[Fanfic - TFBoys] Ánh Lên Thời Thanh Xuân

Chương 14




Quận La Giang không nhỏ nhưng tin tức truyền đi rất nhanh.
Tin Tần Vô Song chết rồi sống lại, rất nhanh đã truyền ra khỏi nhà, truyền khắp trấn Đông Lâm, thậm chí truyền đến cả quận La Giang, tất nhiên là cũng truyền đến tai những nào già có dụng tâm kín đáo.
Tại Luyện võ trường trong trang viên, Vũ Tinh Hà đang luyện một đường quyền, đến khi mồ hôi chảy đầy mình mới thổ nạp hồi khí, đứng giữa sân, cảm nhận biến hóa vi diệu của cơ năng thân thể.
Vũ Tinh Hà kiếp trước bị người khác coi là "võ si", "võ cuồng", những biệt hiệu giang hồ này không phải tự nhiên mà có. Sau khi trọng sinh, tự nhiên khôi phục bản sắc cuồng nhân tu luyện.
Sau khi có thể xuống giường, Vũ Tinh Hà lập tức tiến hành buổi tu luyện đầu tiên tại thế giới mới này.
Thân thể hiện nay, căn cốt cũng không xấu, hơn nữa người này tu luyện rất chăm chỉ, khuyết điểm duy nhất đó là không có võ điển cường hãn, mà tính cách trầm cảm cứng nhắc thiếu một chút linh hoạt cũng là một khuyết điểm không nhỏ, khiến Tần Vô Song dù cần cù, nhưng một thân tu vi như vậy trong đám Võ đồng cùng tuổi cũng chỉ có thể xếp hàng trung bình mà thôi.
Nếu không phải dựa vào sự cần cù khổ luyện, chỉ sợ đã sớm bị đám bạn cùng tuổi bỏ lại sau lưng rồi.
So với hắn, Vũ Tinh Hà kiếp trước rất may mắn. Dù sao những công pháp mà kiếp trước hắn tu luyện cũng đều thuộc hàng nhất đẳng, bất luận bộ nào cũng đều có thể xưng là tuyệt học.
Vũ Tinh Hà kiếp trước là một nhất đại tông sư nội ngoại kiêm tu, có kinh nghiêm nghịch thiên kiếp trước, còn có hoàn cảnh tu luyện vô cùng ưu việt, chỉ vẻn vẹn một thời gian, hắn đã gần như đả thông toàn bộ kinh mạch. Bản thân cũng nhờ thế tự sáng tạo ra một bộ phương pháp tu luyện.
Thân thể Tần Vô Song có chỗ tốt, tu luyện cơ bản rất vững chắc. Đừng nhìn Tần gia không có võ điển bí kỹ cường đại mà lầm, nói đến nền tảng cơ bản, Tần Vô Song có thể xem như không tệ, luyện rất vững chắc.
Luyện võ không luyện công, suốt đời cũng chỉ là công dã tràng.
Kiếp trước Vũ Tinh Hà cả ngày cắm đầu luyện võ, lão đầu thu dưỡng hắn cũng đã từng nhiều lần nói qua lời này. Ý của câu này chính là luyện võ cũng giống như xây nhà, trước hết phải có một cái móng vững chắc. Nền tảng cơ bản không vững, luyện đến già cũng vậy, không thể vượt qua cuộc khảo nghiệm lớn này.
Khiến hắn vô cùng vui mừng đó là Tần Vô Song đã lưu lại cho hắn một thân thể có nền tảng cơ bản rất vững chắc. Điều này khiến hắn tiết kiệm được không ít thời gian.
Chỉ có điều, nền tảng vững chắc thì vững chắc, nhưng cũng không tạo ra tác dụng quá lớn.
Bởi vì thiếu khuyết võ điển, nên kỹ năng tấn công và phòng ngự của Tần Vô Song còn quá đơn giản, hơn nữa tính cách cũng thiếu đi sự linh hoạt và phá bỏ quy tắc. Những điều này đã trở thành nhân tố khiến hắn bại trận lúc quyết đấu.
