Eragon 2 (Eldest) - Đại Ca

Chương 19: Những vết sẹo tâm hồn




Khuôn mặt tuấn tú của anh dần dần đông lại, trầm mặc không nói.

“Ngũ Hành Kỳ Lân thật sự là thật đáng thương hại, bọn họ nếu biết Kỳ Lân Vương bọn họ một lòng ủng hộ không tín nhiệm bọn họ, không biết có cảm tưởng gì?” Cô đùa cợt nói.

“Cô quan sát rất tỉ mỉ, còn gì nữa? Nói tiếp đi!”Anh thoạt nhìn rất bình thản, nhưng trong đôi mắt tinh anh dài hẹp một ngọn lửa nguy hiểm dấy lên.

“Anh đang tức giận? Tôi đã nói đúng chỗ đau của anh? Tôi nghĩ, anh lần này tiến vào thăm dò, nhất định cũng không thông báo Ngũ Hành Kỳ Lân, đúng không?” Cô vì nhìn thấu nhược điểm của anh mà tâm tình chợt tốt, nét cứng nhắc trên mặt hiếm hoi hiện lên một tia cười mỉa.

“Thật không sai, phân tích rất có đạo lý, thì ra cô không chỉ là thiên tài độc dược mà còn học qua tâm lý học, đã học khi nào? Là ở cô nhi viện? Hay ở tại trại giam thiếu niên? Hoặc là Thiên Thần dạy cô?”Anh bắt đầu phản kích. Anh lạnh lùng nói, đôi mắt dài sắc bén nhìn thẳng cô chăm chú, chờ đợi phản ứng của cô.

Vẻ mặt cô chấn động, khóe môi giơ lên lập tức cứng đờ.

Anh ta…… Vậy mà tra ra quá khứ của cô……

Đằng Tế xấu xa cười, gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng trước mắt rốt cục cũng giãn ra.

Từ lần trước ở Bắc Kinh gặp qua Bất Hoặc, anh vẫn rất muốn đập nát vẻ mặt không chút biểu tình này của cô, nét đờ đẫn, bình thản của cô, cùng với ngôn từ sắc bén đều kích thích anh một cách khó hiểu, khơi dậy hứng thú tò mò anh chưa bao giờ từng có cùng với……

Ý chí chiến đấu.

Thành thực mà nói từ trước đến nay chưa ai có thể khơi mào nhiệt huyết chiến đấu của anh, cô vẫn là người đầu tiên.

Cho nên, anh để tìm ra lai lịch của cô, không tiếc vận dụng toàn bộ hệ thống tình báo Tường Hòa Hội Quán, tìm ba ngày ba đêm thời gian mới rốt cục thu thập dấu vết để lại có liên quan đến cô.

“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì.” Cô rất nhanh khôi phục vẻ lạnh lùng vốn có, tuy nhiên trong mắt đã nổi lên cảnh giác.

“Mười năm trước, năm ấy một cô gái thiên tài chín tuổi được coi là kẻ khả nghi hạ độc nguồn nước thị trấn, làm cho hai mươi người tử vong, nhiều người trúng độc, trong đó còn bao gồm cha mẹ nuôi của cô…… Sau lại, cô bị đưa đến trạm giam thiếu niên cách ly, ở đó ba năm, nhưng một ngày nào đó ban đêm lại đột nhiên mất tích, từ nay về sau không rõ tung tích……”

Vẻ mặt của cô không có gì biến hóa, nhưng là anh nhìn ra được cô chỉ đang cố gắng duy trì trấn định cảm xúc.

“Nghe nói cư dân thị trấn kia đến nay vẫn coi cô gái thiên tài là ma nữ, nói cô là căn nguyên tội ác, cha mẹ nuôi của cô cũng không gặp lại cô, ngăn cách trại giam của cô với mọi người, mọi người đều xem cô là tội nghiệt……” Anh ác liệt bổ sung.

“Đủ rồi!” Cô quát khẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sát khí.

“Thật là câu chuyện xưa đặc sắc, có phải hay không?” Anh càng đổ thêm dầu vào lửa nói.

“Tôi nói rồi, biết nhiều là sẽ chết sớm……” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hóa lạnh, chuyển hướng nòng súng chỉ vào miệng anh.

“Cô sẽ không dám nổ súng, giết tôi cô sẽ không có cách nào ăn nói với Thiên Thần.” Anh không chút sợ hãi.

“Không sao, đánh nhau vhó tránh khỏi nhất thời lỡ tay, vả lại anh chết, cùng lắm sẽ tìm người khác.” Cô lành lạnh nói.

