[Fanfic TFBoys] Cô Ngốc Em Là Của Tôi

Chương 17-18: Lễ kỉ niệm(2)




Sửng sốt một hồi lâu, Tô Dã Nghi rất nhanh hoàn hồn, đưa tay lau nước mắt, cô hít mũi một cái, phát ra một câu cảm thán: “Hôm nay thời tiết cũng quá lạnh!”

Có lẽ là do Tô Dã Nghi ngừng nói quá lâu, Dịch Tự nói tiếp rất nhanh: “Ở đâu?”

Tô Dã Nghi ngẩng đầu nhìn: “Trước mặt là quán cháo Nam phía bắc.”

Giọng điệu của Dịch Tự nhàn nhạt: “Tiếu Mạt Mạt bảo tôi dẫn cô tới quán thịt nướng.”

Tô Dã Nghi có chút không nâng được sức lực, buồn buồn “A…” một tiếng, vẫn đứng bất động tại chỗ.

“Bây giờ cô xoay người, đi về.”

Tô Dã Nghi lại “Ừ” một tiếng, quả quyết xoay người, quả quyết nhấc chân đi về, trong lòng dâng lên một trận lo lắng, không biết tại sao, trực giác cảm thấy Dịch Tự muốn cúp điện thoại, vì thế khẩn trương nói: “Chúng ta làm thế nào tới đó đây?”

“Đi xe tới.”

“À? Xa sao?”

“Không xa.”

“Chị Mạt Mạt bọn họ đã tới rồi sao?”

“… Ừ.”

“…”

“…”

Tô Dã Nghi không biết nên đáp lời như thế nào, nghĩ thầm, thôi đi, sau này cô nhất định cô độc một mình. Vì vậy kiên nhẫn chờ Dịch Tự mở miệng nói “Gặp lại”.

Làm cho cô bất ngờ chính là, đợi một khoảng thời gian rất lâu, người ở đầu bên kia cũng không nói. Tô Dã Nghi đưa điện thoại di động đến trước mắt, màn hình hiển thị “Đang trò chuyện”, đang lúc buồn bực, trong điện thoại đột nhiên truyền ra tiếng người: “Cúp.” Dứt lời, trong điện thoại chỉ còn âm thanh “Tút tút”.

Đang định thở dài hãy còn mất mát một hồi, đôi mắt hỗn loạn lại thấy một người đứng thẳng tắp cách mình ba bước chân, áo khoác màu tối ở dưới đèn đường không thể phân biệt được cụ thể là màu gì, chỉ là khuôn mặt kia, bị đèn đường chiếu vào thật rõ ràng, Tô Dã Nghi nhìn anh, thở hổn hển ra một ngụm khí lạnh, mặt giãn ra cười cười với anh, lại đột nhiên nghĩ đến bản thân có khả năng vẫn mang theo bộ dạng khóc lóc, vì thế rất nhanh kéo khăn quàng cổ che mặt, ấp úng “Hi” một câu với anh.

Dịch Tự gật đầu nói: “Đi thôi.”

Trên đường hai người không nói chuyện.

Dịch Tự đi ở bên ngoài, Tô Dã Nghi đi ở bên trong. Trước kia lúc bọn họ cùng về nhà cũng từng sánh vai như vậy, hôm nay hình như lại khác biệt. Chủ yếu là, Tô Dã Nghi có thể rõ ràng cảm nhận được bước chân của anh thật sự chậm. Khoảng sáu, bảy giờ, bọn họ đi trên con đường này gần đó có một trường học trọng điểm, một đường đi qua vỉa hè, Tô Dã Nghi nhìn thấy có mấy nữ sinh mặc đồng phục đều quay đầu lại nhìn lén Dịch Tự.

Tô Dã Nghi nghĩ đến chính mình lúc học đại học, không khỏi có chút xúc động, trước kia chính cô cũng như vậy…

Quán thịt nướng cách công ty rất gần, mặc dù Tô Dã Nghi và Dịch Tự đi chậm rãi, lại không đi bao lâu.d'đ.;/q\đ

Cửa quán đặt một cây thông Nô – en rất lớn, treo đầy những vật trang trí nhỏ phát sáng lấp lánh. Lớp kính trên tường trong quán cũng dán đầy những đồ trang trí mang hơi thở của lễ Nô – en, xuyên qua lớp kính trên tường, Tô Dã Nghi thấy khách bên trong giống như Vân Lai.

Sau khi báo số bàn, nhân viên phục vụ dẫn hai người đi thẳng tới phía trước bàn của Tiếu Mạt Mạt và Tạ Bân.

