyệt Nha mất hứng, oa một tiếng khóc ầm lên, làm cho Vân Khê vội vàng thu tay lại.

Quái, tại sao tiểu Nguyệt Nha thấy cha con bọn họ thì cười khanh khách không ngừng, duy chỉ có thấy nàng không ngủ thiếp đi thì chính là khóc đây?

Đáy lòng Vân Khê có chút thắc mắc nho nhỏ.

“Thiên Tuyệt, chàng mau lấy xuống thanh chủy thủ trong tay con, vạn nhất con bị thương thì làm sao bây giờ?” Nàng quyết định vứt nhiệm vụ này cho Long Thiên Tuyệt, muốn người xấu, cũng làm cho phụ thân như hắn đi làm đi.

Long Thiên Tuyệt cúi đầu nhìn tiểu Nguyệt Nha mỉm cười ôn nhu nói “Tiểu Nguyệt Nha, chúng ta chờ sau này lớn lên mới chơi lễ vật ca ca tặng có được không? Nơi này phụ thân cũng có lễ vật, con xem một chút có thích hay không?”

Vân Khê kinh ngạc thấy hắn móc từ trong ngực ra hai gói đồ, không khỏi thay đổi cách nhìn đối với hắn, thì ra hắn sớm đã chuẩn bị. Làm sao không nói trước với nàng một tiếng, nàng cũng chuẩn bị trước lễ vật, khiến cho nữ nhi vui vẻ.

“Đây là cái gì?” Vân Khê nhìn trong tay hắn, thấy hai cái răng sói được đeo vào hai cái dây đỏ, lại nhìn hắn đưa sợi dây răng sói quơ quơ trước mặt tiểu Nguyệt Nha, tiểu Nguyệt Nha vừa thấy liền ngừng khóc, hai mắt ngó nghiêng hai cái răng sói kia, cái miệng nhỏ nhắn khẽ hé, hình như rất thích đồ vật này.

Vân Khê âm thầm ngạc nhiên, hắn chuẩn bị lễ vật lúc nào, tại sao nàng không biết?

“Lúc ta mới đến Long Tường đại lục, đi Vạn Hoàng học viện tìm nàng, trên đường săn được một con lang vương, trong miệng nó nhổ xuống hai cái răng. Lão nhân gia nói, răng sói có thể trừ tà, cho nên ta làm thành đôi bông tai, đưa cho hài tử chúng ta, hy vọng nàng cả đời sẽ được bình an.” Long Thiên Tuyệt giải thích.

Long Thiên Tuyệt cúi đầu, nhìn tiểu Nguyệt Nha nói “Tiểu Nguyệt Nha, con trọn trước một cái, còn một cái để lại cho ca ca, phụ thân hy vọng huynh muội các con cả đời đều được bình an, vui vẻ trưởng thành.”

Trong nội tâm hắn, có chút không yên, bởi vì lúc đầu nhổ xuống răng sói, hắn nghĩ đến Khê Nhi mang thai không chỉ một đứa, cho nên lấy thêm một cái, lúc ấy không nghĩ đến Tiểu Mặc. Hiện tại răng sói dư ra một cái, lại giúp người làm phụ thân như hắn khỏi xấu hổ, không mang tiếng là quá cưng chiều con gái mà bất công với con trai.

Tựa hồ như Tiểu Nguyệt Nha nghe hiểu những gì hắn nói, vươn cổ nhìn qua nhìn lại, trong bàn tay nhỏ còn nắm thật chặt chủy thủy ca ca cho nàng.

“Tiểu bảo bảo, chọn cái này, cái này đẹp.” Tiểu Phượng Hoàng đột nhiên bu lại, thay tiểu Nguyệt Nha quyết định.

Tiểu Nguyệt Nha cười khúc khích, tựa hồ như đồng ý với đề nghị của nó, bàn tay nhỏ bé đột nhiên vung lên, đem chủy thủy trong tay ném ra ngoài, sau đó đưa tay bắt lấy răng soi do tiểu Phượng Phượng thay nàng chọn.

Một màn phát sinh quá mức bất ngờ, trong phòng mọi người đều một thoáng ngây ra.

“Phập!”

Thanh âm chủy thủ cắm vào cột giường, có thể nghe rõ ràng.

Cũng chính một tiếng “phập” này đem mọi người trong phòng làm cho kinh hãi.

Vân Khê lắc lắc, nhắm mắt mở mắt, bất khả tư nghị nhìn chuôi thủy thủ cắm ở trên cột giường, này… Thật sự là do tiểu Nguyệt Nha mới vừa rồi ném đi sao? Hay là có người biểu diễn ảo thuật?

“Ách…” Vân Tiểu Mặc há hốc miệng, quên mất khép lại. Muội muội quá lợi hại. Tùy ý vung một cái liền đem chủy thủ cắm trên cột giường, phải có bao nhiêu sức lực mới làm được như vậy a?

Mặc dù đây là chuyện làm đối với hắn dễ dàng, nhưng là muội muội mới ra đời chưa đến hai ngày a, hắn muốn hôn mê.

