Eragon 2 (Eldest) - Đại Ca

Chương 23: Tim những người còn sống




Nhếch môi, cô nhẹ nhàng đẩy anh ngồi dậy, tới sau lưng anh, nhíu mày nhìn chằm chằm miếng thép cỡ bằng bàn tay kia.

“Miếng thép không thể rút đi, một khi rút ra anh sẽ chảy máu đến chết, tôi chỉ có thể giúp anh tiêu độc giảm đau trước.” Cô nói xong nhanh nhẹn xé áo sơmi của mình, lau hết máu trên miệng vết thương, tiếp đó lấy ra từ trong ngực một lọ thuốc bột, đổ vào miệng vết thương.

Một cảm giác mát lạnh từ chỗ vết thương nóng rực ngấm vào, làm chậm đau đớn của Đằng Tế, anh thở hổn hển, phun ra một tiếng cảm ơn,

“Cảm ơn, thoải mái hơn rồi.”

“Nhưng máu vẫn đang chảy, tôi phải đưa anh đến bệnh viện.” Trừng mắt nhìn vết thương của anh, tim cô không biết tại sao cảm thấy một chút phiền muộn tắc nghẽn.

“ Đến bệnh viện? Loại thương thế này sẽ gây ra phiền toái……”

“Y giới có rất nhiều thế lực của “Thần Thoại” , không có việc gì.” Cô lấy di động tìm bệnh viện lớn gần đây, yêu cầu cứu viện khẩn cấp.

“ A……thế lực của ‘Thần Thoại’ quả nhiên kinh người……” Anh chế nhạo cười, nhưng vừa đến vết thương lại đau đến nỗi anh hít mạnh một hơi vào.

“Muốn sống thì im lặng chút.” cô lạnh lùng trách, nhưng vẫn không che dấu được sự lo lắng trong giọng nói.

“Yên tâm, chưa đạt được mục đích của tôi, ta sẽ không cứ như vậy mà từ bỏ đâu……” Anh quay đầu hướng về phía cô cười

“Mục đích? Mục đích của anh là gì?” Cô ngẩn ra.

“Sao thế? Cô vẫn không biết ư? Tôi đã cho rằng cô đã hiểu……” Anh cười cười kỳ lạ, nhưng mí mắt đã có chút nặng trĩu.

Cô chỉ ngẩn ra hai giây, rồi bỗng nhiên trừng lớn mắt, mơ hồ đoán ra ý đồ của anh.

“Chẳng lẽ…… Anh muốn có được…… ‘Kháng thể’?” Cô khẽ hô.

“A…… Quả nhiên…… Cô là người hiểu tôi nhất…… Bất Hoặc……” Tốc độ nói chuyện của anh càng lúc càng chậm.

Người này là cố ý rơi vào trong tay cô! Vì “Kháng thể” của “Saint Angel” mà dùng chính thân thể anh ta đổi lấy, để chế ra thuốc giải huyết thanh!

Vì sao cô không nghĩ tới điểm ấy? Có thuốc giải rồi, thế lực “Thần Thoại” nhờ vào “Saint Angel” thành lập nên cũng phải tan rã……

Ngay lúc cô đang hết sức ngơ ngẩn, anh đã nhắm hai mắt lại. Cô kinh hãi lập tức tiến lên đỡ lấy anh, vỗ vào hai má anh, vội vàng quát: “Này! Đừng ngủ! Đằng Tế! Tỉnh táo chút!”

Nhưng anh dường như đã rơi vào trạng thái hôn mê, bất đắc dĩ, cô chỉ có thể bắn ra băng châm trên nhẫn, trực tiếp đâm vào huyệt hổ khẩu trên bàn tay anh.

“Ư……” Anh bị đau đớn thức gọi lại ý thức trở về, đột nhiên mở to mắt.

“Đằng Tế! Tỉnh rồi sao?” Cô dõi theo anh, lại có chút lo lắng người tỉnh lại là tên Ma Vương máu lạnh kia.

“Đau chết…… Bị châm của cô đâm trúng, không tỉnh được mới lạ.” Anh thấp giọng rủa một tiếng.

