[Fanfic] Ngốc!

Chương 12: Thanh lâu – Hồng lâu phường




Ôi tiết mục của mẹ tôi! Xuống đến cánh gà, tôi và Trương Văn lại cãi nhau.

“Lại còn là giáo viên Không thủ đạo cơ đấy? Tay anh có chỗ nào ngon hả?”

“Đổi một người khác cầm cây dù bự chảng đó rồi xoay lâu như vậy đi, người ta cũng chả chịu nổi chứ đừng nói là thêm vào cái động tác vừa xoay vừa quay tròn, lại còn ba vòng cơ đấy?” Trương Văn cãi nhau với tôi chưa bao giờ keo kiệt sức lực và nước bọt.

“Lý Quỳ năm đó cũng cầm hai cây rìu lớn múa hàng ngày, ngoài việc chém người, lúc ăn cơm còn dùng để thái rau đấy, cũng chưa thấy tay anh ta mất sức!”

“Rìu của Lý Quỳ diện tích không to như cây dù này nên lực cản nhỏ! Lúc trước Trương Văn luyện lực cánh tay mặc dù không giống Lý Quỳ dùng rìu thái rau chém người, nhưng cậu ta dùng tạ giã tỏi cũng xem như là hiệu quả giống nhau rồi!” Vũ Đạo chui ra ở đâu thần không biết quỷ không hay, giải vây cho Trương Văn. Nghĩ đến cái chủ ý thối tha mà Vũ Đạo đưa ra hại tôi làm hỏng mất màn biểu diễn, đang định dựng lông mày lên cãi lý với anh ta thì bị người ta đột ngột ôm lấy từ phía lưng, quay đầu lại nhìn, thì ra là bác sĩ Trương! Bác sĩ Trương kích động ôm chầm lấy tôi, vui vẻ nói: “Tiểu Dung, chúc mừng em! Tiết mục của em gây tiếng vang rất lớn!”

“Tiếng vang như vậy không có thì hơn!” Tôi trừng mắt nhìn Vũ Đạo đang khẽ nhếch miệng, thái độ đáng ghét.

“Vở hài kịch cực kỳ thành công!” Bác sĩ Trương thật lòng khen ngợi, “Hơn nữa thật sự có vài phần phong thái của Triệu Bản Sơn!”

Câm nín…. Tôi mệt mỏi từ biệt bác sĩ Trương. Vũ Đạo, xem như anh lợi hại, dẫn cái tay bác sĩ Trương giết người trong vô hình này đến chặn họng tôi, “Tôi vẫn còn tiết mục nhảy nhóm nữa phải chuẩn bị, mấy người cứ từ từ mà nói chuyện.”

Thực ra là có bác sĩ Trương ở đây, tôi mà không đi thì thật sự sẽ thổ huyết tại chỗ mất. Có điều tôi vẫn phải cố gắng nhẫn nhịn, dù sao nếu thổ huyết ra thì không chừng sẽ bị bác sĩ Trương kéo đến bệnh viện che mặt lại như xác chết, thậm chí còn bị anh ta mang ra giảng giải kết cấu cơ thể cho người khác nữa.

Chương trình vẫn tiếp tục, xét tổng thể thì mỗi khoa đều tìm mọi cách để hoa khôi của khoa mình có thể tỏa sáng trên sân khấu, tình hình rất giống màn trăm hoa đua nở, nhưng những tiết mục đặc sắc lại đếm trên đầu ngón tay. Còn gian khổ của tôi vẫn chưa kết thúc, màn nhảy nhóm của khoa tôi xếp gần cuối chương trình, tôi thay xong trang phục thì liền đứng đợi cùng nữ sinh trong khoa. Ngoài Phạm Thái vẫn kiên nhẫn khuyên giải tôi như trước đây, những nữ sinh khác chỉ an ủi một câu cho có mà thôi, thậm chí còn có nữ sinh khen tiết mục của tôi quả nhiên là mới mẻ hơn của bọn họ, cũng rất kích động.

