Fetish Của Em Là Anh

Chương 50: Chúng ta của sau này




Lâm Tiểu Linh nghe nói Tiêu Thành đã tới gây chuyện với Tô Mạch, sợ quá liền gọi ngay cho Tô Mạch.

Tô Mạch đang dọn chỗ ngồi mới ở văn phòng mới của mình. Cô cầm điện thoại đứng tựa vào cửa sổ: “Không sao, đã biến nguy thành an rồi, sau này hắn không dám tới nữa đâu.”

Lâm Tiểu Linh sốt sắng hỏi: “Thế bọn chị có bị thương không?”

Tô Mạch cười: “Bị thương à? Đùa gì chứ.”

Cô liếc nhìn Triệu Thù đang chỉnh máy tính mới lắp, nói vào điện thoại: “Hôm đó đánh nhau với Tiêu Thành còn có một vị giám đốc kỹ thuật đẹp trai ngời ngời của công ty bọn chị.”

Trâu Tinh Thần vừa hay ra khỏi phòng làm việc của anh, nghe được mỗi một câu như vậy.

Anh lại gần, nói vào điện thoại: “Không cần cảm ơn.”

Tô Mạch nhìn Trâu Tinh Thần, không biết phải nói gì với cái tên tự cao tự đại này.

Đợi Trâu Tinh Thần đi, Tô Mạch lại nói chuyện tiếp: “Em ở bên Ori vẫn ổn chứ? Hay là qua bên công ty bọn chị đi.”

Lâm Tiểu Linh có vẻ không được tự tin: “Em, em có được không?”

Tô Mạch: “Chị thấy tác phẩm gần đây của em đã tiến bộ hơn trước kia rất nhiều, không thành vấn đề. Tốt hơn mấy nhà thiết kế bọn chị từng phỏng vấn.”

Lâm Tiểu Linh lung lay: “Được thật chứ?”

Tô Mạch cười cười: “Tất nhiên là được. Tình hình của Ori hiện giờ không được tốt, em nghỉ việc ở chỗ đó chỉ là chuyện sớm muộn. Công ty khoa kỹ Tinh Thần, điều kiện về mọi mặt đều khá được.”

Nói khá được là khiêm tốn. Với tính cách của Trâu Tinh Thần, dù rằng yêu cầu về chuyên môn với cấp dưới cực kỳ nghiêm khắc, khắt khe nhưng về mặt tiền lương và phúc lợi thì trong giới chẳng mấy công ty có thể so được với họ. Ai bảo giám đốc Trâu xưa nay chưa bao giờ coi tiền là tiền.

Tô Mạch: “Tiểu Linh, em vẫn nhớ chứ, là một nhà thiết kế, chúng ta theo đuổi một môi trường có thể tự do sáng tạo. Về điểm này, Khoa kỹ Tinh Thần có thể cho em.”

Lâm Tiểu Linh hạ quyết tâm: “Trước lúc tan làm, em sẽ đệ đơn từ chức, nhanh chóng hoàn thành việc bàn giao công việc. Theo thông lệ ở Ori thì trong vòng trên dưới một tuần là sẽ thả người.”

Tô Mạch cúp máy, báo với Trịnh Kỳ Lân một tiếng.

Hôm nay là ngày đầu tiên họ chuyển tới văn phòng mới. Bộ phận thiết kế của Tô Mạch nằm khá gần văn phòng tổng giám đốc.

Cô ngồi ở chỗ ngồi nhìn sang phía phòng Trâu Tinh Thần.

Bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện.

Cô quay qua hỏi giám đốc nhân sự tạm thời Đinh Đông Xuân: “Đinh lão đầu, có phải chúng ta nên tìm cho giám đốc Trâu một thư ký riêng không?”

Đinh Đông Xuân đang sắp xếp lại hồ sơ: “Đã bố trí tuyển rồi.”

Tô Mạch nhảy lên: “Sao đã bố trí rồi, bố trí từ lúc nào?”

Đinh Đông Xuân: “Từ tuần trước Thần ca đã dặn dò tuyển cho ông ấy một viên thư ký cẩn thận một chút.”

Tô Mạch: “…” Người nào đó thật là được, cực kỳ được, thoái hóa biến chất chẳng thèm úp mở.