Trong thế giới này, có một quy tắc tu luyện rất khác so với kiếp trước.
Kiếp trước, nội công và ngoại công cũng không phân định giới hạn nghiêm ngặt. Cường giả tu luyện ngoại công đồng thời cũng có thể tu luyện nội công. Trên thực tế, cao thủ võ học ở Địa Cầu kiếp trước, không ai không phải là đại hành gia nội ngoại kiêm tu.
Thế nhưng ở thế giới này, quy tắc đó lại không giống vậy. Ở đây, chỉ có luyện ngoại công đến cực hạn, cơ năng thân thể đạt đến cường độ nào đó, từ đó mới sản sinh ra nội kình, tiến vào giai đoạn tu luyện nội kình.
Ngoại công, là luyện da thịt, luyện gân cốt, luyện nắm quyền, ngoại trừ chăm chỉ khổ luyện ra, còn có thể dùng các loại dược vật để phụ trợ.
Chỉ khi thân thể, xương cốt và kinh mạch luyện đến một trình độ nhất định, nội kình mới có thể tự nhiên phát ra.
Giai đoạn tu luyện ngoại công đấy ở thế giới này được xưng là Lực Võ Cảnh.
Còn sau khi xuất hiện nội kình, tiến nhập vào cảnh giới tu luyện nội kình, thì được gọi là Chân Võ Cảnh.
Lực Võ Cảnh và Chân Võ Cảnh, đều được chia làm Cửu đẳng. Mỗi đoạn đều có yêu cầu thăng cấp rõ ràng, rất nhiều võ giả thiên phú bình thường, cả đời cũng chỉ có thể luẩn quẩn trong cảnh giới lực vũ cảnh đến chết.
Một mặt là do thiên phú có hạn, mặt khác là dó không có công pháp thượng thừa để thăng cấp.
Tu luyện công pháp ở thế giới này, đều vô cùng tốn kém, không có khả năng mọi người cùng hưởng.
Tần Vô Song chính là loại điển hình thiếu công pháp, không có võ điển thượng thừa, không có kỹ năng tấn công và phòng ngự tuyệt diệu, nền tảng cơ bản có vững chắc hơn nữa cũng không có tác dụng, giống như một con lạc đà mạnh khỏe, liệu có đối phó được với ác lang hay mãnh hổ không?
Bởi vậy, giai đoạn trọng điểm hiện nay của Vũ Tinh Hà chính là luyện ngoại công, đem da thịt, đầu khớp xương và kinh mạch luyện đến một trình độ nhất định, tranh thủ đột phá Lực Võ Cảnh càng sớm càng tốt.
Lực Võ Cảnh, có lẽ chính là ngoại gia quyền đỉnh cao của tiền thế. Tuy mạnh thật, thế nhưng đụng phải nội kình cao thủ, thì e khó tránh khỏi chịu thiệt.
Vũ Tinh Hà kiếp trước chính là một cao thủ nội ngoại kiêm tu đỉnh cao, nội lực thâm hậu, là vô địch đương đại. Theo đẳng cấp mà suy tính, tu vi kiếp trước nếu ở thời đại này, ít nhất có thể sánh ngang với cường giả Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, thậm chí chỉ hơn chứ không kém.
Vũ Tinh Hà đã bị quy tắc tu luyện của thế giới này ràng buộc, Lực Võ Cảnh không đạt đến đỉnh cao, nội kình không có khả năng sản sinh, cho nên tạm thời không thể trông cậy vào Chân Võ Cảnh được rồi.
Chỉ có luyện cơ nhục, luyện cốt cách, luyện kinh mạch, đem các phương diện kỹ năng của thân thể luyện đến tột cùng, đột phá Lực Võ Cảnh, mới có thể sản sinh nội kình, tiến nhập Chân Võ Cảnh.
Hắn tin rằng, lấy kinh nghiệm kiếp trước của mình, luyện ngoại công phu này, chỉ cần ba đến sáu tháng là đủ rồi. Dù sao kinh nghiệm kiếp trước của mình cũng không phải để nói chơi.
