[Fanfic TFBoys] Cô Ngốc Em Là Của Tôi

Chương 23: Tỏ tình




Khi mở mắt ra bên ngoài mặt trời đã lên cao.

Ta nhìn quanh một vòng, vẫn là cái bàn kia, vẫn là cái chung trà kia.

A mỗ nghe động tĩnh, đi vào mặc quần áo cho ta, cười nói “Đã lâu A Niếp không ngủ ngon như vậy”

Ta hỏi nàng “Giờ nào?”

A mỗ nói “Sắp trưa rồi”

Lại ngủ lâu như thế.

Nghĩ đến tối hôm qua, ta hỏi A mỗ “Tối qua người đi đâu?”

A mỗ tự giễu cười cười “A mỗ lớn tuổi, mơ màng ngủ ở trong đình”

Ta nhíu mày, Trần Phong lại đem một cái lão thái thái đưa ra khỏi viện, càng về khuya càng lạnh, lỡ bị đông lạnh thì làm sao?

A mỗ lại hiểu sai ý buồn bã nói “A Niếp chắc ngại A mỗ già đi, không còn dùng được?”

Ta lắc đầu liên tục, an ủi ôm lấy nàng, vô cùng thân thiết nói “A Niếp không chê, vĩnh viễn không chê A mỗ già”

A mỗ cười, biểu tình thật an tâm.

Lúc này ta lại hỏi “Sao không thấy bọn người Tử Hà?”

Lúc này A mỗ mới nhớ đến, tức giận nói “Nhị thiếu phu nhân phạt các nàng đi làm việc nặng rồi”

Ta hoảng sợ “Sao vậy?”

A mỗ giải thích “Đêm qua A mỗ ngủ bên ngoài, mấy cái nha đầu các nàng cũng không thấy bóng dáng đâu, nếu không có nhị thiếu phu nhân dậy sớm thăm con, cũng không biết là trong phòng không có lấy một người trực đêm”

Nói như vậy tối hôm qua ta ngủ một mình?

Nhìn nhìn trên người quần áo, chẳng lẽ Trần Phong thay giúp ta?

a…a…a…… Ta bị nam nhân của cha ta nhìn.

Ta nghĩ Trần Phong có chút quen thuộc, từ lúc hắn thấy ta và hắn ở chung không sai sau, bắt đầu lần thứ hai, lần thứ ba đến gặp ta. Suốt 7 buổi tối đúng giờ thì báo danh. Lòng ta biết nhưng không nói, cơm chiều xong là sai A mỗ và bọn nha đầu rời đi, ngồi trong phòng ngủ chờ hắn.

Trần Phong nói rất nhiều, hơn nữa hứng thú với mọi chuyện của ta, từ ăn uống, giờ nào dậy đến mặc quần áo, lúc nào đi học, tất cả mọi chuyện hắn đều muốn hỏi rõ. Ta thấy hắn hứng thú nồng đậm cảm thấy có nhiều người quan tâm không có gì là không tốt, vì thế lực chọn chút việc vui nói cho hắn nghe. Nghe đến ta liên tiếp bị tam thúc ám toán, chủ động đi vào bẫy của tổ phụ, ngày ngày bị việc học tra tấn mệt mỏi không chịu nổi, Trần Phong cười ha ha ôm ta hôn một cái.

Nhìn gương mặt vui vẻ ôn hòa của hắn, ta thực muốn hỏi vì sao còn trẻ tuổi mà đã là một đầu tóc trắng? Làm sao quen biết với phụ thân và mến nhau? Mấy năm nay đi đâu? Lần này sao lại về? Mỗi khi đến bên miệng trực giác lại cho ta biết có một số việc không biết có lẽ sẽ tốt hơn.

Nhưng đêm nay nhìn Trần Phong thực uể oải, ánh mắt tuy rằng đang nhìn ta nhưng lại không biết tinh thần đang đi về đâu. “Tiểu Huệ nhi, con nói ta nên cái gì bây giờ? Tổ phụ con thủy chung không chịu tha thứ cho a cha con”. Nghe tiếng cúi đầu, giống như đang hỏi ta càng giống như đang hỏi chính hắn.

Vì cảm xúc của hắn, ta cũng phiền muộn theo, chờ đợi tổ phụ chấp nhận phân đào chi luyến (tình yêu đồng giới), chỉ sợ rằng cuộc đời này của bọn họ cũng không có hi vọng. Ta đụng đụng tay hắn, một bộ thiên chân hỏi hắn “Nhị thẩm nói tổ phụ rất thương a cha, rồi cũng sẽ thả người ra, ngài không cần gấp”

Trần Phong hoàn hồn, cười đau thương, ngốc ngốc hỏi ta “Tiểu Huệ nhi, hôm qua con có gặp a cha không?”