Cô đi lại chỗ Đinh Đông Xuân: “Thế đã chọn được người phù hợp chưa?”

Đinh Đông Xuân đưa mấy tờ sơ yếu lý lịch cho Tô Mạch, Tô Mạch lập tức loại ngay người đẹp nhất ra.

Đinh Đông Xuân: “Tôi thấy điều kiện các mặt của người này là được nhất. Hồi đi học đạt được rất nhiều giải thưởng, trước đây cũng từng làm công việc thư ký cho công ty lớn.”

Tô Mạch: “Tôi biết người này, cùng là người trong giới với tôi, tác phong rất tệ.”

Đây là Tô Mạch nói thật. Người này từ hồi đi học đã bắt đầu dựa vào nhan sắc của bản thân để thu lợi cá nhân. Các bạn trai cũ của cô ta không phải hội trưởng hội học sinh thì là đội trưởng đội hùng biện, trưởng đoàn văn nghệ, ranh mãnh mượn sức của bọn họ đi thi đấu, lấy được huy chương xong liền bỏ.

Tô Mạch xem hồ sơ qua loa một lượt rồi trả lại cho Đinh Đông Xuân.

Thực ra cô không định xen vào công việc của người khác, thấy thì mới nói vậy thôi.

Trâu Tinh Thần đang nấu nước trong phòng trà nước, rửa sạch ấm, đổ nước lạnh vào, để lên đế, cắm điện. Chờ năm phút, nước sôi, đổ ra cốc của mình.

Một chuỗi việc này tốn của anh tổng cộng mười phút.

Mười phút quý giá của cuộc đời anh đã bị lãng phí vào chuyện nhỏ nhặt này.

Vậy nên anh cần phải có một thư ký.

Tô Mạch vào phòng trà nước, đứng tựa ở cửa: “Nghe nói giám đốc Trâu tuyển thư ký à.”

Trâu Tinh Thần gật đầu: “Đúng. Tiết kiệm thời gian, tăng năng suất làm việc.”

“Có vấn đề gì không?”

Tô Mạch: “Không có vấn đề gì hết.”

Trâu Tinh Thần đi tới trước mặt Tô Mạch, xoa nhẹ tóc cô: “Lát nữa anh phải ra ngoài một chuyến.”

Tô Mạch ngẩng đầu: “Đi gặp tay khách hàng khó chơi lần trước à?”

Trâu Tinh Thần: “Không phải, chuyện khác.”

Vừa dứt lời thì điện thoại của anh liền reo lên. Anh liếc nhìn điện thoại rồi nhìn Tô Mạch một cái, cầm điện thoại đi ra ngoài.

Tô Mạch thấy Trâu Tinh Thần ra khỏi phòng trà nước, trở về văn phòng tổng giám đốc, đóng cửa lại.

Quay lưng về phía cô để nghe điện thoại, anh chưa từng làm vậy bao giờ.

Thậm chí lúc anh đang viết code lười nghe điện thoại còn nhờ Tô Mạch nghe giúp, vô cùng thẳng thắn, vô tư.

Mười phút sau, Trâu Tinh Thần ra khỏi văn phòng, nói với Tô Mạch: “Anh ra ngoài một chuyến, chiều về.”

Nói xong cúi xuống hôn trán cô một cái, còn thân mật vỗ vỗ má cô, vỗ xong còn bẹo một cái rồi mới rời công ty.

Tô Mạch đứng bên cửa sổ nhìn xe của Trâu Tinh Thần chạy ra khỏi tầng hầm để xe, biến mất ở cuối con đường nhộn nhịp, đông đúc.

Tô Mạch tiếp tục dọn bàn của mình, buổi trưa ăn cơm xong, đi với Triệu Thù và Chu Bắc qua cửa hàng hoa cỏ mua mấy chậu cây.

Cô chọn được hai chậu sen đá xinh xẻo, để chậu đẹp hơn ở bàn mình, chậu còn lại để ở bàn Trâu Tinh Thần.

Tô Mạch ngủ trưa ở sô pha trong văn phòng của Trâu Tinh Thần hơn nửa tiếng, ngủ dậy liền đi làm việc.