Lấy tình huống của hắn, nội kình một khi sản sinh, hắn tự tin chỉ trong thời gian ba bốn năm sẽ khôi phục đến tám chín phần mười đỉnh phong kiếp trước, trực tiếp đạt đến Chân Võ Cảnh Đỉnh phong của thế giới này.
Hắn phải bức bách bản thân mình, nhanh chóng phát triển, nhanh chóng tiến bộ. Mặc kệ là Gia tộc Luận phẩm bốn năm sau hay tên ác ma kia sẽ đến dẫn tỷ tỷ đi, hắn đều không được phép có chút lười biếng chậm trễ nào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Sau khi điều chỉnh hô hấp một chút, Vũ Tinh Hà lại luyện một bộ Đại Kim Cương Quyền, đây là một bộ quyền pháp cương mãnh lúc trước của hắn.
Đánh xong một bộ Đại Kim Cương Quyền, Vũ Tinh Hà cũng thầm than, thân thể này thực sự có chút bạc nhược, bộ Đại Kim Cương Quyền này nếu như để cường giả đẳng cấp kiếp trước nhìn thấy, chắc sẽ cười đến rụng răng mất, căn bản không thể hiện được ý nghĩa của Kim Cương quyền đó là "một lực địch mười".
Bất quá Vũ Tinh Hà cũng không nản lòng, lúc này chỉ là mới bước khởi đầu mà thôi.
Lại một lần nữa chuẩn bị thổ nạp điều tức thì ngoài võ trường truyền đến tiếng gọi của tỷ tỷ Tần Tụ:
- Vô Song, cha gọi ngươi đến phòng khách, có khách từ quận La Giang đến thăm ngươi.
Với tính cách võ si của Vũ Tinh Hà, thời gian tu luyện là tuyệt đối không thể phân tâm. Nhưng thế cục hiện nay rất vi diệu, nếu như quận thành đến để đối đầu, bản thân hắn không đi, ngược lại có vẻ giống như sợ hãi mà trốn tránh vậy.
Sửa sang lại quần áo một chút, tiếp lấy cái khăn lau từ tỷ tỷ, lau sạch mồ hôi, đi xuyên qua võ trường hướng đến phòng khách.
Tổng cộng có ba vị khách, trong đó một người rõ ràng là Viện trưởng Võ Đồng Viện ở quận La Giang – Viện trưởng Kim Bất Dịch, người này có chút ra vẻ, tự phong mình là một lòng trung kiên không đổi.
Hai người còn lại, trong ký ức Tần Vô Song không hề lưu lại chút ấn tượng nào.
Vũ Tinh Hà tự mình đến bên cạnh Tần Liên Sơn đứng, nhàn nhạt liếc Kim Bất Dịch, hắn thật muốn nhìn một chút xem tên họ Kim hôm nay vì sao lại đến đây?
Lúc trước Tần Vô Song và Trương Hiển quyết đấu, tên Kim Bất Dịch này ở Võ Đồng Viện giả vờ không nghe không thấy gì, dung túng tên Trương Hiển hoành hành. Nói trắng ra là tên Kim Bất Dịch này chẳng khác gì chó săn của đám quý tộc, không hề có nhân phẩm gì đáng nói. Cái gì mà một lòng trung kiên không đổi, quả là đáng chê cười mà.
Kim Bất Dịch dùng ngữ khí mèo khóc chuột hỏi:
- Vô Song, thương thế của ngươi đỡ hơn chưa?
Vũ Tinh Hà mỉm cười nói:
- Viện trưởng đại nhân đến để an ủi học sinh sao? Bất quá hình như tới hơi chậm thì phải? Thương thế của ta đã không còn gì đáng ngại nữa rồi, có vẻ khiến người thất vọng rồi nhỉ?