Ta nói “Có gặp”

Đeo dính với nhị thẩm rất lâu, nàng lại an bài lâu thêm chút, ta mới trốn thoát cơ sở ngầm của tổ phụ vụng trộm vào từ đường. Mấy ngày không gặp, từng là phong thần tuấn lãng phụ thân đã tiều tụy không chịu nổi, thoạt nhìn thân thể rất suy yếu lại quật cường quỳ gối trước bài vị tổ tiên, không chút trốn tránh. Thấy ta, phụ thân vừa kinh ngạc vừa cao hứng, muốn dang tay ôm ta, thử vài lần lại không dám nâng tay. Nhìn khuôn mặt tươi cười mong mỏi của người, trong nháy mắt cổ họng ta như nghẹn lại, đã quên oán hận lúc trước, ôm phụ thân khóc lên.

Trần Phong hỏi “A cha con có khỏe không?”

Ta nói “A cha bảo chúng ta không cần lo lắng cho người” Khỏe mới là lạ! Ta nói với phụ thân về việc ban đêm gặp mặt Trần Phong. Nghe ta khích lệ Trần Phong, phụ thân rất cao hứng, vừa ôm vừa hôn ta, ánh mắt hồng hồng nói cám ơn ta.

Trần Phong cười khổ, không nói gì mà vuốt vuốt đầu ta. Chắc có lẽ cảm thấy hỏi ta cũng như không, tiếp đó nói chuyện cũng không đề cập đến phụ thân nữa. Lúc gần đi, Trần Phong ngồi xổm xuống hôn ta, hỏi ta “Tiểu Huệ nhi, con có thể tha thứ cho a cha không?”

Đối mặt với ánh mắt tràn ngập hi vọng của hắn, ta yên lặng không nói gì. Trần Phong thấy ta không nói lời nào, thất vọng rời đi. Ta nhìn bóng dáng của hắn, trong thâm tâm nói ta tha thứ vô dụng, tổ phụ tha thứ, tổ mẫu tha thứ, trọng yếu nhất là mẫu thân tha thứ mới được.

Đêm kế tiếp, Trần Phong không đến.

Như thế đã qua 7 ngày, Trần Phong cũng không xuất hiện.

Ta có chút mất mát, thầm ân hận lúc đó mình không nên trầm mặc, như thế có lẽ làm cho hắn thả tâm. A mỗ thấy ta cắn chiếc đũa không ăn cơm, lo lắng nói “A Niếp, mấy ngày nay con tinh thần không tốt, có chỗ nào không thoải mái hay sao?”

Ta lắc đầu, nhìn A mỗ, nghĩ đến mẫu thân. Từ lúc phụ thân trở về đến giờ, ta sợ chính mình nói lộ ra nên vẫn không đến gặp mẫu thân, tính ra đã có nửa tháng “A mỗ, mẫu thân tốt không?”

A mỗ nói “Vẫn bình thường, A Niếp cứ yên tâm”

Ta gật gật đầu.

Ăn xong cơm, ta lau lau miệng nói với A mỗ “Con muốn gặp mẫu thân”

A mỗ vừa nghe cuống quýt ngăn ta lại.

Làm sao vậy?

A mỗ ý bảo Tử Hà lui ra, xác nhận không còn ai sau mới kéo ta nhỏ giọng nói “Không thể đi”

Ta hỏi “Vì sao?”

A mỗ nói “A cha đang ở chỗ mẫu thân”

Ta bất ngờ, phụ thân đã ra ngoài? Người ở chỗ mẫu thân làm gì? Sám hối sao? Mẫu thân biết sự thật rồi sẽ ra sao?

Ta càng nghĩ càng kinh hãi, thừa dịp A mỗ chưa chuẩn bị vụng trộm chạy ra ngoài. Chỗ mẫu thân ở cách ta một cái núi giả, thừa dịp đêm tối đi qua sẽ không có người phát hiện. Ta lặng lẽ tới gần tường viện của mẫu thân, trong đêm yên tĩnh, bên trong truyền đến từng đợt tiếng khóc. Lòng ta chua xót không thôi, là mẫu thân đang khóc, nói là ngăn cách hồng trần rốt cuộc vẫn là để ý phụ thân sao.

Bởi vì nghe lén, khuya ta mới ngủ. Hôm sau tỉnh lại đã là giữa trưa. Cảm giác cổ họng có chút khô khan, ta cố ý ho hai tiếng, nhắc nhở A mỗ vào đừng quên đem theo nước. Rất nhanh cửa được mở ra, vào cũng không là A mỗ mà là phụ thân. Người cầm khay tiến vào, bước đi có chút chậm, nhìn ra được thực suy yếu. Ta thu hồi kinh ngạc, vội xuống giường đi đón người, đỡ cánh tay người. Phụ thân ôn nhu cười, biểu tình rất là an ủi.

Sau khi ngồi xuống, phụ thân hỏi ta “A Niếp khát không?”

Ta gật gật đầu “Dạ”

Phụ thân từ ái cười cười, đưa cái chén đến bên miệng ta “Đến, a cha uy con” 

Ta cười thản nhiên “Được”

Uống xong nước, a cha thấy trên người ta chỉ có một kiện áo trong, đứng dậy cầm thêm một kiện áo ngoài khoát thêm cho ta.