“Không, cô vẫn rốt cuộc tìm không thấy được một đối thủ giống tôi, đến lúc đó, cô sẽ cảm thấy không thú vị.” Anh cuồng vọng cười khẽ.

“Thế giới này đã không còn gì là thú vị.” Cô híp đồng tử đen nhánh thâm trầm.

“Đó thật là quan niệm nhân sinh đáng buồn!” Anh vẫn còn có tâm tình trêu chọc cô.

Lần đầu tiên cô bị người chọc giận, song cô vẫn đè lửa giận xuống, u ám theo dõi anh.

“Có lẽ tôi là nên để cho anh sống, sau đó nhìn anh trở thành con rối của Thiên Thần, vĩnh viễn bị chúng tôi chi phối……” Cô cảm thấy, chỉ có như vậy mới có thể hủy diệt uy phong của anh.

“Chưa từng có người có thể chi phối tôi.” Anh cười lạnh.

“Vậy ư? Trước kia những con người quyền thế kia cũng đều nói như vậy, tuy nhiên hiện tại mỗi người bọn họ đều ngoan ngoãn tùy ý Thiên Thần thao túng.” Cô chế giễu.

“Thì ra Thiên Thần cũng chỉ có thể dùng “thuốc” để nắm lòng người trong tay, cô không biết là thật đáng thương hại sao? Toàn bộ “Thần Thoại” thì ra là thành lập trên thứ lòng trung thành hư ảo.” Ngữ khí anh tràn ngập khinh thường.

Cô khẽ nhíu mày, lời anh nói đã đánh trúng nhược điểm chân chính của “Thần Thoại”, bởi vì, nếu không có “Saint Angel”, thế lực “Thần Thoại” căn bản không có khả năng lớn mạnh.

Ý tưởng này vừa mới thoáng qua óc, cô chợt nghe gặp Đằng Tế nói ra luận điệu cùng loại.

“ Nếu đã không có “Saint Angel”, “Thần Thoại” cũng không đạt được thành quả gì, cô, hẳn là cũng cho là như vậy đi?” Ánh mắt anh khôn khéo giống như tia X quang, nhìn thấu hết suy nghĩ của cô.

Cô khẽ run, một loại cảm giác kỳ dị lặng lẽ lướt qua trong lòng.

Lần đầu tiên, cô phát hiện thế giới này cư nhiên có người hòa tần suất giống của cô như thế, tựa như cô đoán được ra suy nghĩ của anh, anh cũng đồng dạng có thể nhìn thấu cô……

“Hừ! Anh cũng đã biết “Saint Angel”, vậy càng không thể cho anh rời khỏi nơi này.” Cô lập tức trang bị chính mình, quyết định không cùng anh nhiều lời vô nghĩa.

“Cô cho là bằng cô ngăn được tôi?” Anh hừ giọng nói.

“Đúng vậy.”

“Cô quá coi thường tôi.” Anh châm chọc khích.

“Có lẽ anh quá xem nhẹ tôi.” Trong lời nói cô có hàm ý cảnh cáo.

“Phải không? Vậy cho tôi một chút kiến thức về năng lực chân chính của cô đi!” Anh khiêu khích nâng cằm lên, vừa nói xong, tay đột nhiên đánh úp về phía cổ tay cầm súng của cô.

Cô lập tức nổ súng, viên đạn rời nòng, nhắm ngay trái tim của anh bay tới.

Anh nghiêng người, lủi sang một bên, dễ dàng chụp vào cánh tay của cô, dùng một cách thức kì lạ đoạt lấy súng của cô.

Cô mặt không đổi sắc, cả người đột nhiên lấy tốc độ cực nhanh nhảy lên về phía trước, một cú lộn mèo xinh đẹp, nhẹ nhàng rơi xuống mặt bàn.

Đằng Tế đối với hành động linh tiệp của cô có chút kinh ngạc, bởi vì trong Tứ Thiên Vương “Bất Hoặc” thường xuyên được nhắc tới nhất luôn luôn là “trí tuệ”, chứ không phải “ thân thủ “.

“Anh đã chờ không kịp tự rước họa, tôi sẽ không lại lãng phí thời gian……” Cô nói xong khẽ nhún chân, tung người bay về phía anh.

Anh quyết tâm so chiêu cùng cô, thu lấy súng, đổi lại dùng quyền cước chính diện đón đánh, triển khai thân thủ vi diệu. Cô nhẹ nhàng như chim bay, đạp, bổ nhào, xoáy, đá, nhẹ nhàng nhanh nhẹn. Anh thì như con chim ưng mạnh mẽ, chủ động tấn công, tư thái ngang nhiên, hai người trong phòng nghiên cứu lớn như vậy đánh nhau, cô tới tôi đi, xuống tay không lưu tình.