Kim Bất Dịch cười ngượng, trong lòng không khỏi thầm nhủ, tên tiểu tử của Tần gia này hôm nay dường như đã thay đổi? Lúc trước Tần Vô Song nhìn thấy hắn vẫn luôn lẩn tránh giống như chuột thấy mèo, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào hắn.
Hôm nay không biết trúng tà gì? Chẳng những nháy mắt với hắn, khẩu khí lại còn mang theo vài phần chế giễu, lẽ nào tên tiểu tử này cho rằng ở nhà là có thể đắc ý ra vẻ hay sao?
Hai người kia nhìn Vũ Tinh Hà đi vào, nụ cười nhạt trên mặt không hề che giấu, đều xem tên tiểu tử của Tần gia sống lại như trò cười.
Tần Liên Sơn mặt không biểu tình, không biết trong bụng đang suy tính điều gì, hỏi:
- Ba vị, "vô sự bất đăng tam bảo điện", chẳng hay hôm nay đến đây là có gì chỉ giáo?
Một tên nho sinh đầu trâu mặt ngựa trong đó đứng lên, cười ngượng hướng về phía Tần Liên Sơn chắp tay nói:
- Tần Tộc trưởng, tiểu sinh lần này được mời đến đây, quả thật có một lời vàng ngọc muốn khuyên bảo.
- Mời chỉ giáo.
Tần Liên Sơn thản nhiên đáp.
Tên nho sinh này gọi là Cẩu Thánh, là người biết chút chữ nghĩa, đọc vài cuốn sách. Chỉ có điều nhân phẩm và danh tiếng thì chẳng ra làm sao, nói văn vẻ thì là thuyết khách, còn nói trắng ra chính là tên gió thổi chiều nào thì đổ theo chiều nấy. Ỷ vào chút miệng mồm lanh lẹ, trong đám quý tộc ở quận thành luồn cúi mà kiếm cơm.
- Uhm, Tần Tộc trưởng cũng là một người sảng khoái. Chúng ta người ngay không nói lời gian, Gia tộc Luận phẩm bốn năm sau, Tần Tộc trưởng chắc hiểu rõ tình cảnh gia tộc của mình lúc này chứ?
Âm thanh the thé của Cẩu Thánh vang lên.
- Vậy thì sao?
- Thì sao?
Cẩu Thánh ra vẻ khoa trương nói:
- Tần Tộc trưởng không phải không biết, quý gia tộc một khi mất đi hàn môn vị thì sẽ gặp tình huống gì? Tần Tộc trưởng nếu là người thông tình đạt lý, thì bây giờ tốt nhất nên chuẩn bị một đường lui thì hơn.
Tần Liên Sơn nhíu mày hỏi:
- Nói vậy, Cẩu Thánh huynh đến đây là muốn chỉ ta một con đường sáng rồi?
Cẩu Thánh than thở:
- Ai bảo ta là người chân thành nhiệt tâm làm gì? Trước mặt quả thật có một con đường sáng, chẳng biết Tần Tộc trưởng có nguyện ý lắng nghe hay không?
Tần Liên Sơn vốn định phất tay tiễn khách, lại bị Vũ Tinh Hà một lời chặn ngang:
- Ngươi không nghe thì nói một chút xem, nếu thực sự là con đường sáng, vậy phải đa tạ hảo ý của ngươi rồi.
- Vị này chính là em ruột của Tộc trưởng Hứa Tam Lập, cũng là hào môn trong quận thành, là Hứa Tứ Hải lão gia. Lão nhân gia đại biểu cho Hứa gia, cho hàn môn Tần gia ngươi một cái hứa hẹn. Chỉ cần quý gia tộc tại Gia tộc Luận phẩm bốn năm sau có thể nhường ra cái danh ngạch hàn môn này, Hứa gia bảo đảm an nguy cả tộc Tần gia các ngươi, còn lưu lại cho Tần gia ngươi hai trăm mẫu điền sản và một xưởng ép dầu.
Vũ Tinh Hà rốt cuộc đã minh bạch, hóa ra mấy tên này cùng nhau đến đây, vốn đã không có hảo ý, mà là muốn đến lừa gạt a.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.