FOG [Điện Cạnh]

Chương 1: Tuyết Tình




Quân nói vọng theo như thể đang trêu chọc chị “tôi không muốn vợ tôi phải cực, chị vậy chị sẽ là người nấu cho tôi mỗi khi tôi đói”.

Chị! chiều nay nhà có khách nhé!

-Cô Thúy hả?

-Chị có vẻ thích cô ấy quá hả, được rồi để lát tôi gọi cô ấy!

-Không phải cô Thúy vậy thì ai cậu, cần chuẩn bị những gì để tôi biết mà làm.

Chị vui trong lòng, ai cũng được miễn sao không phải là Thúy là được

-Đơn giản thôi, mấy người ở công ty ấy mà, có một số việc cần bàn nhưng tôi thấy hơi mệt nên kêu họ qua đây. Chị xào món gì đó, nấu thêm cái lẩu là được.

-Vâng!

Mà này, Chị lấy cho tôi viên thuốc đau đầu đi.

-Cậu,không khỏe hả? hay để tôi chạy ra kia mua thuốc cho cậu. Chị lo lắng.

-Không cần đâu,đem cho tôi viên panadol là được rồi.

Chị đi lấy viên thuốc và đưa cho Quân uống.

-Cậu ăn cháo không,tui nấu cháo cho cậu ăn.

-Tôi đau đầu vì chị ồn ào quá đó. có gì đâu, chị đi làm chuyện của mình đi.

Chiều đến có 4 người thanh niên và 1 cô gái đến.

-Chào Chị

-Cô cậu ngồi chơi nha, cậu Quân xuống liền.

Vừa lúc đó Quân từ trên lầu đi xuống.

-Chào sếp

-Ngồi đi,Chị ơi cho em mấy ly nước.

-Vâng!

-Nhà sếp đẹp quá!

-Chị Thúy không đến hả sếp?

-Cô ấy có hẹn với khách hàng rồi. Chúng ta bắt đầu thôi.

Họ làm đến gần 8h là xong.

-Chị ơi chuẩn bị xong chưa?

-Vâng xong rồi,tôi đang dọn ra bàn nè. ở dưới bếp chị vẫn nghe rỏ tiếng họ trò chuyện.

-Chị giúp việc hả sếp

-Ừm

-Trông chị ấy cũng còn trẻ!

-Hơn tôi 3 tuổi.

-Hèn gì,nhìn kĩ cũng đẹp.

-Bình thường thôi. Quân trả lời.

[su_posts id=”3499″ tax_term=”1″ tax_operator=”0″ order=”desc”]

-Với sếp bình thường là đúng rồi, đẹp như chị Thúy mà còn phải xiêu lòng vì sếp mà.

-Sếp định khi nào cưới. Sếp mà ở vậy hoài chị ấy đau tim chết.

-Sếp và chị Thúy quen lâu rồi, cưới đi sếp.

Chị đang múc lẩu ra nồi nhưng mãi để ý chuyện của Thúy và Quân mà nước đang sôi chị đổ vào tay lúc nào không hay, đau quá, nhưng chị không để ý mà chị lắng tai nghe câu chuyện của họ.

-Ai nói tôi và Thúy quen nhau, chúng tôi chỉ là bạn thân thôi, không có gì hết.

Phuùuu. Chị như trút hết được gánh nặng bấy lâu nay, thì ra họ chỉ là bạn, chị mỉm cười một mình như thể đang hi vọng một điều gì đó.

-Woa,có thiệt không Sếp?

-Mấy người nhiều chuyện quá, đi ăn đi kìa.

Chị dọn tất cả ra bàn, giờ mới thấy tay mình đau, tay chị đỏ lên hết.

-Xong hết rồi Cậu Quân ơi, mọi người ăn đi.

Chị giấu tay mình đi và vội vả lên phòng,nó đau hơn chị nghĩ, nhưng không sao bởi trong lòng chị đang có cái gì đó vui lắm, nó làm chị cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều.

Hơn 9h mọi người về hết rồi, chị xuống dọn dẹp.

-Chị pha cho tôi ly cafe, tối nay tôi phải thức khuya, còn nhiều việc phải làm lắm.

-Không phải cậu nói mệt sao, thức khuya co nổi không, hay cậu để sáng hãy làm.

-Không được sáng mai……….Chưa nói dứt câu Quân chụp lấy tay chị, khiến chị giật mình.

-Tay chị sao đỏ hết vậy, phỏng hả, bị hồi nào, vừa nói Quân vừa lôi chị đến tủ y tế.

-Tôi không sao!

-Sứt thuốc chưa?