Cuối cùng đến màn aerobic tập thể, tôi lên sân khấu cùng mọi người, được xếp ở hàng sau cùng không lộ rõ mặt. Có điều cũng may là ở gần cuối, hơn nữa còn là lâu la nên dường như không có khán giả nào nhận ra cái đứa vừa làm ra một màn xấu hổ lúc nãy. Tôi lơ đãng nhảy theo cho xong, sau khi vào cánh gà thay trang phục mới phát hiện áo lót của mình tuột xuống eo từ lúc nào, nhìn trái ngó phải, may mắn không có ai phát hiện, hơn nữa vừa rồi trên sân khấu, khán giả cũng không có phản ứng gì quái lạ, tôi thở phào, dù sao cũng tránh được một kiếp nạn!

Người dẫn chương trình vô cùng kích động bước ra thông báo tiết mục cuối cùng, nhưng mấy chữ cuối cùng của MC lại sớm bị lấp trong tiếng gào thét chói tai của đám nữ sinh. Người biểu diễn tiết mục là Vũ Đạo và ban nhạc bí ẩn của anh ta.

Vốn tôi cho rằng tiết mục của bọn họ phong cách tương đối giống nhau, nhưng trong thoáng chốc khi ánh đèn sân khấu sáng lên tôi mới nhận ra, lần này khác một trời một vực với âm nhạc heavy metal điên cuồng lần trước. Vũ Đạo lúc này đeo mặt nạ màu đen giống như Zoro, một bộ đồ màu đen với dây lưng màu xanh lấp lánh, quấn theo hình xoắn ốc từ vai trái đến hông, quỷ quái không nói nên lời. Còn đôi mắt được che giấu đằng sau mặt nạ lại sáng như sao. Không làm một tay trống lần trước, lần này trong tay anh ta cầm một cây violin. Có lẽ vì Vũ Đạo không đeo kính, hơn nữa lại không ăn mặc nho nhã thư sinh như ngày trước nên sinh viên trong khoa không một ai nhận ra. Dĩ nhiên tôi là ngoại lệ, anh ta là kẻ thù mà có hóa thành tro tôi cũng nhận ra, chứ đừng nói là gương mặt đang bịt mắt, cho dù anh ta có thật sự choàng da thú vào có lẽ tôi cũng nhận ra được.

Còn trên khuôn mặt của tay cello bên phải, một miếng vải đen che đi mắt trái và mũi, giống như thuyền trưởng hải tặc Độc Nhãn Long. Toàn thân cũng mặc đồ đen, bên hông thắt dây lưng rộng rất chói mắt, toàn thân đều toát ra vẻ kì dị. Còn ca sĩ ở giữa là một mỹ nữ xinh đẹp, mảnh lưới mỏng màu đen điểm bi đỏ che đi phần mũi, trên môi là màu đỏ tươi rói như màu lựu. Tóc xoăn màu hạt dẻ, trên tai phải đeo một chiếc hoa tai mã não rất lớn, dưới hàng lông mi dày và cong là một đôi mắt to xinh đẹp quyến rũ, đẹp không thể tả. Trên người là chiếc áo bra nước màu đỏ, bên dưới là một chiếc váy dài xếp ly giống một cô gái Di gan. Vẻ đẹp và sự bí ẩn của cô ấy, sớm đã làm lu mờ đi Trần Hiểu Hiểu trước đó. Tầm mắt của khán giả dán chặt lên sân khấu, sôi nổi dâng cao chưa từng có, tiết mục cuối cùng đã mang đến cao trào cho đêm hội.

Cô gái xinh đẹp khẽ đưa tay lên, ánh đèn tối dần, hội trường cũng yên tĩnh lại. Sau đó, tiếng nhạc trầm thấp nhẹ nhàng phát ra từ cây cello, giai điệu chậm và buồn ngay lập tức tạo ra bầu không khí ai oán đặc biệt. Lúc này giọng hát như có như không vang lên đúng lúc, từ xa đến gần, dần dần mạnh mẽ, giống như âm thanh thống khổ phảng phất từ địa ngục, thực sự đưa người nghe vào sự u oán và bi thương, nỗi buồn mênh mông bao trùm lấy cả hội trường. Lúc này, tiếng violin nhẹ nhàng du dương hòa vào, tiếng hát cũng từ mê man chán chường dần dần trở thành uyển chuyển trữ tình. Tiếng violin và cello hòa vào nhau, quấn quýt như lời kể lể, làm vơi đi thương cảm của người nghe lúc mới rồi, trở thành cảm giác ấm áp dịu dàng. Giọng hát của nữ ca sĩ vô cùng trong trẻo hấp dẫn, nhẹ nhàng du dương. Giờ này, cello ngừng lại, violin tăng tiết tấu, cảm xúc mãnh liệt dâng lên, cùng lúc này giọng ca sĩ cũng trở nên mạnh mẽ hoang dã, giống như thèm được kể lể mối tình sâu đậm của mình, làm rung động mãnh liệt tiếng lòng của khán giả tại hội trường.

