[Fanfic - TFBoys] Ánh Lên Thời Thanh Xuân

Chương 67




Sớm biết sẽ có kết quả như thế, nàng tình nguyện ngồi tù mười năm.

-- đây là ý nghĩ duy nhất trong lòng Thang Mộ vào giờ phút này.

Kể từ lúc xuyên qua tới nay, nàng chưa từng gặp phải nguy cơ như vậy, dù là lúc đánh quái trong rừng rậm ma thú thì cấp bậc của nàng cũng đủ để áp chế những ma thú khác nha, chứ không giống như bây giờ, nàng bị một đám quái vật có cấp bậc cao hơn mình ít nhất 10 cấp mười áp chế!

Hơn nữa, thực lực mạnh còn chưa tính, chạy thế nào lại còn nhanh như vậy?

Acc cung thủ chính của Thang Mộ được tăng thêm nhanh nhẹn, còn thêm cả tốc độ lẫn trốn nữa, mà bản thân Beth cũng là tinh linh, tốc độ cũng không coi là chậm, song, dù như vậy, họ vẫn nhanh chóng bị đuổi kịp và bao vây.

Cũng mãi cho đến lúc này, Thang Mộ mới phát hiện, các ma thú vây quanh bọn nàng, hình như là một bầy chó, ít nhất ngoại hình là cực kỳ giống, bị một đám chó mực bao quanh gì đó? Nàng cũng không phải đạo sĩ nên thật sự không cần máu chó mực đâu!

【 Tỷ tỷ, sao tỷ cũng đến nơi này? Tỷ đang ở đâu? 】

【. . . . . . 】

Không thể làm Jarrett lo lắng, đây là thứ duy nhất mà giờ phút này Thang Mộ có thể nghĩ tới, hơn nữa sau khi quan sát bản đồ, nàng phát hiện phụ cận căn bản cũng không có điểm xanh tượng trưng cho Jarrett, cái này ý là. . . . . . Nàng bây giờ cách hắn rất xa, rất xa.

【 Tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì sao? 】

【 Không, không có gì, chỉ là hơi ngẫn ra một chút, ha ha. 】

【 Tỷ đang ở đâu? 】

【 Tỷ sao? 】 Thang Mộ nhìn xuống bản đồ, rồi sau đó báo ra cái tên địa danh xa lạ .

【 Chờ đệ, đệ lập tức chạy tới. 】

【. . . . . . Ừ. 】

Sớm biết sẽ cũng bị truyền đến Đại lục Hắc Ám, nàng nhất định sẽ dùng một chai máu của Jarrett để làm vật định vị, nhưng mà, ai biết vận khí của nàng có thể xui xẻo thành ra như vậy. . . . . . Hối hận là không dùng được.

Hơn nữa, hiện tại cũng không phải là thời điểm suy nghĩ nhiều, bọn ma thú sắp đẩy các nàng vào tuyệt cảnh, hình như sắp không nhịn được nữa rồi.

"Đại tiểu thư, ta ngăn lại bọn họ, ngài đi mau!"

Tinh Linh cung thủ vừa nói, vừa rút đoản kiếm bên hông ra, chắn ở trước người nàng, ở khoảng cách gần như vậy, cung tên của nàng ta đã vô dụng.

". . . . . . Thời điểm này nếu như bỏ đi, ta sẽ áy náy cả đời đúng không?" Nói thật ra, trong nháy mắt khi nghe lời nói của Beth, Thang Mộ rất muốn chạy, đây là bản năng, nhưng mà, cũng chỉ là trong nháy mắt đó mới nghĩ như vậy thôi, mặc kệ như thế nào, trong túi của nàng còn có pháp bảo tất thắng có thể trực tiếp trở về hiện đại, sở dĩ vẫn không sử dụng, cũng chỉ là vì. . . . . . Còn muốn gặp lại Jarrett để tạm biệt.

Hơn nữa, nếu như bây giờ mà nàng chạy đi, đoán chừng thật sự sẽ áy náy cả đời.

Nếu chạy không thoát, liều mạng một lần thì có làm sao?

Nghĩ như thế, Thang Mộ vô cùng quả quyết móc cung tên trong túi ra, một bên chuẩn bị tốt để tấn công, một bên nói: "Trang bị truyền tống của cô cần nhiên liệu gì?"

"Ma tinh! Hơn nữa phải là cấp sáu trở lên." Khuôn mặt của Beth lộ vẻ khó xử, "Trên người ta đã không còn."

Cấp sáu đúng là không dễ kiếm, nhưng từ rất lâu trước kia, Thang Mộ đã từng phát tài về ma tinh một lần, mặc dù phần lớn ma tinh đều giao cho Kirsten, nhưng trong túi ảo của nàng vẫn còn sót lại một ít, gần như là lập tức, nàng từ trong túi ảo lấy ra một ma tinh cấp bảy vứt xuống trong tay Beth, nhân tiện lấy một chai máu của Jarrett.

"Nhanh chuẩn bị cho tốt, để ta cản lại."

"Các nàng muốn chạy trốn, bắt lấy các nàng lại!"

