Fanboy Của Hàm Quang Quân

Chương 21: Trừng phạt




Bấy giờ, con mãnh thú sung mãn mới bắt đầu công cuộc xâm lăng vùng đất hứa.

***

Một phát ấy lao vào Thẩm Quân cực sâu, khiến anh có cảm giác mình sắp bị làm chết đến nơi.

Người đó cứ thế mà nhấc một chân anh, ra sức phập vào anh. Ban đầu Thẩm Quân vẫn chịu được, nhưng càng ngày, bên chân đang đứng càng tê nhức. Anh ôm lấy cổ đối phương, thì thầm: “Chân tôi mỏi… Đứng không vững nữa… Nghỉ một lát… Được không…”

Nghe thế, người kia dừng lại thật. Nhưng hắn không thả chân anh xuống mà lại nhấc luôn bên chân trắng muốt đang đứng lên, vòng ngang thắt lưng mình.

Thành ra Thẩm Quân lại hệt như trước đấy, bám cả cơ thể lên người đối phương, tư thế kiểu đó càng khiến đối phương vào được sâu hơn.

Thẩm Quân sung sướng khó cưỡng, anh rên rỉ chuyển động theo nhịp đẩy của đối phương, cúi đầu nhìn hắn vẫn sơ mi chỉnh tề, bất chợt nhớ đến giấc mơ nọ.

Trong mơ, người đàn ông ấy giày xéo khiến anh chết đi sống lại, mất sạch lí trí, nhưng bản thân hắn vẫn quần áo chỉnh tề, ung dung như thể chẳng hề liên quan bất cứ việc gì.

Khung cảnh trước mặt lại hệt như mơ.

Thẩm Quân cắn môi, cúi đầu cởi áo người kia coi như trả thù, nhưng vừa cởi được một nửa, đối phương bất chợt tăng tốc, thúc cho anh không sao tiếp tục được.

Chiếc áo sơ mi đã cởi một nửa, tay hắn ôm siết hai mông anh, hạ bộ vồ vập ra vào vùng kín, sượt qua rãnh giữa hai đùi Thẩm Quân, để lại vết hằn đỏ sẫm.

Trong tiếng rên rỉ nhão nhoét của Thẩm Quân, người kia gằn khẽ, cuối cùng chặn môi anh lại, đầu lưỡi ùa vào khuấy đảo bên trong. Ban đầu Thẩm Quân còn né tránh lưỡi hắn, sau cùng ngây ngất, lại ló ra dò la, đối phương bắt ngay cơ hội, mút lấy thật sâu.

Âm thanh nước nhễu lép nhép, hoà vào tiếng va chạm của da thịt, người kia lại gằn khẽ một tiếng, tốc độ đưa đẩy của hạ bộ chậm đi, nhưng dồn lực lại ngày càng nặng, như thể muốn đẩy cả hai túi bìu vào trong.

“Ư haa…” Thẩm Quân có thể cảm nhận rõ ràng món hung khí trong cơ thể mình bắt đầu phóng tinh, vừa bắn vừa dằn mạnh vào nơi sâu nhất của mình.

Đây là lần cao trào đầu tiên của người kia, hơn nữa còn bắn vào trong cơ thể của anh, xưa nay Thẩm Quân chưa từng đón nhận khoái cảm dâng trào như thế, chẳng ngờ lại mất tự chủ tiểu ra…

“Hư… A…”

Nước tiểu vàng nhạt bắn hết lên bụng người kia, Thẩm Quân xấu hổ tột cùng, chôn đầu trong ngực hắn, nhỏ giọng nức nở.

Đối phương không cử động nữa, hắn nhìn chất lỏng trên bụng chăm chú, đờ đẫn một giây.

Bỗng nhiên Thẩm Quân nhớ ra hình như hắn có bệnh sạch sẽ, thế mà mình lại phóng uế trên người hắn!

Nghĩ đến đây, Thẩm Quân cuống hết cả lên, anh cũng chẳng biết tại sao mình lại sợ cảm giác bị người ấy ghê tởm như thế.

Thẩm Quân bưng mắt muốn xuống, người kia thình lình hồi thần, xốc anh lên mà nhào tới, Thẩm Quân thốt lên một tiếng, dương v*t chỉ vừa lui ra giữa hai đùi anh, thoáng chốc lại ùa vào lần nữa…

Không ngờ hắn lại cương nhanh như thế!

“Haa… Ư ư ư… Sao anh lại…” Thẩm Quân không kìm nổi rên khẽ.

“Tôi chẳng sao cả, là anh thì có, anh vừa tiểu xong, bị tôi chịch cho sướng lắm đúng không? Hả? Cục cưng?” Hắn vừa lên tiếng vừa dập vào mạnh hơn, giọng nói chẳng hề mang theo ghê tởm, mà trái lại dịu dàng bất ngờ, nhất là hai chữ “Cục cưng” sau cuối.

Thẩm Quân ôm hắn chặt hơn, vùng kín không ngừng co giãn, như thể muốn siết thật chặt đối phương, đổi lại cảm giác cân bằng.