Sau đó, cello lại tiếp tục hòa vào tiếng nhạc nặng trĩu trang nghiêm, giọng hát của nữ ca sĩ trong tiếng nhạc đệm của violin như đang ở trên thiên đường trong nháy mắt đắm chìm trong bầu không khi u ám của địa ngục, hai tiếng đàn cùng vang lên giống như sự giao thoa giữa thiên đường và địa ngục, tạo nên vẻ đẹp khó có thể nói thành lời, vấn vít trong tâm trí người nghe. Lúc này, giọng hát của nữ ca sĩ lên cao, cao đến mức làm cho người ta khó có thể tin được, giọng ca cao vút thanh tao lại vô cùng xinh đẹp, giống như chọc thủng mái nhà, đồng thời lại khiến người ta cảm thấy cõi lòng tan nát như thoát khỏi gông cùm. Vào đúng lúc này, tất cả âm nhạc tiếng hát đã đạt đến thống nhất, cao trào. Đột nhiên, tiếng hát và violin cùng ngừng lại, yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng cello cô đơn, nhàn nhạt, từng chút từng chút, thu lại, rơi xuống, cuối cùng lại dần dần rời xa chúng tôi. Tiết mục mở màn như ma quỷ, lại kết thúc như có như không, khiến khán giả mất đi khả năng đề kháng như trúng phải bùa chú. Cho đến tận khi âm nhạc kết thúc, hội trường được vài giây yên tĩnh không tiếng động, sau đó lập tức bùng nổ những tràng vỗ tay như sấm chưa từng có từ trước đến nay. Âm nhạc ma quái quay cuồng, tiếng hát vô cùng kì lạ làm cho cảm xúc của người nghe được lan tỏa đầy đủ, âm thanh tự sự trút bỏ cảm xúc đã đạt được đến sự kết hợp hoàn mỹ.

Ánh đèn lại một lần nữa sáng lên, Vũ Đạo lúc này cúi đầu dưới ánh đèn sân khấu, hấp dẫn đến mức khiến người ta không sao thở được, còn anh ta giờ này lại nở nụ cười như ma quỷ với tôi. Tim tôi đập nhanh đến nỗi không sao kìm chế được. Còn ánh mắt tay chơi cello lúc này lại dịu dàng, cười híp lại, lại thêm nữ ca sĩ ma quỷ có giọng hát trời sinh, ba người này, ai nấy đều tỏa sáng, ai nấy đều phong cách, không ai che lấp được ánh sáng của bọn họ.

Đám nữ sinh dưới sân khấu đã điên cuồng lao lên hàng trước, còn đứa ngồi ở hàng ghế đầu cho người biểu diễn như tôi cũng cảm nhận được một loại cảm xúc cần phải được thổ lộ, nếu không sẽ ngạt thở mà chết mất, vậy nên tôi lao về phía Vũ Đạo. Vũ Đạo đặt violin từ trên vai xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên, mắt sáng đến kì quái, giống như ngôi sao sáng lấp lánh trong màn đêm đen. Chân tôi chợt ngừng lại, nhanh chóng rời khỏi tầm nhìn của Vũ Đạo, vòng qua đám nam sinh đứng chật kín phía trước cô nữ ca sĩ, rồi chạy thẳng đến chỗ tay chơi cello.

Chen lên trước sân khấu, khéo sao lại đụng trúng cô nữ sinh bị tôi giật hoa lần trước, cô ấy thấy tôi liền lập tức giấu mấy bông hoa trong tay ra phía sau. Tôi nhìn cô ấy cười ha ha, tháo chiếc khăn màu đỏ từ trên cổ xuống. Tôi có chuẩn bị rồi mới đến mà! Tôi vẫy vẫy chiếc khăn cổ màu đỏ với anh chàng chơi cello, liền thu hút sự chú ý của anh ta, anh ta quay lại nhìn Vũ Đạo, sau đó cười tủm tỉm đi về phía tôi. Ha! Dáng vẻ của tôi đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý của người khác, đúng là may mắn mà! Cho dù có giống Triệu Bản Sơn tôi cũng chịu!