Đám ma thú này có thể nói chuyện hiển nhiên là có chỉ số thông minh, sau khi kẻ cầm đầu hô lên như vậy, đám "Chó mực" còn lại chen lấn nhào tới chỗ bọn họ.

Thang Mộ đẩy Beth sang bên cạnh, nếu như là bình thường nàng có thể dùng kỹ năng nhào lộn của hiệp khách để né tránh, nhưng bây giờ mục đích chủ yếu của nàng là cản đối phương cho nên nàng hoàn toàn không thể chạy, chỉ có dùng xạ kích trói buộc, bắn ra nộ khí ... Có thể tạm thời phong tỏa kỹ năng của đối phương, mặc dù lực công kích không đủ, nhưng chỗ mà nàng bắn trúng luôn là vô cùng. . . . . . Khụ, tế nhị, cho nên tạo ra tổn thương cũng không tệ lắm, tối thiểu kẻ bị bắn trúng thì trong khoảng thời gian ngắn cũng mất đi khả năng hành động.

Thế nhưng, cái này hoàn toàn không đủ để đảo ngược tình hình.

Bởi vì, trong ti tiện tự có kẻ ti tiện chuyên nghiệp!

Lúc nhận thấy được phương hướng mũi tên của Thang Mộ kỳ lạ, bọn ma thú này tựa như ý thức được cái gì đó, rối rít tạm thời dừng động tác, rồi sau đó hai chân sau chợt dùng sức, nửa người bọn họ liền rơi vào chỗ đất tương đối mềm, "Gào" thuận theo gió phá vỡ bùn đất xông tới chỗ nàng.

". . . . . ." Cái này không thể chống lại có được không?! Đây quả thực giống như chơi Plants vs Zombie, đang đánh tới một nửa, toàn bộ bọn chúng đột nhiên học được cách bay lượn được không?! Làm cái quái gì thế hả!

Sau khi mất đi phương hướng có thể tấn công, Thang Mộ bắn ra mũi tên mặc dù vẫn như cũ rơi vào trên người của bọn ma thú, nhưng căn bản không đâm thủng!

Coi như bọn chúng bị bùn đất làm hạn chế động tác và phương hướng, nhưng nàng muốn giết chết được một con cũng phải tốn sức lực thật lớn, huống chi là ma thú từ bốn phương tám hướng chạy như bay tới.

Đang ở thời khắc tuyệt vọng, sau lưng nàng đột nhiên truyền đến tiếng vang nhỏ "Lạch cạch", ngay sau đó, âm thanh vui mừng của Beth truyền đến: "Đại tiểu thư, làm xong!"

"Lập tức mở!" Thang Mộ vừa tiếp tục bắn tên ra, vừa không quay đầu lại kêu lên, có khả năng rời đi là tốt rồi, dù là không cẩn thận mang theo một hai con ma thú, mấy người liên thủ khẳng định cũng không phải là vấn đề.

Tất cả hình như đều phát triển theo phương hướng tốt đẹp, cảm giác quen thuộc khi không gian bị vặn vẹo rất nhanh được Thang Mộ cảm nhận lần nữa, trong khoảnh khắc đó, nàng gần như kích động đến mức nước mắt tuôn trào -- Jarrett, tỷ tỷ đến đây!

Song, nàng thật sự không nên ôm mong đợi với vận số của mình.

Cũng hoàn toàn quên mất, cái gọi là truyền tống, thật ra thì vô cùng dễ dàng bị cắt đứt .

Tỷ như giờ phút này, rõ ràng đã thấy được một tia sáng hy vọng, nàng lại chỉ cảm thấy một cơn đau nhói ở sau lưng, rồi sau đó cả người bị một nguồn sức mạnh đè bẹp trên mặt đất, cho dù dồn hết sức mạnh toàn thân cũng không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô em Beth biến mất ở trước mắt mình, càng bi kích hơn là . . . . . cái trang bị truyền tống kia vì va chạm dữ dội, rơi xuống trên mặt đất, bể thành hai nửa, hoàn toàn không thể dùng nữa.

Coi như Beth được truyền chính xác đến bên người Jarrett, hắn cũng không có biện pháp dùng nó đi tới chỗ nàng.

Thang Mộ cảm thấy, đời trước mình nhất định làm rất nhiều chuyện xấu, nếu không. . . . . . sao lại lưu lạc tới cái trình độ thê thảm bây giờ chứ.

Đang lúc khổ sở, nàng đột nhiên cảm giác cổ lành lạnh, cứng đờ xoay đầu, nàng nhìn thấy một cái móng vuốt sắc bén lóe ra ánh sáng lành lạnh.

". . . . . ."

"Cái này chính là thứ gọi là giống cái sao?"

"Đúng vậy, lão đại!"

Con chó thật lớn đặt toàn bộ cái móng khổng lồ trên lưng Thang Mộ phát ra tiếng hừ nhẹ cực kỳ có tính người: "Cũng không có gì đặc biệt cả!" Rồi sau đó móng vuốt nhẹ nhàng sờ mó, Thang Mộ thừa cơ lộn cả người lên trên lưng của nó, "Bắt được rồi! Dám chạy trốn thì ăn ngươi!"

