[Fanfic TFBoys] Thiên Đường Là Em

Chương 36: Gọi là lão đại




“Khách vẫn ngồi đây mà đã rời bàn ăn, người ở cô nhi viện đúng là không có giáo dưỡng...” Mẹ Đường nhìn bóng lưng Đường Dĩ Phi nhỏ giọng thầm thì, lại bị ánh mắt sắc bén của cha Đường liếc đến.

Tuy giọng nói rất nhỏ nhưng Đường Dĩ Phi đứng dậy đi qua vẫn nghe được, âm thầm nắm chặt tay, giả vở như không biết gì đi lên lầu.

“Mặt mũi của tam tiểu thư đúng là trò giỏi hơn thầy, chậc chậc...” Đợi đến khi bóng dáng Đường Dĩ Phi hoàn toàn biến mất, mấy người lớn trong nhà bắt đầu trêu chọc.

“Ha ha ha...”

Trong phòng khách cười nói vui vẻ, chỉ là Đường Tuần Hữu lại có chút không vui.

Xem ra em gái nhỏ vừa trở về đã bị xem là công cụ để lôi kéo quan hệ thông gia rồi!

Chờ một lúc, Đường Tuần Hựu đứng dậy.

“Các chú cứ tiếp tục, cháu đã ăn no rồi, xin lỗi không tiếp được nữa.” Đường Tuần Hữu ưu nhã hạ thấp người, hình ảnh quý công tử dịu dàng đúng là vào lòng người ta!

“Được được được.” Người đàn ông trung niên cười đến không ngậm miệng được, không chỉ có hôn sự của con trai, ngay cả con gái lớn cũng có hạnh phúc!

Lầu hai, phòng cuối hành lang, dưới ánh đèn bàn màu cam, Đường Dĩ Phi nhíu mày cắn đầu bút nhìn vào đề bài.

Bỗng nhiên có tiếng đập cửa vang lên làm xáo trộn suy nghĩ của cô, hắng giọng. “Mời vào.”

“Đang làm bài tập à?”

Giọng nói của Đường Tuần Hựu truyền đến, hình ảnh người anh trai cười ấm áp lọt vào tầm mắt cô.

“Anh hai.”

“Vừa rồi mẹ nói gì em đừng để trong lòng, mẹ cũng chỉ là nhanh mồm nhanh miệng, không có ác ý gì.”

“Anh ba cũng nghe thấy?” Đường Dĩ Phi cười đắng ngắt, sắc mặt có chút rối rắm, cô cứ nghĩ chỉ có mỗi mình nghe thấy, hóa ra bà ấy nói cho tất cả mọi người đều nghe.

“Con bé ngốc, đừng để ý.” Đường Tuần Hữu cười đau lòng xoa xoa tóc cô.

Trong trí nhớ dường như chưa có người nào dịu dàng với mình như vậy.

Đôi mắt đỏ lên, nỗ lực ngăn lại trái tim đập nhanh. “Anh ba, ngày mai em muốn đi cô nhi viện, chắc chắn mẹ sẽ không đồng ý...”

“Đúng lúc ngày mai anh không có khóa học, buổi sáng anh đưa em đi.”

“Cảm ơn anh ba!”

“Con bé ngốc.” Đường Tuần Hữu cười sáng lạng. “Học bài xong thì đi nghỉ ngơi sớm, ngay mai chín giờ xuất phát, quá giờ anh sẽ không đợi nha!”

“Được.” Đường Dĩ Phi cảm động gật đầu.

“Em gái, nếu cha mẹ hỏi em cảm thấy nhà họ Mạc như thế nào phải trả lời khác, biết không?”

Đường Tuần hữu xoắn xuýt một lúc lâu, cuối cùng không đành lòng hỏi cô.

“Ách, tại sao phải hỏi em về nhà họ Mạc thế nào?”

Đường Dĩ Phi kinh ngạc nhìn anh.

“Haizz” Đường Tuần Hữu thở dài một tiếng, bất đắc dĩ vỗ vai cô. “Em còn nhỏ, về sau chờ sau khi em lớn lên thì sẽ hiểu, bây giờ cứ nghe lời anh hai nói, được không?”

Gần như là không có một chút do dự, Đường Dĩ Phi trịnh trọng gật đầu.

Nhắc tới người cha hơn mười năm chưa từng gặp cực kỳ yêu thương cô, nói tiếp là người anh trai này, Đường Dĩ Phi có thể không để ý lời nói của bất kỳ người nào, nhưng nếu là hai người này cô sẽ không bao giờ làm trái lại lời họ.

Sau khi Đường Tuần Hữurời đi chưa được bao lâu, quả nhiên mẹ Đường đến hỏi thăm, tuy nhiên chỉ hỏi chuyện ở trường và bạn học thế nào, cũng không làm khó cô.

Đường Dĩ Phi nhớ tới lời lời nói của anh hai cũng trả lời bà một cách qua loa cho có lệ.

Mẹ Đường đi rồi, Đường Dĩ Phi cũng không muốn cười ngụy trang nữa!

Đây chính là nhà giàu! Về sau đây chính là nhà của cô!

Đường Dĩ Phi nhận mệnh ngã vào giường lớn.

Khốn kiếp.

Sáng sớm hôm sau, Đường Dĩ Phi tỉnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.