“Chịu đựng một chút, người cứu viện sắp đến rồi.” Cô âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, song trên mặt lại cố gắng biểu hiện thờ ơ.

“Tôi ngồi không vững, cho tôi dựa vào một lúc.” Anh thở gấp yêu cầu.

Cô ngẩn ngơ một lát, không cự tuyệt, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh anh, mặc anh tựa vào vai cô.

“Nói chuyện cùng tôi, nhanh lên……” Anh lại nói.

“Tôi không biết phải nói gì.” Cô biết cùng anh nói chuyện phiếm có thể khích lệ anh tỉnh táo, nhưng loại việc này không phải sở trường cô.

“Cái gì cũng được……” Anh điều chỉnh hô hấp chống cự lại cơn đau đớn ở phần lưng.

Trầm ngâm một chút, cô mới nói: “Anh…… là vì muốn có ‘GLn kháng thể’, mới cố ý rơi vào tay của Thiên Thần đi? Tôi thực ngốc, lại vẫn cho rằng anh rơi vào bẫy của tôi, không nghĩ tới, ngược lại tôi lại là công cụ để anh trà trộn vào ‘Thần Thoại’.”

Cô nên sớm nên hiểu được, loại người giống Đằng Tế làm sao có thể dễ dàng bị bắt như thế.

“…… Nhưng kế hoạch của tôi mạo hiểm cũng không nhỏ, nhưng……đây là cách tiêu diệt ‘Thần Thoại’ đơn giản nhất.” Anh ngửi thấy mùi bạc hà nhàn nhạt trên người cô , đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái vui vẻ, đau đớn dường như cũng dịu đi rất nhiều.

“Dùng chính mình làm vật thí nghiệm, anh thật sự là điên rồi!”

“Vì tự bảo vệ mình, tôi từ nhỏ đã được cho ăn một lượng thuốc độc cực nhỏ, trong cơ thể tôi đối với độc tố sớm đã có chút kháng thể, tôi nghĩ…… hẳn là chịu đựng được……”

“Cho nên anh mới lớn mật như vậy? Anh quá coi thường độc tính của ‘Saint Angel’ rồi, ý chí của anh rất có khả năng cứ như vậy vĩnh viễn biến mất.” Cô trừng mắt nhìn gương mặt tái nhợt của Đằng Tế, buột miệng trách móc giận dữ.

“Cô…… lo lắng tôi biến mất đến thế sao?” Anh nhìn cô, nhướn nhướn mày.

Cô giật mình, quay đi, hừ lạnh: “Tôi sợ là thiếu đi đối thủ, lại quá vô vị.”

“Phải không?” Anh nhìn cô nghĩ một đằng nói một nẻo, khe khẽ cười.

“Tuy rằng ý chí của anh tạm thời chiến thắng ‘Saint Angel’, nhưng loại đơn thuốc mới nhất này sẽ có rất nhiều tác dụng phụ, nó sẽ làm tính cách của anh không ngừng thay đổi, hơn nữa trở nên càng lúc càng điên cuồng, càng lúc càng phá hỏng, có thể phát rồ, có thể lãnh khốc tàn bạo, ai cũng không thể đoán trước cuối cùng anh biến thành bộ dạng gì……” Cô quay đầu lại, nghiêm nghị nhìn anh chăm chú.

“Tôi biết, cho nên tôi nói này kế hoạch nguy hiểm quá lớn, cũng bởi vì thế, tuyệt đối không thể cho đồng đội của tôi biết.” Đằng Tế thở dài.

Cô thật sâu nhìn anh một cái, mới nói: “Nếu thật sự là đồng đội, thì không nên giấu bọn họ, nếu không anh một khi đã xảy ra chuyện, bọn họ sẽ càng thêm tự trách.”

Anh ngây ra một lúc, lời nói cô làm cho anh phải tự kiểm điểm lại mình, hành động độc đoán của bản thân phải chăng thật sự quá không để tâm đến cảm nhận của Ngũ Hành Kỳ Lân rồi.

“Biến anh thành Ma Vương, Thiên Thần sớm muộn gì cũng sẽ phái anh đi đối phó Ngũ Hành Kỳ Lân, tôi rất tò mò, sẽ có trận oanh liệt như thế nào.” Cô cố ý trào phúng.