Nhìn thấy Tô Dã Nghi, Tiếu Mạt Mạt rất vui mừng, đi đến nhận lấy bao tay trong tay cô, nói: “Bên ngoài lạnh chứ?”

Tô Dã Nghi gật đầu, tháo khăn ngồi bên cạnh Tiếu Mạt Mạt. Tiếu Mạt Mạt cầm thực đơn đưa cho cô: “Bọn chị gọi một chút đồ ăn khẩu vị đại chúng, các em gọi chút cái khác đi.”

Tô Dã Nghi cầm lấy thực đơn, hơi liếc mắt qua, lại chuyển về phía Tiếu Mạt Mạt, cười nói: “Em không có gì đặc biệt muốn ăn.”

Tiếu Mạt Mạt cười với cô, Dịch Tự đối diện dường như cũng không có gì muốn gọi thêm. Tiếu Mạt Mạt liền vẫy vẫy tay, kêu nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.

Kỹ thuật nướng thịt của Tiếu Mạt Mạt rất thành thạo, Tạ Bân thì vội vàng rót rượu cho mọi người, nói: “Tuy là một ngày lễ lớn, mọi người có thể tụ họp cùng một chỗ cũng là duyên phận, uống chút rượu đi!”

Tiếu Mạt Mạt đang nướng thịt vui vẻ theo thói quen nói: “Phải lái xe như thế này, uống ít một chút…” Lại nghĩ đến hôm nay không lái xe tới, vì thế nói tiếp, “… Uống, uống, uống! Nếu uống không đủ, chúng ta mở một phòng ở KTV bên cạnh uống.”

Tạ Bân cười đưa một ly rượu tới trong tay Tô Dã Nghi: “Lát nữa Miêu Miêu bọn họ còn muốn qua đây, nói là cùng nhau đánh bài gì đó.” Lần lượt rót rượu xong, Tạ Bân trở lại chỗ, quay đầu nói với Dịch Tự bên cạnh, “Ăn xong cùng đi đi, người anh em.”

Tô Dã Nghi nghe thấy Dịch Tự “Ừ” một tiếng.

Tiếu Mạt Mạt nướng thịt đặc biệt mà nói, mùi vị rất ngon. Tô Dã Nghi vừa ăn thịt nướng Tiếu Mạt Mạt bọc vừa nghe cô kể một số chuyện lý thú ở cơ quan cùng một  chút kinh nghiệm của cô trước khi đi nước ngoài.d*đ/l;q*đ

Tạ Bân đối diện lại liên tục hỏi Dịch Tự một chút vấn đề về phương diện phần mềm. Lúc Tạ Bân hỏi, Tô Dã Nghi liền nghe Tiếu Mạt Mạt nói chuyện bên cạnh, lúc Dịch Tự trả lời câu hỏi, cô lại thất thần nghe Dịch Tự nói chuyện, mặc dù hoàn toàn nghe không hiểu anh nói cái gì, nhưng nghe được giọng nói của anh, cô đã cảm thấy trong lòng vui vẻ. Trong lúc vô tình, bởi vì ăn thịt nướng mà cô khát nước, cứ như vậy coi rượu là nước mà uống thật nhiều.

Lúc ý thức bắt đầu mơ hồ, Tô Dã Nghi mơ hồ nghe thấy Tiếu Mạt Mạt đang nói với cô: “Dã Nghi này, lúc nào thì tìm bạn trai đây? Sang năm nếu không cùng bọn chị ăn tết, có thể trải qua cùng bạn trai…”

Tô Dã Nghi choáng váng đầu, không biết lúc nào chủ đề lại chuyển tới đây, sững sờ đáp lời: “Em sẽ cố gắng.”

Tiếu Mạt Mạt giơ tay lên xoa xoa đầu của cô, hơi khói của thịt nướng có chút lớn, Tiếu Mạt Mạt không thấy được ánh mặt mờ mịt của Tô Dã Nghi, lại quay đầu nhìn Dịch Tự, nói: “Dịch Tự, khi nào thì có bạn gái?”

Lúc Tiếu Mạt Mạt hỏi ra vấn đề này, đầu tiên lộ ra vẻ u sầu chính là Tạ Bân. Sợ vợ của mình bị coi thường là quá không tự nhiên, anh vội vàng chen vào nói: “Hỏi cái vấn đề này làm gì, Dịch Tự hẳn là người đàn ông xây dựng sự nghiệp trước.”

Tiếu Mạt Mạt liếc Tạ Bân một cái, lại cười tủm tỉm mang theo loại khẩu khí khiến người khác không thể kháng cự, hỏi: “Không nói chuyện có bạn gái, Dịch Tự… Có người trong lòng sao?”

