[Fanfic - TFBoys] Ánh Lên Thời Thanh Xuân

Chương 7




Trương Hiển lần trước không đánh chết Tần Vô Song, còn buồn bực tới hôm nay.
Hơn nữa mấy tháng trước có vụ vu oan, không ngờ thần không biết quỷ không hay xuất hiện hiện tượng kỳ quái, tang vật lại chạy đến ngăn tủ của Hứa thiếu gia, làm cho bọn họ cả đám nghẹn khuất mấy tháng. Bọn họ thật sự là không thể nào lý giải, vì cái gì tang vật hiện ở chỗ Hứa thiếu gia.
Từng có rất nhiều suy đoán, nhưng không ai đem mục tiêu hoài nghi đặt lên Tần Vô Song. Ngược lại, trong lòng đều ngầm hiểu, đem hoài nghi nhắm ngay vị kia ở ký túc xá số một chữ Thiên…
Bất chấp, Tần Vô Song trong lúc sự việc phát sinh phải nghe nhiều lời nói kín đáo cùng ám chỉ, nói cái gì thân bất chính, không đứng đắn, lại nói cái gì kim ốc tàng kiều.
Nhưng Hứa Đình căn bản không cho là Tần Vô Song có bản lĩnh làm được, ở ký túc xá nam sinh Võ Đồng Viện, chỉ sợ cũng chỉ có vị kia trong phòng số một chữ Thiên, là có khả năng làm được…
Nhưng mà, vị kia cùng Tần Vô Song luôn luôn không có giao tình, lại có lý do gì trợ giúp Tần Vô Song cơ chứ? Vấn đề này vẫn dằn vặt Hứa Đình, thậm chí dằn vặt cả hào môn Hứa gia.
Trương Hiển là người có khả năng được lợi từ Hứa Đình, vẫn là suy xét thay Hứa Đình, không dễ dàng có được cơ hội tốt, như thế nào bỏ qua?
Lần trước Tần Vô Song chết mà sống lại, khiến hắn rất mất mặt. Ở Võ Đồng Viện, bị đồng bạn chê cười, ở gia tộc, bị trưởng bối răn dạy. Mà án oan này, hắn cũng là một trong những người chịu trách nhiệm, sau cũng bị cha mẹ trách vài lần.
Này hết thảy nguyên nhân, đều là bởi vì tên con cháu Tần gia trước mắt này, rõ ràng đã chết, cư nhiên còn có thể sống lại. Hắn kìm nén cũng không phải là một ngày hai ngày.
Gặp Tần Vô Song chủ động đưa ra tính toán nợ cũ, đó là cầu còn không được. Hắn lần trước cùng Tần Vô Song đánh qua một lần, biết lúc đầu thực lực của mình chiếm ưu thế, hơn nữa mấy tháng này học được một môn võ công lợi hại, đối phó Tần Vô Song, nhất định chỉ mất vài phút.
Lần này, nhất định phải một kích trí mạng, để hắn muốn sống cũng không được! Trương Hiển hung tợn nghĩ.
- Hứa thiếu gia, mời ngươi đến làm chứng cho chúng ta, như thế nào?
Trương Hiển đối Hứa Đình nói lấy lòng. Hứa Đình sau khi trải qua sự kiện, cả người âm lãnh rất nhiều, ánh mắt cũng so với trước kia dày đặc không ít.
Giáo huấn lần trước, Hứa Đình lần này lòng dạ càng sâu, trầm ngâm một lát, mới giả bộ một bộ ngữ khí công chính:
- Ân, các ngươi phải một chọi một quyết đấu, chấm dứt vĩnh viễn ân oán, cũng không phải không thể, ta làm trọng tài một lần!
Tần Vô Song thấy bọn họ diễn trò rất thật, cũng không thèm để ý, ngược lại là không kiêng nể gì liếc Hứa Đình, mỉm cười nói:
- Hứa thiếu gia, hạ mình làm trọng tài cho tay sai, loại sự tình này vui lắm sao?
Hứa Đình sắc mặt khẽ biến, dừng ở Tần Vô Song. Hắn có chút không rõ, cái tên con cháu Tần gia ngày xưa thấy mình giống như chuột gặp mèo, khi xuất hiện lại ở Võ Đồng Viện, tựa hồ tính tình thay đổi a.