“Tôi sẽ ngăn chặn tình huống đó xảy ra.” Anh nghiêm túc nói.

“Không thể ngăn chặn được……”

Phút chốc, hai người đồng thời rơi vào trầm mặc, mỗi người đều theo đuổi một suy nghĩ tâm sự riêng.

Qua một lúc, Đằng Tế cảm thấy thân thể càng lúc càng nặng, hô hấp cũng càng lúc càng dồn dập, anh nhịn đau xuống nói: “Nói chuyện của cô đi……”

“Chuyện của tôi anh không phải đều biết rồi ư?” Cô hừ lạnh.

“Không, tôi cũng không biết cô vì sao phải bán mạng thay Thiên Thần, chế ra loại ma túy không có thuốc giải “Saint Angel” vì ông ta……” Anh biết “Saint Angel” cho tới nay vẫn chưa có thuốc giải, thuốc giải mà “Thiên Thần” công bố, chẳng qua chỉ là “Saint Angel” giảm liều lượng, để khiến cho thành viên của bọn họ yên tâm chịu khống chế mà thôi.

“ ‘Saint Angel’ kỳ thật là sản phẩm thí nghiệm lỗi của tôi, nhưng Thiên Thần lại vô cùng thích đặc tính của nó, quyết định sản xuất sử dụng……” Khuôn mặt nhỏ nhắn tĩnh lặng của cô hiện lên nét buồn bực.

“Ông ta cũng thật ngoan độc, lại còn buôn bán tiêu thụ ‘Saint Angel’ ở chợ đen, chẳng lẽ cô không biết có rất nhiều người sử dụng lần lượt chết bất đắc kỳ tử mà chết?” Đằng tế tỏ vẻ phê phán hỏi.

“Tôi đương nhiên biết, nhưng đây là mục đích của Thiên Thần, ông muốn thành lập một vương quốc thuộc về Thần Thoại của ông, chỉ có nhân tài mạnh nhất mới có tư cách tồn tại, loại người thứ cấp khác đều phải tiêu diệt.”

“Thật sự là luận điệu ngu xuẩn lại nhàm chán, hết thảy ‘Thần Thoại’, đều là ảo tưởng không thực tế.” Anh lạnh lùng hừ nói.

Cô đương nhiên biết, giấc mộng của Thiên Thần bất cứ lúc nào đều có thể tiêu tan, nhưng ông là ân nhân cứu mạng của cô, thứ ông muốn, cô sẽ giúp ông đạt được.

“Cô vì Thiên Thần mà làm loại chuyện này, cùng chuyện hạ độc năm đó căn bản không có gì khác biệt, cho dù ông ta đã cứu cô, cô cũng không nên tiếp tay cho giặc.” Đằng Tế chỉ trích gay gắt.

Cô trong lòng rung động mạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch.

“Năm đó, có người xông vào sở bảo hộ, cướp cô bị cách ly đóng cửa đã ba năm đi, người đó, chính là Thiên Thần?” Anh giống như đang kéo tơ lột kén, từng bước một cởi bỏ mạng che mặt thần bí của cô. “Vì thế, cô mới có thể cam tâm tình nguyện mặc ông ta sai phái?”

Cô không trả lời, nhưng đoạn ký ức khổ sở lại dưới sự dẫn dắt của anh mà mở toang ra.

Đúng vậy, nếu không phải Thiên Thần đã cứu cô, giờ phút này, cô có lẽ sớm đã điên rồi, bị người ta bức điên rồi……

Mười năm trước……

Một thiếu nữ bị coi là ma nữ, bị cha mẹ nuôi vứt bỏ, trong ánh mắt thóa mạ cùng phê phán khác thường, một mình chịu đựng ba năm không được quan tâm, không được để ý tới, không có tự do, cuộc sống giam khắc nghiệt. Cô giống như một phạm nhân, đối mặt với chiếc lồng giam cầm tù của riêng mình, không ai dám gần cô, ngay cả nhân viên hướng dẫn tâm lý cũng chỉ muốn cách kính chống đạn nói chút chuyện vô nghĩa cùng cô…… Cuối cùng, cô chỉ có thể chết tâm từng ngày một, đóng băng chính mình từng ngày một, sau đó, tuyệt vọng đối với tất cả mọi người, với toàn bộ thế giới……

Cô vĩnh viễn không quên được chuyện xảy ra sau đó, vẻ mặt lườm nguýt của cha mẹ nuôi, ánh mắt bọn họ kinh hoàng sợ hãi lại chán ghét, chẳng khác nào phán tội tử hình cô, đã xóa bỏ toàn bộ tình thân, tình cảm, cũng như thiện ý đối với người khác trong người cô.