“Hưm… Chặt quá… Anh đó…”

Hai mắt hằn lên tơ máu, bỗng nhiên, đối phương ôm Thẩm Quân vào phòng ngủ, vừa đi vừa nắn cặp mông căng mọng của anh như để trừng phạt: “Lỗ dâm đừng sít nữa nào.”

Thẩm Quân lại như bị nghiện, ra sức sít vào chặt hơn. Trán người kia đã mướt mồ hôi, hắn vỗ mạnh mông anh một phát, đi nhanh đến giường thả anh xuống, hung hãn thọc sâu con mãnh thú của mình vào anh. Lần này xộc vào độ sâu chưa từng thấy, cửa mình hồng rực đáng thương bị phập sâu đến nỗi chẳng còn bất kì nếp nhăn, bấy giờ, con mãnh thú sung mãn mới bắt đầu công cuộc xâm lăng vùng đất hứa.

Thẩm Quân ngây ngất, hai mắt không còn tiêu cự: “Hức… Sâu quá… Ư haa… Sao lại to như thế… Hư… Sâu quá… Ư ư a… Aaa…”

“Nào có sâu? Rõ ràng vẫn chưa đủ sâu đâu.” Người kia dồn dập thở gấp, kế đó vân vê cặp mông căng đầy của anh, thình lình ra sức thúc mạnh một cú, không ngờ lại thúc đến mức Thẩm Quân bật khóc.

“Hức… Sâu thế thì tôi chết mất… Đừng… Tôi sắp bị đâm thủng rồi… Hu hu đừng mà…”

“Đâm chết anh! Hưm…” Đối phương gằn khẽ, lật người anh lại, để anh nằm sấp trên giường, suốt quá trình đều không hề rút ra.

Cú xoay ngoạn mục của con mãnh thú lún trong cơ thể khiến Thẩm Quân không kìm được rên lớn.

Điều chỉnh xong, người kia dùng tư thế từ sau, trút những cú thọc rút lên dáng hình dưới thân. Dường như cảm thấy không đủ, lại vồ vập tăng tốc đưa đẩy, mấy lần thúc cho Thẩm Quân nhào hẳn xuống, y như một con chó cái, bị ép nâng mông mặc kẻ lăng nhục.

Thẩm Quân không nhớ nổi mình đã lên đỉnh mấy lần nữa, đằng trước đã chẳng tiết được bất cứ thứ gì, đằng sau một mảnh nhớp nhúa, nghe tiếng nước vang lễu nhễu, có vẻ đã ứa ra rất nhiều.

Cuối cùng người kia siết hông anh, gằn nhẹ bước vào cuộc đua nước rút. Từng dòng tinh dịch bắn lên thành luỹ nhạy cảm trong anh, kích thích khiến anh giãy giụa, cảm nhận người kia phóng thích vừa lâu vừa nhiều.

Mỗi lần Thẩm Quân vừa cựa, người kia sẽ vuốt ve anh, ấn môi mình lên môi anh.

Lúc đối phương rút con mãnh thú đã thoả mãn ra, vùng cửa mình của Thẩm Quân đã không thể khép kín. Hắn ôm lấy Thẩm Quân đã mệt lả, đi vào phòng tắm rửa ráy.

Nằm trong lòng người kia, Thẩm Quân vẫn còn đôi chút mông lung. Đến khi được đặt vào trong bồn tắm, anh mới lấy lại lí trí, khẽ khàng ngẩng đầu, nhìn dáng hình sắc nét của đối phương, thấp giọng nói: “Tôi biết anh sống ở đối diện, nếu chỉ là nhu cầu sinh lý, thì với điều kiện của anh, hoàn toàn có thể chọn người tốt hơn… Việc gì anh phải…”

Thật ra anh vốn không định truy cứu. Anh cũng là người hưởng thụ, hơn nữa đối phương còn là người tình hoàn mĩ trong những tưởng tượng dâm dục của anh. Chỉ là chuyện này ập đến bất ngờ quá đỗi, anh chưa có đủ thời gian thích nghi.

“Không chỉ là nhu cầu sinh lý thôi đâu.” Người kia mở nước ấm, hắn đứng trước mặt Thẩm Quân, sâu kín nhìn anh chăm chú, “Anh còn nhớ năm năm trước, anh từng đi dạy gia sư cho một học sinh không?”

“…” Thẩm Quân mù mịt, năm năm trước anh học Đại học năm hai, khi đó từng đi dạy kèm gia sư cho mấy đứa nhóc cấp ba, dạy lâu dạy nhanh đều có, học sinh vừa nhiều vừa loạn, sao mà anh nhớ hết được.

Anh không biết người trước mặt nói vậy là có ý gì.

Lúc này, người đó bất chợt đưa tay bắt đầu vuốt ve cơ thể anh, đôi ngươi có chút lạnh lẽo: “Cậu học sinh ấy đã nhớ anh rất nhiều năm, nhưng anh, anh lại quên tiệt cậu ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.