Muốn ngất hơn so với hắn, là Long Thiên Thần, đại ca và đại tẩu sinh ra hài tử thật không giống, tất cả đều là yêu nghiệt a.

Long Thiên Tuyệt cũng rất ngạc nhiên, bất quá cẩn thận nghĩ lại, tiểu Nguyệt Nha vừa sinh ra đã khế ước cùng thần thú tiểu Phượng Hoàng, trên người tất nhiên sẽ có biến hóa, đó cũng là bình thường. Sau khi hắn cùng Kỳ Lân thần thú khế ước, trong cơ thể giống như sinh ra thêm một lượng huyền khí lớn, mặc dù trong thời gian ngắn không cách nào dung hòa, nhưng nó cũng tồn tại khách quan. Tình trạng hiện tại của tiểu Nguyệt Nha, hẳn là cũng giống hắn, bên trong dự trữ rất nhiều năng lượng, nhưng bởi vì chưa có tu luyện tâm pháp, cho nên không cách nào thể hiện ra, nhưng có thể trong lúc vô tình thi triển ra lực lượng, bỗng nhiên gây bất ngờ.

Hắn nghĩ thầm, chờ tiểu Nguyệt Nha lớn lên chút ít, sẽ cho bé bắt đầu tu luyện huyền công, tiến bộ tu luyện của bé khẳng định sẽ hơn gấp trăm ngàn lần người bình thường, tiềm lực không giới hạn.

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi kiêu ngạo vì nữ nhi.

Vân Khê suy tư một lát, cũng đại khái nghĩ tới duyên cớ trong đó, thử nghĩ khi bé còn đang trong bụng mình, mình ăn thật nhiều linh quả, ở linh mạch thu nạp rất nhiều linh khí, sau luyện hóa linh thạch, đang hút rất nhiều linh nguyên, tiển triển của nàng lúc nhanh lúc chậm, trong đó nguyên cớ chắc chắn có liên quan đến hài tử.

Sau khi tiểu Nguyệt Nha hút nhiều linh khí, lại khế ước cùng thần thú tiểu Phượng Hoàng, hơn nữa lúc bé ra đời trời sanh dị tượng, nếu bé không biểu hiện ra những hành vi khác thường thì đó mới là không bình thường nha.

Sau khi nghĩ thông suốt, Vân Khê bình thường trở lại, đây là chuyện tốt, ít nhất tiểu Nguyệt Nha của nàng lại thêm nhất nghệ tinh, có thể bảo vệ mình, Nếu là có người không có mắt, muốn khi dễ con gái nàng, vậy thì hắn phải cẩn thận rồi, cẩn thận bị nữ nhi phóng phi đao. (NN: Kinh……..~.~)

“Muội muội thật là lợi hại nha! Có thể thử lại một chút hay không?” Vân Tiểu Mặc thấy quá nghiện, xoay người đi nhổ thanh chủy thủ kia ra. (NN: Thịt là sợ anh 2 nì…=)]….)

Vân Khê vội vàng kéo hắn, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của hắn “Muội muội tuổi còn quá nhỏ, cầm chủy thủ không thích hợp, ngộ nhỡ làm bị thương bản thân mình thì sao? Nghe mẫu thân, con trước hãy giữ lại thanh chủy thủ, đợi muội muội lớn lên chút ít, mới cho lại nàng. Đến lúc đó con có thể dạy muội muội tập võ, dạy nàng làm sao sử dụng chủy thủ, có được hay không?”

“Tốt! Con đây dạy muội muội tập võ.” Vân Tiểu Mặc hớn hở đồng ý, bé cũng không muốn thấy muội muội bị thương, vậy thì chờ muội muội lớn lên chút ít, bé sẽ dạy nàng chơi.

Tiểu Nguyệt Nha nào biết mình mang đến rung động cho người khác, bévui vẻ chơi lễ vật mà phụ thân đưa, yêu thích không buông tay.

Long Thiên Tuyệt tự tay đeo răng sói lên cổ con gái, lại đem một cái khác đeo trên cổ Tiểu Mặc, một trai một gái, viên mãn rồi, hắn hài lòng.

“Đại ca, đại tẩu hai người tình đặt tên cho hài tử là gì?” Long Thiên Thần hỏi.

“Đúng vậy a đúng vậy a, phụ thân, tên muội muội là gì?” Vân Tiểu Mặc cảm thấy hết sức hứng thú, Tiểu Bạch và Tiểu Phượng Hoàng cũng dựng tai lên, chờ vợ chồng Vân Khê đặt tên.

“Khê Nhi, nàng cảm thấy thế nào?” Trước đem cơ hội nhường cho Vân Khê, tôn trọng nàng.

Vân Khê cười một tiếng nói “Ta muốn nhũ danh cho con là Tiểu Nguyệt Nha, trên người con cũng có ấn ký nguyệt nha, đặt như vậy vừa hay vừa dễ nhớ, mọi người thấy sao?”

“Tiểu Nguyệt Nha, Tiểu Nguyệt Nha! Con thích!” Vân Tiểu Mặc vui vẻ gật đầu, ngón tay đùa khuôn mặt đáng yêu của muội muội, cười ha hả nói, “Tiểu Nguyệt Nha, sau này ca ca gọi muội là tiểu Nguyệt Nha.”