Đợi đến khi anh ta quỳ xuống, tôi đỏ mặt nói: “Anh ơi, tặng anh cái này!”

“Tiểu Dung, thế thì tôi đành nhận vậy!”

Sấm sét giữa trời quang bổ xuống làm tôi lùi lại mấy bước, người này chính là bác sĩ Trương ác ma đeo kính, tôi kêu lên không thể tin được: “Trương… phu!”

Nhưng vì quá kinh ngạc nên chữ ‘đại’ bị nghẹn tại cổ họng, nói mãi không ra. Bác sĩ Trương nhận lấy chiếc khăn, cười giễu nói: “Tiểu Dung, đừng có gọi tôi là ‘trượng phu’ nhanh thế chứ, tôi thích kiểu từ từ phát triển hơn!”

Tôi đen xì mặt, lần này học khôn, quản lý tốt tay chân của mình, chỉ có trong lòng là âm thâm chửi cái tên biến thái này thôi. Ai mà biết cô nữ sinh lần trước bị tôi giật hoa đột nhiên đập bó hoa lên đầu tôi mắng mỏ: “Sao mà ai cô cũng muốn cướp thế hả!”

Nói xong, cô ấy liền ôm mặt chạy mất, để lại một mình tôi đứng ngây ra trước sự chứng kiến của bao người. Tôi cũng vội vàng cướp lấy chiếc khăn cổ trong tay bác sĩ Trương, che mặt chạy đi. Lúc chạy đi, nhìn thấy bác sĩ Trương mặt mày cười cợt nhìn về phía Vũ Đạo, còn Vũ Đạo, ngoài đôi mắt sáng lấp lánh bất định, khuôn mặt cũng tỏ thái độ gì.

Tiểu Dư vừa quay về kí túc, lao ập đến hỏi tôi: “Cậu tìm được chồng từ lúc nào vậy hả?”

Tôi tự biết kiếp nạn lần này khó thoát vậy nên liền thật thà. Sauk hi công bố thân phận của Vũ Đạo và bác sĩ Trương xong, Tiểu Dư quả thực kinh ngạc vô cùng, có điều cô nàng cũng mất đi hứng thú với ban nhạc ba người bí ẩn kia. Giả Họa vẫn yên lặng lắng nghe như trước, không phát biểu ý kiến gì, kiểu người vui mừng không lộ ra mặt như vậy đúng là không biết được cô ấy đang nghĩ gì. Chẳng lẽ cô ấy bị liệt mặt?

Trước khi đi ngủ, Giả Họa nói, bởi vì vừa khai giảng nên rất nhiều sinh viên ngoại tỉnh không về nhà nghỉ lễ, ngày kia trong khoa tổ chức đi ăn đồ nướng, cũng là để thúc đẩy sự hiểu biết giữa các sinh viên mới.

Nằm trên giường, tôi lại một lần nữa bị khó ngủ, không nói đến việc mình bị mất đau mất đớn cái máy tính, đó còn là vì xấu hổ trong màn nhảy aerobic, nhưng cũng may vụ áo ngực kia không ai phát hiện nên cũng xem như trong cái rủi có cái may, có điều trong lòng vẫn âm ỷ bất an. Thật sự là muốn bệnh để ngày mai nằm trên giường một ngày, nhưng rồi nụ cười của bác sĩ Trương đột nhiên hiện lên trước mắt, tôi lập tức giật mình, không được, tôi phải khỏe mạnh mới được, uống thuốc uống thuốc, thà làm con ngố không bệnh tật chứ ngàn vạn lần không thể làm bệnh nhân của bác sĩ Trương được. Vậy nên một lần nữa tôi lại khôi phục tinh thần, ngon lành đi vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, trong một mảng tối tăm, có một đôi mắt sáng lấp lánh đến dị thường đang nhìn tôi, cảm giác không nói được thành lời, còn có nụ cười nhàn nhạt, càng lúc càng rõ ràng hấp dẫn, có lẽ đó chính là…. nụ cười ma quỷ trong truyền thuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.