Eragon 2 (Eldest) - Đại Ca

Chương 18: In my secret life




Một chiếc xe vận tải nhỏ chạy dọc theo đường núi uốn lượn quanh co đi đến một tòa lâu đài tráng lệ bên bờ hồ. Tài xế là một người đàn ông trung niên khô quắt, ông ta lái xe chạy thẳng đến cánh cửa hông của tòa lâu đài kiên cổ, dừng ở trước cánh cổng có trang bị thiết bị điện tử.

Bảo vệ có trang bị võ trang từ trong trạm gác đi ra, nhìn ông ta một cái, rồi nói:“Lại ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn hả? Lão Mạc.”

“Đúng vậy! Thật là mỏi mệt, tôi ghét phải đi đường này nhất, mỗi lần lái xe cả đi và về cũng phải mất hết ba giờ. Thật sự là hành hạ nắm xương tàn này.” Lão Mạc khàn khàn giọng oán giận, bước xuống mở cốp xe ra để cho bảo vệ kiểm tra.

“Cũng không còn cách nào khác, ông chủ chúng ta chỉ tín nhiệm đồ ăn do chính tay ông mua, cũng như tự mình ông nấu.” Bảo vệ cười xòa đi ra sau xe, thò đầu vào kiểm tra.

“Haiz! Lại phải bắt đầu bận rộn rồi.” Lão Mạc duỗi lưng, lắc đầu thở dài.

“Đúng rồi, buổi tối hôm nay có món gì ngon?” Bảo vệ kiểm tra xong, trở lại trạm gác, đột nhiên lại hỏi.

“Sứa, cá hồi, gà.” Giọng nói của Lão Mạc có chút kì quái.

“Được rồi, ông có thể vào.” Bảo vệ gật gật đầu, mở cửa hông ra.

Lão Mạc lên xe, lái xe vào tòa nhà.

Bảo vệ lập tức báo vào bộ đàm: “Mật khẩu vào cửa xác nhận không sai, Lão Mạc đang đi vào.”

“Ok, ông ta đúng là quá chậm chạp.” Giọng phàn nàn của Bất Loạn từ trong bộ đàm truyền ra.

Lão Mạc chạy dọc theo con đường nhỏ, đến cửa vào phòng bếp phía sau tòa nhà. Bất Loạn đã đứng ở lối vào, mặc một bộ đồ da báo ôm sát người, tay chống hông tỏ ra mất kiên nhẫn.

“Hey! Đại tiểu thư Bất Loạn, cô đứng đây chờ tôi sao?” Lão Mạc nhếch miệng cười.

“Ông già có thể nhanh một chút được hay không? Tối nay tất cả hội viên cao cấp đều sẽ tới Thiên Thần tham gia dạ tiệc, ông còn ở đây mà lề mề hả?” Bất Loạn thở hổn hển mắng.

“Đừng gấp, cô lúc nào cũng kích động như vậy, sẽ rất nhanh có nếp nhăn!” Lão Mạc dù bận tối mắt nhưng vẫn ung dung chuyển nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp, ngân nga một điệu hát đang thịnh hành lúc đi ngang qua trước mặt cô liếc mắt đầy giễu cợt.

“Ông nói cái gì?” Bất Loạn trừng mắt nhìn ông ta, không khỏi giật mình, những lời này dường như đã từng nghe qua.

Lão Mạc thuần thục đi vào phòng bếp, đem nguyên liệu nấu ăn giao cho trợ lý, cả phòng bếp bắt đầu bận rộn lên.

Bất Loạn ghét nhất là phải vào phòng bếp, bịt mũi nói: “Bất Hoặc muốn ông đưa một phần cơm lên cho cô ấy. Cô ấy ở trong phòng nghiên cứu cả ngày rồi cũng chưa ăn gì.”

“Tôi không thể tùy tiện đi vào phòng nghiên cứu……” Lão Mạc nhíu mày.

“Cầm lấy, đây là thẻ thông hành, Bất Hoặc bảo tôi đưa cho ông.” Bất Loạn đưa một cái thẻ cho ông ta, rồi lặp tức xoay người rời đi.

Ông ta cầm tấm thẻ, trên mặt đột nhiên hiện lên một tia cười lạnh, lẩm bẩm: “Bất Hoặc thiên vương, tôi thực sự đã đánh giá cô quá cao……”

Chuẩn bị xong phần cơm điểm tâm, ông ta bưng khay đồ ăn đi ra khỏi phòng bếp, dọc theo hành lang trông như một mê cung đi tới cửa thang máy, ấn nút đi xuống. Cửa thang máy mở ra, ông ta đi vào nhấn nút tầng ngầm thứ hai. Thang máy đi xuống lại mở ra lần nữa, trước mắt xuất hiện một tấm thép rất dày nặng hàng trăm tấn giống như một bức tường.

[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

Trên bức tường thép có cái hộp bên trên có bảng điều khiển điện tử, ông ta cắm chiếc thẻ vào, bức tường thép giống như có ma thuật, bắt đầu di chuyển sang hai bên, nhanh chóng lộ ra một cánh cửa.