Lúc này Tạ Bân không chen vào nói, chủ yếu là không dám chen vào. Anh cúi đầu, anh rất sợ nhìn thấy gương mặt của Tiếu Mạt Mạt bởi vì không có được câu trả lời mà không nén được giận.

Anh làm sao cũng không thể ngờ tới, sau khi cúi đầu, anh lại nghe thấy Dịch Tự trả lời. 

“Có.”

Tô Dã Nghi hiển nhiên cũng nghe thấy, cô vốn là có thói quen mẫn cảm với giọng nói của Dịch Tự.

Dịch Tự nói “Có”. Cô không thể tin ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt lại trống rỗng dao động, chiếu không ra được một bóng dáng hoàn chỉnh. Cô có chút nhức đầu, lại cố gắng chăm chú nhìn người phía đối diện…

Tiếu Mạt Mạt lại có vẻ mặt bình tĩnh nhất trong ba người, nghe được Dịch Tự trả lời chắc chắn, cô cười càng thêm dịu dàng, đứng dậy cầm lấy ly rượu trước bàn của Dịch Tự, vừa rót rượu cho anh lại không mặn không nhạt bổ sung một câu: “Là trong đại học?”

Câu hỏi này, Dịch Tự vẫn rất phối hợp trả lời: “Không phải.”

Tay rót rượu của Tiếu Mạt Mạt dừng lại, rượu đã rót đầy, cô đặt ly rượu vững vàng trước mặt Dịch Tự, cười cười, lại không nói nữa.

Cuối cùng Tô Dã Nghi không thấy được rõ ràng vẻ mặt của Dịch Tự lúc trả lời những câu hỏi này.

Nhưng anh trả lời, cô nghe thấy rõ ràng. Mỗi một chữ đều rất rõ ràng. Loại rõ ràng này khiến cho lòng của cô như cắm một đôi cánh, lâng lâng, thổi tới chỗ rất xa, cô muốn dùng lực đưa tay ra bắt, nhưng không bắt lại được. Trong mắt có sương mù, cô lại muốn khóc.

Mặc dù đầu óc lại choáng váng, cô cũng biết trong quán thịt nướng có rất nhiều người, cô không thể khóc. Vì vậy đành phải lấy thịt Tiếu Mạt Mạt đã nướng chín cho cô từng miếng từng miếng nhét vào miệng, rốt cuộc nhét chẳng được, cô lại phồng miệng lên, bắt đầu khó khăn cự tuyệt…

Tại sao nghe thấy anh nói có người trong lòng, cô lại đau lòng như vậy?

So với việc không thể chuyển thành nhân viên chính thức còn đau lòng hơn, so với việc không thể đi Vân Nam còn đau lòng hơn…

So với tất cả những thất bại cô trải qua đều khiến cô đau lòng.

Ăn thật nhiều thịt, tạm thời giảm bớt triệu chứng đau đầu của Tô Dã Nghi do uống quá nhiều rượu. Tâm tình của cô rất suy sụp, lúc ăn xong thịt nướng đổi chỗ đi KTV, Tiếu Mạt Mạt vẫn cố gắng nói chuyện với cô, cô đều không ngẩng đầu, chỉ buồn buồn trả lời, vốn định ăn xong thịt nướng thì trực tiếp về nhà, lại nghĩ đến như vậy sẽ làm mọi người mất hứng, cuối cùng vẫn chống chọi cái đầu choáng váng, thu lại thương tâm đi theo bọn họ tới KTV.

Vào phòng, Tô Dã Nghi tự mình tìm một góc, Tiếu Mạt Mạt nhiều lần hỏi cô làm sao vậy, cô đều nói là uống quá nhiều rượu, nhức đầu. Tiếu Mạt Mạt biết cô uống nhiều rượu tình hình sẽ gay go, vì vậy để cho cô ngây ngẩn, cũng không hỏi gì nhiều.

Phòng bao rất lớn, còn có dụng cụ đánh bóng bàn. Tiếu Mạt Mạt đi chọn bài hát, Tạ Bân lôi kéo Dịch Tự đánh bóng bàn với anh. Tô Dã Nghi chỉ có một mình ngồi ở trong góc ghế sa lon, nghe Tiếu Mạt Mạt hát bài [Hồng Đậu] của Vương Phỉ, một người ôm gối ôm trên ghế sô pha lạch tạch chảy nước mắt.

Hát xong bài, Tiếu Mạt Mạt quay người xem Tô Dã Nghi ở trong góc, đang định đi tới phía cô. Tạ Bân ở chỗ bóng bàn bên kia kêu cô: “Miêu Miêu bọn họ tới rồi.”