Sau một lát, Bất Hoặc lánh đến góc, Đằng Tế đuổi theo phía trước, lại tại chỗ nền gạch khi một cước đạp xuống, mới phát hiện bản thân chạm phải cơ quan rồi, vài luồng ánh sáng địa lôi từ trần nhà bắn ra, mục tiêu toàn bộ tập trung ở trên người anh, anh vội vàng về tung người về phía sau, trái tránh, phải né, ngã về phía trước, nhảy lên, dùng động tác linh hoạt kinh người tránh được bắn quét, an toàn lẻn đến nơi an toàn.

“Quả nhiên bản lĩnh giỏi.” Cô thấp giọng nói, rung động ngày đó ở Bắc Kinh lại xẹt qua ngực, thân thủ anh đẹp đẽ lưu loát làm mê huyễn người khác.

“Quá khen.” Anh lạnh lùng cười.

“Tuy nhiên, kế tiếp cũng không ứng phó dễ dàng như vậy đâu……” Giọng nói cô chưa dứt, trên tường liền lộ ra một cái lỗ tròn, nhắm ngay anh bắn ra một cây hoả tiễn mini.

Anh liên tục lộn người về phía sau, ý đồ tránh né hoả tiễn, nhưng bất kể anh né tránh như thế nào, hoả tiễn trước sau theo sát sau anh không buông.

“Đây là đạn hoả tiễn dựa vào nhiệt độ, nó đã tập trung ngươi, ngươi càng chạy, nhiệt độ cơ thể lên cao, càng không thể thoát khỏi nó.” Bất Hoặc không biết khi nào đã lánh vào trong một gian phòng thí nghiệm, cách thủy tinh chống đạn xem trò hay, còn không quên tốt bụng nhắc nhở.

Dựa vào nhiệt độ? Thú vị, anh cười lạnh một tiếng, đột nhiên đem một miếng đồ quăng đến kính thủy tinh trước mặt cô.

Cô hơi kinh ngạc, định nhãn nhìn, thế này mới phát hiện đó là một quả hải đảm hình dạng ám khí, nó sắc nhọn tuy rằng đâm xuyên qua thủy tinh, bám vào trên thủy tinh, nhưng không có gì uy hiếp với cô.

“Mặt thủy tinh này chống đạn, Đằng Tế.” Cô lạnh lùng mỉa mai.

“Phải không?” Đằng Tế hi hi cười nhìn cô, đột nhiên đứng yên bất động.

Mắt thấy cây hoả tiễn kia sẽ đánh trúng anh, sắc mặt cô khẽ biến, còn chưa rõ ý đồ của anh, quả ám khí kia liền phút chốc nổ tung, chỉ nghe ầm ầm một tiếng , kính thủy tinh rạn nứt, ngay tại cùng lúc, hoả tiễn đã được nhiệt khí dẫn đường, lập tức đi theo chuyển hướng, hướng cô thẳng lủi mà đến.

Cô kinh hãi, hoả tốc lao ra phòng thí nghiệm, chân trước cô vừa bước ra, hoả tiễn liền xuyên thấu kính thủy tinh đã bị vỡ, toàn bộ nổ tung.

Cô gục trên mặt đất, lăn vài vòng, đang muốn đứng dậy, đã bị một khẩu súng để ở mi tâm.

“Thật đặc sắc đi?”

Trong làn khói mờ mịt, Đằng Tế thảnh thơi ngồi xổm trước mặt cô, dùng khẩu súng vốn của cô chỉ vào cô, vẻ mặt cười mỉa.

“Xác thực.” Hai hàng lông mày cô nhíu lại, lần đầu tiên nếm mùi thất bại.

Anh nhìn chằm chằm cô, tầm mắt không dời.

Một trận xôn xao sau, hai gò má cô tái nhợt nổi lên một thoáng thản nhiên hồng nhạt, tựa hàn băng ngàn năm tan chảy, giảm bớt sự cứng rắn bén nhọn lạnh lùng vốn có, nhiều hơn một phần ý vị nhu hòa uyển chuyển hàm xúc.

[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

Nói thực ra, bộ dạng cô rất xinh đẹp, nếu không phải loại tính tình lạnh đến trong xương cốt, hẳn sẽ là cô gái xinh đẹp động lòng người.

Tuy nhiên, có lẽ chính là phần lạnh lùng này hấp dẫn anh, con ngươi đen không độ ấm tựa như kho báu ẩn sâu ở trong núi băng, luôn có thể kích thích hiếu kỳ đi khai thác đào móc của anh, một mỹ nữ thiếu thần bí thiếu chút vị người, so với những người phụ nữ liếc mắt có thể nhìn thấu kia thú vị hơn nhiều.