Tiểu Nguyệt Nha đột nhiên ngẩng đầu, hướng về phía Vân Khê xinh xắn cười một tiếng, tựa hồ muốn nói bé cũng rất thích cái nhủ danh này. Vân Khê đột nhiên bắt gặp nụ cười ngọt ngào của nữ nhi, nhất thời cảm động đến sắp khóc, rốt cuộc nữ nhi cũng cười với nàng, nàng chết cũng không tiếc.

Đáng thương nàng a, hoài thai mười tháng, nhận hành hạ, thật vất vả mới sinh hạ nữ nhi, nhưng nữ nhi chưa từng cười với nàng, hiện tại rốt cục đã nở nụ cười đầu tiên với mẫu thân, tư vị này nàng khó có thể dùng ngôn ngữ để diễn tả a.

“Tiểu Nguyệt Nha? Không tệ a! Tên rất đáng yêu!” Long Thiên Thần cười ha ha, tiến gần đến cháu gái nhỏ, vuốt nhẹ chóp mũi nàng, trên khuôn mặt tuấn dật đầy nụ cười mang theo ánh mặt trời xán lạn, “Còn đại danh thì sao? Tiểu Mặc cùng Tiểu Nguyệt Nha có phải nên đổi lại họ của đại ca, chính thức sửa lại họ Long không?”

Long Thiên Tuyệt nghe đến đó, thần sắc rõ ràng ngưng một chút, không biết nghĩ tới điều gì, sinh lòng hoảng hốt.

Vân Khê quay đầu, nhìn về phía Long Thiên Tuyệt, thấy đáy mắt xẹt qua tia u ám, nàng đưa tay đặt lên tay hắn, hắn nhất định là nhớ đến thân thế của mình đi?

“Thiên Tuyệt, chàng quyết định đi. Chàng là chủ của một nhà, tên của hai đứa bé, đều do chàng quyết định, ta không có bất kỳ ý kiến gì.”

Hít một hơi thật sâu, Long Thiên Tuyệt một tay ôm Tiểu Nguyệt Nha, một tay đem Tiểu Mặc kéo đến bên cạnh mình, trầm giọng nói: “Mặc dù ta đối với Long gia rất thất vọng, không muốn trở lại cái địa phương tràn đầy bi thương cùng đáng ghê tởm kia, nhưng dù sao con cũng là Long gia tôn tử. Long gia chúng ta đời trước ở Long Tường đại lục có không biết bao nhiêu vinh quang, đó là huy hoàng không cách nào xóa được, cũng là kiêu ngạo của Long gia tử tôn. Tiểu Mặc cùng Tiểu Nguyệt Nha đều là con ruột của ta, là huyết mạch Long gia, cho nên bọn họ hẳn nên là họ Long.”

Đáy mắt Long Thiên Tuyệt như dòng nước đen quay cuồng, đối với long gia, trong lòng hắn mặc dù thất vọng, cũng khó bôi xóa lòng tôn kính của hắn đối với các vị tổ tiên, không cách nào bôi xóa đi huyết mạch Long gia đang chảy trong người là chuyện thực.

Hắn dừng một chút, nhìn một chút đứa bé hai bên, tiếp tục nói “Ở Long gia chúng ta, mỗi một thời tôn tử đều đặt tên theo bảng chữ (*), đến thế hệ Tiểu Mặc, bọn họ hẳn là có chữ lót Vũ, bất quá, ta quyết định, không trở về Long gia nữa, cho nên Tiểu Mặc và Tiểu Nguyệt Nha trong tên không cần theo bảng chữ nữa. Ta hy vọng bắt đầu từ thế hệ ta và Thiên Thần, tự chúng ta mở ra một Long gia hoàn toàn mới, tiếp tục đem tinh thần và vinh quang phát dương quang đại!”

Long Thiên Thần nhìn đại ca, thu hồi tất cả thần sắc lay động nhẹ, trịnh trọng gật đầu. Nghe lời đại ca nói…, đáy lòng hắn không khỏi dâng lên một luồng nhiệt huyết, chuyện đại ca muốn làm, hắn tất nhiên sẽ ủng hộ, bởi vì đó cũng là tâm nguyện của hắn, hắn cũng là một phần tử của Long gia, phát triển tinh thần và vinh quang của tổ tiên Long gia, hắn cam tâm tình nguyện.

(*) Mỗi một thế hệ đều có tên lót giống nhau, cả họ và tên chỉ khác mỗi tên chính. Ví dụ, thế hệ Long Thiên Tuyệt thì đều có tên lót là “Thiên”, như Long Thiên Thần và Long Thiên Hồn.., còn thế hệ Tiểu Mặc thì sẽ có tên lót là “Vũ”, giống như Long Vũ Hiên, Long Vũ Đình (đã xuất hiện ở các chương thi khảo hạch luyện khí sư trước), nếu Tiểu Mặc ở Long gia, chắc hẳn sẽ được đặt tên là Long Vũ Mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.