Bọn họ sở dĩ nhẫn mấy tháng, kỳ thật là do cao cấp học viện gây áp lực. Bắt bọn họ muốn nháo sự cũng phải chờ một thời gian, đừng đang ở nơi đầu sóng ngọn gió mà tiếp tục nháo, bằng không Tần Liên Sơn lại nháo đến quan phủ, quan phủ đối đãi không tốt. Về phương diện khác, cũng có chút kiêng dè mà không rõ nguyên nhân…
Hiện giờ thật vất vả qua mấy tháng, dần dần bình tĩnh, tóm được cơ hội này, suy nghĩ chính là đoạn gốc rễ Tần gia, đoạt cơ nghiệp Tần gia!
- Trương Hiển, đánh hắn!
- Đánh chết!
Nhóm Võ đồng xem náo nhiệt, đại bộ phận vẫn là nịnh bợ đám người Trương Hiển.
Nhìn thấy đám Võ đồng, một đám thiếu niên thậm chí nét trẻ con còn chưa mất, cư nhiên đã muốn dưỡng thành nhân phẩm tệ hại như vậy, chỉ muốn tiện lợi cho mình, xem ra thế giới này thật sự thực có thể đắp nặn người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Trái lại bên Tần Vô Song, Hồ Tư Ngôn cắn chặt môi, hai tay cầm không được xoắn lại với nhau, hiển nhiên là khẩn trương dữ dội; Phương Tiểu Trung lại đứng phía sau Hồ Tư Ngôn, mặt không có chút máu, ánh mắt bối rối, muốn bao nhiêu sợ hãi có bấy nhiêu sợ hãi.
Hiển nhiên, bọn họ đối trận chiến này cũng không có nhiều tin tưởng, dù sao tình hình một lần đối chiến còn rõ ràng ở trước mắt.
Trương Hiển đắc ý dào dạt, sải bước đi vào giữa sân. Âm thầm nổi lên sát cơ, hắn không định triền đấu, dựa vào một kích nhất định trúng tâm, tính toán giết Tần Vô Song.
Tâm tư ấy của hắn, sao dấu diếm được Tần Vô Song hiện giờ?
Tần Vô Song đảo mắt, liền nhìn ra sát khí của hắn. Trong lòng cười thầm, ý tưởng không mưu mà cùng.
Hứa Đình cũng là ước gì Trương Hiển sớm một chút xử lý Tần Vô Song, một tiếng gào to:
- Công bình quyết đấu, sinh tử đều do thiên mệnh! Bắt đầu!
Hai người phối hợp ăn ý, Hứa Đình một tiếng ra lệnh, cước bộ Trương Hiển đã khởi động, hóa chưởng thành đao, cuồn cuộn nổi lên một đạo uy thế sắc bén, cùng với cước bộ đẩy mạnh, toàn lực hướng Tần Vô Song đánh úp lại.
- Xem Liệt Thạch Trảm của ta!
Trương Hiển cười gằn một tiếng, khí thế chưởng đao cuồn cuộn nổi lên, kéo theo lá trúc xung quanh cuốn cùng một chỗ.
Trong phút chốc, cách Tần Vô Song ba thước. Mục tiêu rõ ràng, hướng cổ Tần Vô Song bổ tới.
Chưởng đao đã luyện đến trình độ này, đủ có thể so sánh với binh khí. Hơn nữa Trương Hiển di động tốc độ thập phần cực nhanh.
Tốc độ cùng lực lượng tập hợp, ngưng tụ thành một cổ khí thế làm cho người ta hít thở không thông, ngay cả những người bên cạnh đang xem cuộc chiến, đều bị khí thế này làm cho sợ hãi, đều bước lui.
Khí thế bao phủ, đã đem tất cả đường lui của Tần Vô Song chắn lại.
Vừa động thủ, tựa hồ thắng bại đã quyết. Khí thế này thực dễ dàng làm cho người ta cảm thấy: nhìn tư thế này, Tần Vô Song vẫn là không tránh khỏi bị phán xét vận mệnh…
Cơ hồ tất cả Võ đồng cũng cho rằng như vậy, bọn họ đã chờ mong xem cảnh chưởng đao rơi xuống, huyết tinh văng khắp nơi, tốt nhất là lập tức đầu lìa khỏi cổ, cực kỳ kích thích.
Cũng khó trách mọi người nghĩ như vậy, mắt thấy Tần Vô Song tất cả đường lui bị phong kín, vô luận như thế nào cũng là tránh không khỏi!
Nhưng là, ai cũng không có suy nghĩ một vấn đề. Đó chính là, Tần Vô Song có cần trốn sao chứ?
Ngay sau đó, Tần Vô Song đơn chưởng khẽ nâng, nhìn thấy trông thật nhẹ nhàng, thân hình phút chốc hướng phía trước phóng đi, giống một đạo thiểm điện chớp nhoáng, thẳng tắp hướng Trương Hiển chưởng đao!