Trâu Tinh Thần mang chiếc nhẫn kim cương mua cho Tô Mạch tới cửa hàng trang sức yêu cầu chỉnh size nhẫn tăng thêm nửa size.

Nhân viên cửa hàng báo lại với anh kỹ thuật này không thể làm được ở trong nước, phải đưa sang trụ sở chính bên Pháp làm, đi đi về về và chỉnh sửa, hết khoảng hai tuần.

Trâu Tinh Thần ăn trưa xong, chạy xe về lại công ty.

Lúc đi ngang qua chỗ bộ phận thiết kế, thấy Tô Mạch đang vẽ skin mới của nhân vật cho lần update sau của game.

Ánh nắng chiếu xuyên qua ô cửa sổ hắt lên mái tóc đen của người con gái như phủ thêm một quầng sáng trắng. Cô cúi đầu nhìn bảng vẽ, bút vẽ trong tay như có phép thuật, bút đi tới đâu cảnh đẹp hiện ra tới đó.

Cô cực kỳ tập trung, không hề nhận ra có người lại gần.

Trâu Tinh Thần sợ làm phiền cô nên lặng lẽ về lại phòng mình.

Tới khi Tô Mạch vẽ xong được bản sơ thảo, quẳng bút xuống, duỗi lưng, đi xem giờ thì đã hơn bốn giờ chiều.

Hễ cứ vùi đầu vào công việc là cô lại quên hết thời gian.

Tô Mạch sang phòng trà nước rót nước uống, quay qua nhìn thấy bên phòng để con dấu, Đinh Đông Xuân đang đóng dấu tài liệu.

Tô Mạch mang cốc qua gõ cửa: “Vị trí thư ký cho tổng giám đốc các anh phỏng vấn xong rồi chứ? Sao, vừa lòng không?”

Đinh Đông Xuân ngẩng đầu: “Đã phỏng vấn xong, chọn được ra danh sách thi vòng hai rồi.”

Anh ta nói xong, cầm một tờ sơ yếu lý lịch ở trên bàn đưa cho Tô Mạch: “Là cô này.”

Tô Mạch nhìn thử: “Cô Chu Mẫn Mẫn này không phải đã bị loại ra rồi sao? Người này có vấn đề về nhân phẩm mà.”

Đinh Đông Xuân quan sát sắc mặt của Tô Mạch, nói nhỏ với cô: “Đây là do giám đốc Trâu quyết.”

Tô Mạch: “Anh không nói với anh ấy à?”

Đinh Đông Xuân giải thích: “Tôi nói rồi, nói mấy lần liền.”

Tô Mạch: “Anh nói cho anh ấy biết là tôi nói chưa?”

Đinh Đông Xuân gật đầu.

Tô Mạch cầm bản sơ yếu lý lịch của Chu Mẫn Mẫn vào văn phòng của Trâu Tinh Thần, vứt tờ sơ yếu lý lịch xuống bàn anh.

Trâu Tinh Thần rời mắt khỏi màn hình máy tính, nhướn mày cười với Tô Mạch: “Nhớ anh à?”

Anh nói xong liền vỗ vỗ đùi, ra hiệu cho cô ngồi lên đó.

Tô Mạch nhìn Trâu Tinh Thần một cái: “Người này không dùng được.”

Trâu Tinh Thần lại vỗ vỗ đùi mình thêm lần nữa, cứ như thể cô mà không ngồi thì anh sẽ không chịu mở miệng nói chuyện vậy.

Tô Mạch ngồi lên đó, giẫm chân anh một cái thật mạnh: “Đừng thấy lý lịch của người này đẹp mà tưởng, thực ra chẳng có mấy phần là do bản lĩnh thật đâu. Căn bản không cần phải thi vòng hai.”

Trâu Tinh Thần cười nhếch mép: “Hết rồi à?”

Tô Mạch: “Chưa hết. Hơn nữa, người này còn cực kỳ hay lợi dụng đàn ông. Nghe nói có quan hệ không trong sạch với chủ công ty cũ. Không, đây không phải nghe nói, đây là sự thật.”

Trâu Tinh Thần ôm Tô Mạch, cọ cọ cằm vào gáy cô: “Mới nửa ngày không gặp, em lại thơm lên rồi, sao em thơm thế nhỉ.”