-Tôi sứt kem đánh răng rồi.

-Để tôi sứt thuốc cho chị,đầu óc chị để đâu mà phỏng như vầy, riết rồi chị ngày càng hậu đậu.

Quân nói như mắng chị, nhưng chị cảm thấy vui vô cùng, từng lời nói có gì đó ấm áp, nhẹ nhàng.

-Tôi đang mệt mà chị còn làm tôi lo lắng,thật không hiểu nổi tôi phải làm gì với người đảng trí như chị nửa.

-Cậu lo cho tôi sao?

-Tôi lo vì hôm nay chỉ có mấy người ăn mà chị còn bị như vầy, mai mốt có nhiều khách hơn chắc chị phỏng cả người quá.lúc đó tôi phải vô bệnh viện thăm chị.

-Tôi đâu có tệ vậy,chẳng qua hôm nay sơ ý thôi mà,cậu nói quá rồi

Quân đứng lên chỉ vào trán chị.

-Thôi đi ngủ đi bà chị, tôi mệt với bà chị lắm rồi.

-Nhưng tôi còn phải dọn dẹp,rửa chén bát nửa.

-Để đó đi mai làm, giờ tay chị đang đau sao làm được,nghe lời tôi đi!

Chị lên phòng ngủ, lâu lắm rồi chị mới có giấc ngủ ngon thế này,mọi chuyện không biết sẽ ra sao chỉ biết rằng chị đang vui và muốn quên đi mọi thứ, chỉ vậy thôi.

………………..

Bà Phụng đến thăm Quân, Bà rất ít khi ghé nhà Quân, vì cuối tuần nếu không có việc bận thì Quân về nhà mẹ.

-Dạo này con khỏe không?

-Dạ con khỏe cô ơi, cô cũng khỏe hả cô!

-Ừm,cô khỏe,thằng Quân đâu con?

-Dạ cậu Quân ở trên phòng.

-Con chạy lên kêu nó xuống cho cô.

-Sao hôm mẹ ghé đây, mai con về rồi mà.

-Mẹ đi công việc gần đây,sẳn tiện ghé qua.

-Mẹ ở đây ăn cơm luôn với con.

-Không, lát mẹ có hẹn rồi.dạo này con có hay gặp con Thúy không?

-Dạ có, có gì không mẹ?

-Cũng gần 2 tháng rồi mẹ không gặp nó nên hỏi vậy mà. Hai đứa sao rồi?

-Dạ cũng bình thường.

-Có dự định gì không con?

-Dự định gì mẹ, mẹ biết tụi con chỉ là bạn thôi mà.

-Ừ thì là bạn nhưng lâu ngày cũng phải có tình cảm chứ con, vả lại con cũng biết Thúy nó thương con mà.

-Thúy là người con rất thích nhưng không phải là tình yêu nam nữ mẹ à!

-Ai con cũng nói không phải tình yêu thì bao giờ mẹ mới có dâu đây,gần 30 tuổi rồi.hay mẹ kiếm người làm mai cho con hả?

-Con có người rồi,đang tìm hiểu, mẹ chờ đi.

-Ai vậy,ở đâu?

-Mẹ nói có hẹn với người ta mà,mẹ đi đi không thôi trể bây giờ,Con cũng có hẹn với khách nữa.

-Chuyện này mai về nhà nói tiếp,giờ mẹ đi đây!

Bà Phụng đi xuống bếp nói nhỏ vào tai chị:

-Nó nói có người yêu rồi,con để ý dùm cô nhe,có gì điện thoại cho cô.

-DẠ. Chị thấy trong lòng buồn quá!

-Thôi cô về đây!

Đưa bà Phụng ra cửa chị trở vào.

-Mẹ tôi nói gì với chị vậy?

-Nói cậu có người yêu kêu tôi để ý cậu.

-Ơi trời,mẹ tôi phiền phức thiệt.

-Cậu có người yêu rồi hả?

-Đang tìm hiểu!

-À,cô ấy đẹp không,cô Thúy đẹp vậy mà cậu không chịu thì chắc cô ấy phải đẹp lắm.

-Bình thường thôi, nhưng đẹp trông mắt tôi.

-Ở thành phố luôn hả cậu, cảm giác hụt hẩng lại bao trùm lấy chị.

-Chị hỏi làm gì,định báo cáo với mẹ tôi hả?

-Không tôi chỉ hỏi vậy thôi. Chị quay mặt và bước đi như để che dấu đôi mắt buồn của chị. Quân nhìn theo chị và nghĩ “Sẽ rất khó khăn chị à”.

……………………………..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.