Lần đầu tiên được hưởng sự quan tâm, yêu thương của phụ thân, lòng ta ấm áp.

Phụ thân loan loan thắt lưng, hỏi ta “A cha có thể ôm A Niếp một cái được không?”

Được!

Phụ thân thật cao hứng, ôm ta ngồi lên đùi người, hôn hai má một cái, hỏi “A Niếp nhớ phụ thân không?”

Ta không muốn nói thật, hai chữ “Phụ thân” đối với ta rất là xa xôi, xa đến nỗi không có ý nghĩa như hai chữ “Nhị thúc”, ngay cả đứng bên cạnh cũng không tới. Nhưng đối với ánh mắt chờ đợi của phụ thân, ta nuốt nuốt, đem chữ “không” nuốt vào trong bụng, gật đầu nói nhớ.

Phụ thân nghe xong, trên mặt cũng không xuất hiện tươi cười được trấn an như ta nghĩ. Người có vẻ xấu hổ hôn ta vài cái, vùi đầu vào cần cổ của ta, thấp giọng khóc. Mũi ta đau xót, nước mắt cũng trào ra. Tình yêu cùng tình thân, bên nào nặng, bên nào nhẹ, bên nào đúng, bên nào sai? Phụ thân lựa chọn tình yêu, đương nhiên sẽ mất đi ta.

Toàn bộ buổi chiều phụ thân đều cùng ta, ta luyện chữ, vẽ tranh người ở bên mài mực; ta đàn, người dùng ngọc tiêu hòa tấu với ta; ta chơi cờ bị thua thì giở trò con tốt trèo đèo lội suối đánh ngã tướng soái của người, phụ thân cười ha ha; ngay cả ta luyện tập nữ hồng, phụ thân cũng ở bên thật sự nhìn xem.

Ta cảm thấy buồn cười, hỏi người “A cha cũng biết thêu?”

Phụ thân lắc đầu, hỏi lại ta “A Niếp thích không?”

Ta lắc đầu rầu rĩ nói “Thực chán ghét, nhưng tổ mẫu và nhị thẩm mỗi tháng đều kiểm tra, con…” Không biết vì sao, nhìn khuôn mặt ôn hòa của phụ thân đột nhiên ta cảm thấy thực ủy khuất, chưa nói xong một câu nước mắt đã lưu ra ngoài.

Phụ thân an ủi ôm ta một cái, lấy bức tranh sắp thành hình ném ra ngoài cửa sổ “A cha…” Ta vội đến nhảy dựng lên, cũng bất chấp ủy khuất, nhấc chân cầm váy muốn ra ngoài. Phụ thân a phụ thân, người là muốn hại chết con sao, ba ngày sau toàn dựa vào nó để báo cáo kết quả công tác đấy.

Phụ thân ngăn lại, ôm lấy ta, quay đầu phân phó A mỗ đang ở ngoài cửa “Đi, đi đem đồ bỏ kia quăng thật xa”

A mỗ đồng ý.

Ta thầm oán phụ thân “A cha, ba ngày sau không giao được, tổ mẫu sẽ phạt con”. Trong lòng may mắn người đứng ngoài cửa là A mỗ, nàng sẽ không quăng thật, chắc chắn sẽ cất kĩ thay ta. Phụ thân nghe vậy nhíu mi nói “Nói cho a cha, tổ mẫu phạt con như thế nào?”

Ta học bộ dáng nghiêm nghị khi đánh tay của tổ mẫu, nói “Ít nhất hai mươi roi”

Phụ thân cầm tay ta, lật trái lật phải xem kĩ, tràn đầy đau lòng “A Niếp đau không?”

Ta gật đầu thật mạnh, đương nhiên đau, không đau ta liều mạng làm gì?

Ánh mắt phụ thân chợt ươn ướt.

Ta thầm than đã có đáp án, cùng so sánh với Trần Phong rõ ràng phụ thân là thụ.

Phụ thân cùng ăn cơm chiều với ta sau đó cũng ta đi một vòng quanh hồ. Mười năm, lần đầu tiên ta và phụ thân như chân chính cốt nhục, nói cười không ngừng. Đêm khuya, phụ thân phải đi về, ta nắm chặt không cho. Phụ thân cũng luyến tiếc, phân phó A mỗ vào viện người lấy quần áo cho người tắm rửa, nói buổi tối dỗ ta ngủ. Ta thực vui vẻ, ôm cổ phụ thân mà thỏa mãn.

Khi thức dậy, ta không thấy phụ thân đâu liền hỏi A mỗ “A cha đi luyện công sao?”

Ánh mắt A mỗ hồng hồng, ôm ta vào lòng không ngừng xoa nắn “A Niếp không khóc, a cha con, ngài…ngài đi rồi”

Ta giật mình, phụ thân lại đi rồi!

Nghĩ lại, đi liền đi đi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên bỏ lại ta, trong nhà còn có nhị thúc mà…

Ta an ủi chính mình, ta không phải tiểu hài tử bình thường, hài tử bình thường không phải ta.

Nhưng vì sao, nước mắt cứ tuôn rơi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.