Dứt lời, nó nhanh chóng chạy trốn .

Vốn đang ôm tâm tư chạy trốn, nhưng gần như trong nháy mắt lúc nó chạy đi Thang Mộ liền buông tha cái ý niệm này -- thật sự là quá nhanh, dùng nhanh như tia chớp có lẽ mới đủ để hình dung tốc độ của con chó lớn này, đến cuối cùng nàng gần như không mở mắt nỗi, chỉ có thể dùng hai tay ôm thật chặt cổ của đối phương, chôn đầu trong đám lông dày trên lưng nó mà phát điên.

Ước chừng qua một khắc (mười lăm phút) đồng hồ, nó rốt cục cũng ngừng lại, thở phào nhẹ nhõm, Thang Mộ vô thức buông tay, rồi sau đó cả người từ trên lưng của nó lăn xuống, nằm ngửa ra, rồi sau đó, nàng nhìn thấy một màn đặc biệt sợ hãi .

Bầy chó lần lượt trở về, rõ ràng lại nhao nhao đứng lên, rồi sau đó. . . . . . Hóa thành hình dáng con người; vẻ mặt, hành động, thế đứng rõ ràng đều giống y như loài người, đầu vẫn như cũ là đầu chó, trên người cũng vẫn bao phủ lông dầy như cũ, phía sau mông là cái đuôi màu đen vung vẫy.

Mà người cuối cùng hóa hình, là con chó lớn dẫn nàng trở về, được các ma thú khác gọi là lão đại, nó đứng thẳng trên hai chân sau, đột nhiên ngửa đầu, phát ra tiếng rống to "Gào --", xương cốt càng thêm phát ra âm thanh "rắc rắc rắc".

Cho tới thời khắc này, Thang Mộ mới hậu tri hậu giác phát hiện, bọn này. . . . . . Hình như không phải chó, mà là sói?

Mẹ ơi cứu mạng! Chó là bằng hữu của loài người, nhưng sói thì không phải đâu!

Sự thật tàn khốc dường như lại muốn một lần nữa tạo bi kịch cho nàng, sau một khắc, Thang Mộ càng thêm kinh ngạc phát hiện, con sói lão đại này thế nhưng lại hóa thân thành một chàng trai ước chừng hai mươi tuổi, trên người trống trơn, lộ ra cơ bắp rắn nịt lại không có vẻ quá mức vạm vỡ cơ bắp, quần áo duy nhất trên toàn thân chính là quanh eo mặc một cái quần cụt bằng lông màu đen, che ở bộ phận chủ chốt.

Chợt nhìn lại, diện mạo của hắn vô cùng tương tự với người phương Đông; mắt đen, tóc đen; song, mặt lại là khuôn mặt Tây Phương điển hình, đường nét sâu sắc, cũng rất anh tuấn, có một vẻ đẹp khác biệt của người đàn ông hoang dã.

Hơn nữa, trên đỉnh đầu hắn, hai cái tai lông lông màu đen dựng đứng lên, trên mông, một cái cái đuôi cùng màu xù xù, từng cái vung vẫy, tiết lộ thân phận thực sự của hắn.

"Thú, người thú?" Thang Mộ cảm thấy đầu óc mình có chút không đủ dùng, cho nên, cái Đại lục Hắc Ám chết tiệt này rốt cuộc là có thế giới quan như thế nào chứ hả?!

Nghe được lời của nàng..., lỗ tai con sói Lão đại với diện mạo hoàn toàn khác với đồng loại khẽ nhúc nhích, nhìn về phía nàng, đang chuẩn bị nói gì đó, lại bị tiếng hoan hô truyền từ bên cạnh tới cắt đứt.

"Thật tốt quá! Ba mươi năm! Tộc của chúng ta rốt cuộc lại có giống cái rồi!"

"Lão đại! Xin nhất định phải cùng nàng giao hợp, sinh ra đời sau mạnh mẽ!"

"Đúng vậy! Lão đại, hi vọng của dân tộc chúng ta đang ở trên người của ngài!"

"Lão đại cố gắng lên!"

". . . . . ." Thang Mộ yên lặng run rẩy, nàng không phải nghe lầm cái gì chứ?

Trong tiếng hoan hô của đám người sói, tên người sói này giơ một cái tay lên cao, giống như nhận được mệnh lệnh, tất cả ma thú đều yên tĩnh lại.

Trong sự im lặng ngột ngạt này, Sói Lão đại cúi người, nắm lấy cằm Thang Mộ, xít lại gần ngửi một cái: "Ngửi có vẻ rất tốt, ta có thể ăn nàng luôn được không?"

". . . . . ."

"Không thể!"

"Lão đại! Xin đừng kích động a a a!"

"Đúng vậy, lão đại ngài không cần có thể cho chúng ta mà!"

"Câm miệng!" Sói lão đại đứng lên, đạp một cước vào cái mông con sói nào đó ở bên cạnh, cái thằng quỷ xui xẻo kia lập tức biến thành sao băng nơi chân trời.

"Ngừng!" Hắn rất là khó chịu khẽ hừ một tiếng, ra lệnh, "Đưa nàng đến sơn động của ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.