Không ai tin cô thanh minh, không ai tin cô vô tội, thiên phú trong phương diện dược lý của cô từng khiến các bậc thầy lấy làm kiêu ngạo, cuối cùng lại cũng là nguồngốc tội lỗi hủy hoại đi một đời của cô.

Nhưng điều khổ sở thật sự là cô không thể nói ra chân tướng, không thể nói ra kẻ chế ra độc trong phòng thí nghiệm trường thả vào nguồn nước , chính là đứa con trai ruột mà cha mẹ nuôi thương yêu nhất……

Chính là cậu em trai nhỏ hơn cô hai tuổi……

Có lẽ là sợ bị người chị xa lạ cướp mất sự yêu thương của cha mẹ, cậu em vô tri lại có thể đánh cắp được đơn thuốc của cô, bỏ vào nguồn nước của thị trấn.

Ai mới là ma quỷ chân chính? Là cô? Hay là đứa trẻ kia?

Đến tột cùng, làm sao phân biệt được thiện ác? Nhân tính rốt cuộc vốn thiện lương hay là ác độc? Cô trước đây nghĩ không ra, hiện tại vẫn khó giải như cũ, cô chỉ biết là, có thể làm người ta tổn thương thảm nhất nặng nhất, cũng là người, giết chóc thật sự tàn nhẫn trên thế giới này không phải là tổn thương trên thân thể, mà là sự lăng nhục tâm hồn.

Mà cô, là người bị hại.

“Chuyện mười năm trước…… thực ra không phải do cô làm?” Đằng Tế nhìn vẻ mặt thống khổ của cô, nhẹ giọng nói.

“Cái gì?” Cô ngẩn ra, quay đầu nhìn anh.

“Cô làm sao có thể đi hạ độc, căn bản không có khả năng.” Anh thở dài.

“Anh vì sao nói như vậy?” Cô trừng lớn hai mắt.

“Cô là một người ở thị trấn kia, nếu thật sự muốn hạ độc hại người, tuyệt đối sẽ không gây rối ở thị trấn nơi mình ở, làm như vậy không phải tương đương nói cho mỗi người là cô làm sao? Người bắt cô quá không có đầu óc rồi, cô làm như vậy đối với cô cũng không có lợi ích gì, không phải sao?” Anh cười khẩy nói.

“Có lẽ tôi muốn trừng phạt một số kẻ ác trong thị trấn……”

“Ngay cả cha mẹ nuôi của cô cũng trừng phạt? Có thể sao? Trừ phi bọn họ đối với cô không tốt, khiến ghi hận trong lòng, nhưng, những ngày tháng cô sống cùng bọn họ cũng rất vui vẻ, đúng không?” Anh điều tra chuyện trước đây của cô rất kỹ càng tỉ mỉ.

“Tôi hận bọn họ……” Tim cô căng thẳng, giọng nói buồn bực.

“Nếu hận thật, thì sẽ không giấu diếm chân tướng.” Anh nhìn chằm chằm cô.

Khuôn mặt nhỏ thanh lệ của cô trong nháy mắt biến sắc.

“Bởi vì không muốn thương tổn bọn họ, cho nên mới không nói ra, thà rằng một mình nhận tội……” Anh từ các manh mối, liền tự động chắp vá ra chân tướng năm đó.

“Đừng nói nữa!” Cô ngăn cản lời anh tiếp tục nói.

Anh thu hồi trào phúng quen thuộc, đáy mắt hiện lên một chút thương tiếc. “Cô đó, thật ngốc.”