Tiếu Mạt Mạt không thể làm gì khác hơn là dừng bước, đi tới cửa phòng.

Không bao lâu, trong phòng liền có thêm rất nhiều người. Tô Dã Nghi choáng váng đầu, dứt khoát ôm gối đứng dậy ngồi đằng sau ghế sô pha, nghe mọi người ầm ĩ, im lặng không nên tiếng.

Tạ Bân kêu rượu, thấy Tô Dã Nghi một mình ngồi phía sau, đưa cho cô một chai, quan tâm nói: “Sao vậy? Không thoải mái sao?”

Tô Dã Nghi sợ bị Tạ Bân lo lắng, lắc đầu cười: “Có thể là bị cảm, có chút không thoải mái.”

Tạ Bân cưng chiều sờ sờ đầu của cô, nói: “Nếu thật sự không thoải mái, ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, anh bảo bọn họ đừng tới đây quấy rầy em.”

Tô Dã Nghi gật đầu cảm kích.

Tạ Bân vừa đi, cô liền cầm chai rượu trên bàn kia, mạnh mẽ rót vào miệng.

Sau đó uống đến thần trí mơ hồ.

Bị cồn làm cho tê liệt cảm giác, giống như có một bàn tay sờ trán của cô, lại chống đỡ đầu của cô, Tô Dã Nghi nghe được âm thanh dịu dàng nói: “Đứa nhỏ ngốc, uống nhiều quá rồi!”

Là chị Mạt Mạt, Tô Dã Nghi bây giờ ý thức yếu kém chỉ đủ biết cái này.

Tiếu Mạt Mạt đặt cô ngang trên chân mình, lại vén tóc của cô một chút, nói: “Nào, nói chuyện với chị Mạt Mạt một chút, làm sao vậy?”

Tô Dã Nghi nghe thấy giọng nói dịu dàng lại ấm áp như thế, trong lòng tủi thân, miệng cong lên, mày nhăn lại.

Thấy vẻ mặt này của cô, Tiếu Mạt Mạt cười nhẹ, vuốt vuốt lông mày cho cô, nói: “Ơ ơ… Coi cái miệng dẩu lên này, làm sao vậy, người nào bắt nạt Dã Nghi, chị Mạt Mạt giúp em đánh kẻ đó.”

Tô Dã Nghi vẫn mếu máo, hồi lâu sau liền “Hu hu” hai tiếng.

Đang lúc ấy thì, một nam sinh ở hàng trước đột nhiên kêu to: “Này! Tạ Bân, cậu làm sao vậy? Cậu đừng dọa người, Tạ Bân!”

Sắc mặt Tiếu Mạt Mạt lập tức cứng đờ, nhẹ nhàng để Tô Dã Nghi xuống, đứng dậy bước nhanh đi tới chỗ mọi người đang bao vây, đẩy đám người ra, thấy Tạ Bân đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, trên mặt đều là mồ hôi lạnh, bộ dạng cực kỳ đau đớn. Tiếu Mạt Mạt căng thẳng trong lòng, ngồi xổm xuống, sờ sờ trán anh, nói: “Làm sao vậy?”

Vẻ mặt của Tạ Bân rối rắm, một lúc lâu mới khó khăn phun ra một câu: “Có thể… Có thể là… Uống quá nhiều… Dạ dày…”

Xung quanh có người nói: “Cũng đừng là thủng dạ dày nha! Mau đưa đi bệnh viện!” 

Tiếu Mạt Mạt bị ba chữ “Thủng dạ dày” dọa sợ tới mức mặt không còn chút máu, một lúc lâu mới tìm lại được suy nghĩ, sốt ruột đứng dậy, nói với mọi người đang vây quanh: “Tới đây, Đại Kiến, Ngụy Tử…”

Gọi Đại Kiến và Ngụy Tử cực kỳ hiểu ý nhau, hai người cùng nhau cúi thấp người nâng Tạ Bân lên, bước nhanh đưa ra khỏi phòng.d'đ;l,q/đ

Ra khỏi cửa phòng, Tiếu Mạt Mạt vừa đúng lúc nhìn thấy Dịch Tự tinh thần sảng khoái từ hành lang đi tới, vội vàng tiến lên, vẻ mặt lo lắng nói với anh: “Tạ Bân mắc phải bệnh đau dạ dày, tôi đưa anh ấy đi bệnh viện, Dã Nghi vẫn còn ở trong phòng, chỉ có thể phiền cậu đưa cô ấy trở về.” Bàn giao xong, cũng không chờ Dịch Tự nói cái gì, liền vội vội vàng vàng chạy đi theo đám người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.