Phanh!
Mượn lực đánh lực, Trương Hiển chỉ cảm thấy đụng vào một trái núi, lực lượng toàn thân nhất thời bị uốn cong, bị một cổ phản lực bắn bay ra ngoài, cả người không tự chủ bay giữa không trung.
Tần Vô Song thân mình nhanh như quỷ mỵ, cánh tay giương lên, phóng dây thừng vừa cởi xuống từ trên người Hồ Tư Ngôn ra, như độc xà quấn quanh, lập tức quấn trên cổ Trương Hiển.
Đánh một cái bế tắc, tựa như một con cẩu chết đem Trương Hiển gắt gao bao trụ.
Ngay sau đó, Tần Vô Song thân thể bay vút lên, vận quyền như gió, đá hơn mười cái trên đầu Trương Hiển.
Trương Hiển thân thể tựa như cánh diều bay xéo ra ngoài, vướng phải trên cây trúc ban đầu trói Hồ Tư Ngôn đung đưa lúc lắc, thân thể nhẹ nhàng treo, đầu nghẹo sang một bên, sớm đã chết.
Cơ hồ là cùng một người, cùng vị trí. Đầu Trương Hiển bị đánh thành một cái động lớn, máu tươi ồ ồ chảy ra.
- A…
Này một màn biến cố điện quang hỏa thạch, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Rất nhiều người thậm chí không thấy chiến cục chuyển biến như thế nào, hiện ở trước mắt bọn họ đã là một Trương Hiển đã chết.
- Hắn đã chết! Trương Hiển đã chết!
Tiếng kêu hoảng sợ vang lên.
- Lấy một thân chi đạo, còn lãnh đạo một thân thân a.
Nhân quả báo ứng cảm khái.
- Này Tần Vô Song, thực lực như thế nào tiến bộ nhanh như vậy?
Đây là vấn đề khó hiểu.
- Khó trách khó trách, nửa năm nay nhìn hắn mỗi ngày khổ luyện, nguyên lai là sớm có chí báo thù.
Nhóm Võ đồng xem náo nhiệt, nhìn thấy cảnh huyết tinh này, nhìn lại Tần Vô Song vẻ mặt sát khí nghiêm nghị, đều là không tự kìm hãm mà toàn thân lông tơ dựng đứng. Cũng ở cố gắng nhớ lại ban đầu có đắc tội Tần Vô Song không. Đầu óc xoay chuyển nhanh hơn, đã suy nghĩ làm thế nào cải thiện quan hệ với Tần Vô Song.
- Nhanh như vậy đã chịu chết, này phải cần thủ lĩnh cỡ nào ngu xuẩn cùng nhược trí mới có thể làm được a.
Tần Vô Song không coi ai ra gì, thản nhiên ném một câu như vậy, liếc Hứa Đình mặt không còn chút máu chấn kinh quá độ, chấn chấn ống tay áo trực tiếp rời đi, không đếm xỉa một đám Võ đồng lâm vào trạng thái si ngốc.
Hồ Tư Ngôn cùng Phương Tiểu Trung cũng bị thân thủ Tần Vô Song làm rung động, hoảng hốt giống như trong mộng, sửng sốt nửa ngày mới cuống quít chạy theo Tần Vô Song.
Trương Hiển đã chết! Bọn họ nội tâm rung động, tuyệt đối so với lúc Tần Vô Song bị đánh chết càng thêm kịch liệt mười phần.
Trước mắt một màn, làm cho Hứa Đình ngây ra như phỗng, thật lâu sau mới phản ứng. Khó thở bại hoại kêu lên:
- Nhanh đi báo cáo Viện trưởng, báo cáo quan phủ quận La Giang, Tần Vô Song trấn Đông Lâm, tư đấu đánh chết con cháu vọng tộc Trương gia!
Một hồi công bình quyết đấu, vẫn là hắn chủ trì trọng tài, chuyển khẩu liền biến thành tư đấu.
Võ đồng đang xem cuộc chiến đều nhao nhao tán loạn, bọn họ có dự cảm, Trương Hiển chết, Võ Đồng Viện sẽ chấn động.
Trương gia một trong Bát Đại Vọng Tộc ở quận La Giang, Trương gia năng lực cũng không nhỏ, huống chi bọn họ cùng hào môn Hứa gia có quan hệ gần gũi giống như cùng mặc một cái quần. Hào môn Hứa gia là một trong Tứ Đại Gia Tộc ở quận La Giang.