Tô Mạch: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh, anh nghiêm túc chút đi.”

Cô đứng dậy khỏi đùi anh: “Đang ở văn phòng, anh đứng đắn chút đi.”

Trâu Tinh Thần kéo Tô Mạch vào lại trong lòng: “Em vừa nói gì nhỉ?”

Tô Mạch đứng dậy: “Chu Mẫn Mẫn.”

Trâu Tinh Thần đứng dậy, tựa vào cạnh bàn, uể oải đáp: “Anh biết.”

Tô Mạch nhìn anh: “Biết mà anh còn tuyển.”

Trâu Tinh Thần: “Em biết cô ta là người của ai không?”

Tô Mạch ngạc nhiên: “Gì cơ?”

Cô chỉ mới chất vấn nhân phẩm và tính chuyên nghiệp của đối phương, vậy mà anh đã thăm dò được cả người đứng sau rồi.

“Đang diễn phim chiến tranh thương mại à? Nữ gián điệp?”

Sinh thời, lần đầu tiên Tô Mạch gặp chuyện đặc sắc như vậy: “Thế cô ta là người của ai?”

Trâu Tinh Thần: “Tiền Viện.”

Tô Mạch: “Thế cứ từ chối thẳng đi là xong, không cho nữ gián điệp lẻn vào công ty chúng ta không được à? Sao còn phải đồng ý cho vào thi vòng hai?”

Trâu Tinh Thần: “Vẫn chưa ấn định thời gian thi vòng hai mà, cứ câu giờ đã. Nếu mà từ chối thẳng thừng, để Tiền Viện biết chiêu này vô dụng thì sẽ lại nghĩ ra trò khác. Chờ chừng nào Tiền Viện bị tống ra nước ngoài thì mới thông báo loại nữ gián điệp.”

Tô Mạch cầm cốc của Trâu Tinh Thần lên uống: “Không phải Tiền Viện bị cha nhốt rồi sao? Chẳng mấy nữa là bị tống ra nước ngoài rồi. Sao vẫn còn dư sức đi gây họa cho người khác thế nhỉ.”

Tô Mạch đứng sóng vai với Trâu Tinh Thần cạnh cửa sổ, thở dài: “Rõ ràng ngay từ đầu bên có lỗi là cô ta, em còn chưa làm gì cô ta, cô ta đã lại đi phái gián điệp tới nằm vùng, dụ dỗ đàn ông của em.”

“Cô ta tự làm cuộc đời mình rối tung rối mù lên còn không tha cho cuộc đời người khác được yên ổn.”

Trâu Tinh Thần ôm vai Tô Mạch: “Dạo này đừng đi một mình ở ngoài, nhất là buổi tối.”

Tô Mạch gật đầu: “Chờ Tiền Viện bị cha cô ta đưa đi nước ngoài là sẽ hết. Tốt nhất là suốt đời đừng quay về.”

Cô quay qua hỏi Trâu Tinh Thần: “Bên công ty Khoa kỹ Bắc Đồ giờ sao rồi?”

Trâu Tinh Thần cười nhếch mép khinh thường: “Còn sao nữa, bại tướng dưới tay.”

Anh nói xong liền lấy điện thoại gọi điện, Tô Mạch sáp lại nhìn: “Anh gọi cho Lục Bảo Muội làm gì?”

Đối phương bắt máy rất nhanh. Tô Mạch nhanh tay bật loa ngoài, Trâu Tinh Thần nhoẻn cười không ra tiếng.

Giọng đối phương ngập tràn niềm vui: “Thần ca ca, cuối cùng anh cũng gọi cho em.”

Tô Mạch lườm Trâu Tinh Thần một cái sắc lẹm.

Trâu Tinh Thần nói vào điện thoại: “Em có biết tình hình Tiền Viện giờ thế nào không?”

Lục Bảo Muội vội vàng phủi sạch quan hệ: “Em không biết, đã lâu rồi em không liên lạc với cô ta.”

Trâu Tinh Thần không lên tiếng.

Lục Bảo Muội lúng túng im lặng một thoáng rồi nói: “Năm hôm nữa cô ta bay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.