Vốn dĩ cô là một cô gái thông minh thiện lương lại tri kỷ! Khiến cô trở nên lãnh huyết, là thế giới lạnh lùng lại tàn khốc này……

Càng là người bên ngoài kiên cường, nội tâm lại càng yếu ớt, anh có lẽ cũng giống như cô.

Cô giật mình kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, ngực thế mà lại nổi lên sự rung động, kiềm nén đã rất nhiều năm, nỗi đau của cô, thù hận của cô, oan ức của cô, được vỗ về chỉ bởi một câu “thật ngốc” đơn giản của anh.

Đợi mười năm, rốt cục cũng có người tin tưởng cô…… Tin tưởng cô vô tội……

Dường như hiểu được cảm nhận của cô, anh không nói thêm gì nữa, chỉ vươn tay trái, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt tú lệ trẻ trung lại tang thương của cô.

Cô cứng người lại nhưng không né tránh, chỉ yên lặng nhìn thẳng anh.

[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

Nhiệt độ lòng bàn tay anh sưởi ấm mặt cô, thẩm thấu lòng của cô, cô quên cả hít thở, suy nghĩ mơ hồ xao động trong con mắt đen thăm thẳm của anh.

Đằng Tế kỳ thật đã sớm hiểu được, nguyên nhân anh bị cô hấp dẫn cũng chỉ có một.

Anh thích cô, thích cô gái duy nhất có thể ngang hàng cùng anh, mà cô đối với anh, hẳn là cũng có cảm giác như vậy.

Giờ khắc này, tần số nhất trí, hai người tài trí phản ứng tương đuơng nhau, lần đầu tiên bỏ đi rào cản trong lòng nhau, dứt bỏ lý trí cùng lập trường hai bên, vong tình cho nhau ngóng trông, giải phóng tình cảm tha thiết trong lòng……

Xe cứu thương cuối cùng đã tới, khi những nhân viên cấp cứu kia tìm được bọn họ, Bất Hoặc mới từ trong ma pháp nhất thời ngẩn ngơ kia bừng tỉnh.

Cô vội vàng rời mặt đi, cố gắng tìm lại bình tĩnh thuộc về chính mình, chỉ là, cho dù bề ngoài khôi phục lạnh lùng, tim cô lại nhảy nhót không thể lại trở lại quỹ đạo.

Đằng Tế nhìn cô, cười tựa như không cười, nói: “Cẩn thận đó! Quá thích anh, em sẽ rất phiền não đấy!”

“Quá thích em, anh cũng sẽ rất phiền não.” Cô sắc bén phản kích.

Anh sửng sốt một giây, bùi ngùi nở nụ cười. “Quả thực, chúng ta đều giống nhau……”

Hai người đối địch yêu nhau, đối với song phương đều là vấn đề nan giải.

Khi nhân viên cấp cứu nâng Đằng Tế lên cáng cứu thương, anh đột nhiên lại nói:“Lần sau tỉnh lại, anh không biết mình sẽ biến thành bộ dạng gì, đến lúc đó em hãy tìm lại chân chínhbản thân anh……”

Lòng cô khẽ chấn động, đang muốn phủ nhận, anh lại không đợi cô trả lời, đã mệt mỏi nhắm mắt lại, mê man đi.

Nhìn ý thức thuộc về Đằng Tế lại ngủ say lần nữa, vậy mà cảm thấy buồn bã thất vọng, vậy mà cảm thấy…… sầu lo bất an.

Nói thật, cô xác thực rất lo lắng anh sẽ cứ như vậy mà biến mất, bởi vì cô rốt cục hiểu được, trong thời gian anh biến thành Ma Vương kia, lòng cô không phải là “vô vị”, mà là “nhớ nhung”.

Đoạn thời gian nhìn anh không phải là anh, cô thật sự rất nhớ nhung Đằng Tế……

Cảm giác này, là thích sao?

Là thích……

Cô đi theo lên chiếc xe cứu thương, ngồi ở bên Đằng Tế, ánh mắt của cô trước sau không rời khỏi Đằng Tế, không phát hiện khuôn mặt nhỏ luôn luôn lạnh như băng của bản thân lần đầu tiên toát ra hơi thở thuộc về con người.

Hơi thở của “phụ nữ”…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.