Tần Vô Song cước bộ không ngừng, về tới ký túc xá. Hồ Tư Ngôn cùng Phương Tiểu Trung lại là hưng phấn, lại là sợ hãi, cẩn cẩn thận thận đi theo sau Tần Vô Song.
- Vô Song ca, mau chạy đi! Trốn về trấn Đông Lâm đi.
Phương Tiểu Trung đề nghị.
- Không thể trốn, đây là công bình quyết đấu, tất cả mọi người chính mắt thấy. Chạy thoát, ngược lại sẽ lộ nhược điểm, sẽ bị oan uổng vì tư đấu, vậy phiền toái!
Hồ Tư Ngôn so với Phương Tiểu Trung bình tĩnh hơn.
Tần Vô Song đối này hai người đồng hương trấn Đông Lâm hảo cảm lại tăng không ít, đối bọn họ nói:
- Các ngươi bây giờ tránh ta xa một chút đi, đỡ phải phiền toái vào thân.
Hồ Tư Ngôn dứt khoát lắc đầu:
- Nói như thế nào ngươi cũng là vì cứu ta, ta hiện tại với ngươi là chung một thuyền. Ta sẽ không đi.
Phương Tiểu Trung do do dự dự, cuối cùng cũng là cắn răng nói:
- Mọi người đều là đồng hương bạn tốt, gặp nạn cùng nhau gánh!
Tần Vô Song biết khuyên bọn họ không đi, khẽ cười:
- Vậy ở trong này, ngốc. Ta phỏng chừng Kim Bất Dịch không sai biệt lắm cũng sắp ra sân rồi.
Phương Tiểu Trung ha ha nói:
- Viện trưởng đại nhân hôm nay không phải đi vắng sao chứ?
- Hắn muốn ở nhà lúc nào, tự nhiên ở nhà lúc đó.
Về thủ đoạn này của Kim Bất Dịch, Tần Vô Song rất rõ ràng.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, giới cao cấp học viện chen chúc tới, mang theo lực lượng võ trang của học viện, nhe nanh múa vuốt, đem ký túc xá của Tần Vô Song vây quanh.
Trận thế này, quả thực so với truy nã trọng phạm còn long trọng hơn ba phần.
Hồ Tư Ngôn cùng Phương Tiểu Trung nhìn thấy trận thế này, sắc mặt tái nhợt, chẳng biết ứng phó như thế nào.
Tần Vô Song thấp giọng nói:
- Các ngươi ở trong ký túc xá không cần ra ngoài, ta đi ra ngoài phân trần.
Nói xong, mở cửa, thong dong đi ra ngoài, mắt lạnh liếc nhìn Kim Bất Dịch cầm đầu, thản nhiên nói:
- Viện trưởng đại nhân, ngươi không phải đi vắng sao? Đây là từ đâu chui ra vậy?
Kim Bất Dịch sắc mặt hắng giọng, kêu lên:
- Tần Vô Song, ta lần trước đã cảnh cáo ngươi không cần tái nháo sự, ngươi vẫn là đem lời của ta như gió thổi bên tai đi? Ngươi gây hấn bạn cùng trường, muốn tư đấu, còn lung tung giết người, tổng cộng mấy cái tội danh này, dùng cái mạng nhỏ của ngươi cũng bồi không đủ!
Tần Vô Song tâm cười lạnh, ngoài miệng thong thả nói:
- Tư đấu? Viện trưởng đại nhân, ngươi sẽ không nghĩ mấy Võ đồng Võ Đồng Viện là người mù chứ? Đây là công bình quyết đấu, mỗi người chính mắt thấy, còn có Hứa Đình làm trọng tài. Viện trưởng đại nhân ngươi bẻ cong sự thật, rốt cuộc nhận Trương gia nhiều ít ưu đãi?
- Làm càn! Tới rồi lúc này còn muốn nói xạo, ngươi nói có người chính mắt thấy, thì tìm cho ra nhân chứng đến?
Tần Vô Song ngửa mặt lên trời cười to:
- Võ đồng nhìn thấy không tới một ngàn thì cũng có tám trăm, tùy tiện tìm một người đến hỏi một câu, sự thật chân tướng như thế nào vừa hỏi liền biết.
- Được, mấy người các ngươi tới đây, bổn Viện trưởng hỏi các ngươi, Trương Hiển rốt cuộc là chết như thế nào?
Vài tên Võ đồng ở hiện trường xem náo nhiệt hoặc là nói mình đứng ở xa không thấy được, hoặc là nói mình đi trễ, một đám giả câm vờ điếc.
Tần Vô Song nhìn thấy Kim Bất Dịch lôi kéo mấy Võ đồng diễn trò, cũng chỉ cười lạnh, không vội giải thích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.