Hơn nữa, cô đủ thông minh, phản ứng nhanh nhạy, suy nghĩ sâu sắc lại có gan dạ sáng suốt, anh lần đầu một hồi gặp gỡ có thể cùng anh lực lượng ngang nhau đối thủ, cùng cô so chiêu, đã mạo hiểm lại kích thích, một chút cũng không cảm thấy nhàm chán.

“ Bị súng của bản thân chặn lại, có cảm tưởng gì?” Anh cố ý hỏi.

“Anh cũng không thể giết tôi.” Cô lạnh lùng trừng mắt nhìn anh.

“Thật sự? Nếu dùng cô làm con tin thì sao? Tôi nghĩ, Thiên Thần hẳn là sẽ có chút căng thẳng?” Anh cười nói.

“Anh cho là có thể lợi dụng tôi có thể uy hiếp Thiên Thần?”

“Đúng vậ6, bởi vì cô người chế tạo chân chính “Saint Angel” với hắn mà nói thật sự quá quan trọng……” Anh tươi cười không thay đổi, nhưng đồng tử lại lạnh làm cho người ta sởn tóc gáy.

Sắc mặt cô đại biến, sự bình tĩnh rốt cục thật sự bị tan rã, Đằng Tế vậy mà ngay cả bí mật này cũng biết, trong “Thần Thoại” biết chuyện này cũng chỉ có cô cùng Thiên Thần hai người thôi……

“Cho nên, tôi dám cam đoan, bắt cô để uy hiếp vị “Thiên Thần” vĩ đại kia tuyệt đối hữu dụng.” Anh nhìn cô chằm chằm, thật cao hứng có thể nhìn một loại biểu tình khác ngoài vẻ lạnh lùng của cô.

Tuy nhiên, vẻ mặt Bất Hoặc sửng sốt cũng chỉ có vài giây liên tục, cô rất nhanh liền trở lại như cũ vẻ lạnh như băng vốn có của cô, hơn nữa, trong lạnh như băng còn có một phần thắng lợi nụ cười giả tạo.

“Anh quả nhiên rất lợi hại, cũng thực thông minh, đáng tiếc là, cũng vẫn không thể rời khỏi “Thần Thoại”, hơn nữa, một phút đồng hồ sau, anh sẽ không bao giờ nữa nhớ rõ chuyện này nữa.”

“Cái gì?” Anh rùng mình, đột nhiên kinh hoàng thấy tay mình có điểm tê dại, liền biến sắc, lập tức giật mình.

“Hoả tiễn có thuốc mê……”

Quá sơ suất! Anh lại không dự đoán được một chiêu này của cô.

“Dược hiệu sẽ phát tác.” Vì bắt giữ Kỳ Lân Vương, cô đã sớm chuẩn bị thiên la đại võng.

“Cô……”

Cô vừa mới dứt lời, thân người anh nhoáng lên một cái, trước mắt hết thảy bắt đầu chao đảo.

“Trong hoả tiễn trang bị là khói gây mê không vị không mùi, người bình thường chống đỡ chỉ được mười giây, anh lại có thể chống đỡ được ba phút, thật sự là làm cho tôi bội phục……” Cô lạnh lùng dò xét anh, chỉ còn chờ thu lưới.

“Đáng giận……” Anh trừng mắt nhìn cô, vươn tay ghì lấy gáy nhỏ của cô, nhưng tay không chút khí lực, cho dù anh cứng rắn chống đỡ, cô trước mắt đã trở nên có chút mơ hồ.

Cô nín thở, giơ lên tay phải, đem ống tiêm sớm đã chuẩn bị tốt trong tay chui vào cánh tay anh, nọc độc “ Saint Angel” trong ống tiêm trực tiếp tiêm vào trong cơ thể anh.

“Đáng chết…… Đây là……” Anh khó khăn thấp giọng gạt bỏ một tiếng rủa muốn giãy dụa, lại chống cự không được thuốc tê xâm nhập, cả người vô lực gục ngã về phía trước.

“Hoan nghênh gia nhập “Thần Thoại”, Đằng Tế……” Cô cúi đầu, đắc ý nhìn con mồi của chính mình, khóe miệng không tự giác cong lên.

Từ giờ trở đi, danh hiệu của nhân vật Kỳ Lân Vương này đã biến mất trên thế giới, chuyển sinh thành “Ma Vương” của “Thần Thoại”, vĩnh viễn vì Thiên Thần cống hiến.

Cũng giống như cô……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.