Ông ta mạnh dạn đi vào, lập tức bước vào một khoảng không sáng rực sạch sẽ, rộng rãi nhưng lại lạnh lẽo như băng, bên trong có rất nhiều dụng cụ thiết bị máy móc kỳ lạ. Tuy nhiên kỳ quái nhất là, đúng ra vào giờ này ở đây phải có rất nhiều nhân viên nghiên cứu, vậy mà lúc này phòng nghiên cứu lại trống rỗng. Người duy nhất đứng đối diện trước mặt ông ta mặc cả người màu đen, đứng dựa vào cạnh bàn, đôi mắt rét lạnh đang nhìn chằm chằm vào ông ta — Bất Hoặc.

“Ông đến rồi.” Trên mặt cô không có chút biểu cảm.

“Thức ăn của cô, tiểu thư Bất Hoặc, nhân lúc còn nóng mau ăn đi……” Ông ta tiến lại gần cô, đặt khay thức ăn lên bàn.

“Lão Mạc, đầu gối của ông không còn bị đau nữa sao?” Cô đột nhiên hỏi.

“Cô nói gì vậy? Tiểu thư Bất Hoặc, đầu gối của tôi không có bị gì a! Bị đau là thắt lưng của tôi thôi!” Ông ta pha trò liếc mắt nhìn cô.

“Thật sao?” Cô chăm chú nhìn ông ta, cố ý làm rơi cái nĩa.

“Trí nhớ của cô sao trở nên kém quá vậy! Thắt lưng của tôi bị đau đã nhiều năm rồi, hầu như mọi người trong thành đều biết cả……” Ông ta khom người giúp cô nhặt chiếc nĩa lên, vừa ngẩng đầu, liền phát hiện thấy một khẩu súng đang chĩa vào mũi mình.

“Cô…… Làm gì vậy?” Ông ta giả vờ hoảng sợ.

“Tôi thực sự bội phục anh……” Cô không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào ông ta, trong giọng nói còn tỏ rõ sự chân thành.

“Cái gì?” Vẻ mặt ông ta vẫn trông rất vô tội.

“Anh thật sự rất giỏi, chẳng những làm cho gương mặt giống nhau như đúc, lại còn có thể bắt chước y nguyên thổ ngữ Tô Châu của Lão Mạc, thậm chí còn có thể điều tra ra được cả mật khẩu thông hành mỗi ngày thay đổi một lần của tòa thành, ngay cả việc Lão Mạc bị đau lưng cũng biết rất rõ…… Tuy nhiên, anh đã phạm phải một lỗi rất lớn.” Cô lười chẳng thèm đóng kịch với anh ta.

Anh nhướng mày, vẫn chưa vì thân phận bị bại lộ mà để mình bị mất bình tĩnh.

“Lỗi lớn gì?” Anh rất tò mò, bản thân đã để lộ ra sơ hở thế nào.

“Lão Mạc làm việc ở phòng bếp bảy năm, ông ta chưa bao giờ biết phòng nghiên cứu nằm ở đâu. Nhưng tôi vừa kêu Bất Loạn nói ông ta đưa cơm đến, ông ta lại có thể một mình đến thẳng nơi này.” Bất Hoặc hừ lạnh.

Anh mỉm cười.

Thành thực mà nói, anh thật sự tán thưởng cô, có thể nghĩ ra phương pháp này để kiểm tra anh.

“Cô còn thông minh hơn so với tưởng tượng của tôi.” Anh tháo mặt nạ xuống, để lộ ra một khuôn mặt vốn đã rất khôi ngô tuấn tú, cùng với một mái tóc dài độc đáo.

“Anh còn đần hơn so với tưởng tượng của tôi, dám một mình đột nhập vào tổng bộ『Thần Thoại』.” Cô nhíu chặt ấn đường.

“Không phải là do các người mời tôi đến sao? Thịnh tình này tôi không thể chối từ a!” Khóe miệng anh âm trầm nhếch lên. Trận ở Tường Hòa Hội Quán đã bị cản trở không nhỏ,『Thần Thoại』 quả thật đã chọc giận anh.

“Đã vào đây, anh một bước cũng không thể trở ra được nữa, Đằng Tế.”

“Được thôi, dù sao tôi cũng không cần phải đi gấp.” Anh khẽ nhún vai.

“Nếu như anh biết, Thiên Thần dùng trăm phương nghìn kế mục đích thật sự chỉ là để dẫn dụ anh đến, chắc chắn anh sẽ thấy hối hận vì đã đến nơi này.” Cô cảnh cáo anh.

“Tại sao khẩu khí của cô nghe qua lại giống như đang lo lắng cho tôi vậy nhỉ?” Anh nhìn cô đầy chế nhạo.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo len màu đen, quần tây đen, đôi giày bốt đen, mái tóc đen dài mượt như nhung, làm nổi bật khuôn mặt trắng noãn nghiêm nghị, nhưng lại vô cùng lãnh khốc khiến người ta phải run sợ. Tuy nhiên, điều làm cho anh hứng thú đó là, anh cảm thấy được so với cái ngày ở Bắc Kinh kia cô đã thiếu đi vài phần sát khí.

“Tôi vốn không hy vọng anh lại hồ đồ để bản thân lọt vào tay Thiên Thần. Hiếm hoi lắm mới gặp được đối thủ, tôi vốn định giao đấu với anh thêm vài lần nữa. Vậy mà không ngờ anh lại nhanh chóng tự chui đầu vào lưới đến vậy. Sau này cũng sẽ không còn cơ hội nữa.” Vẻ mặt của cô thật khiến cho người ta không nén được tức giận.

“Yên tâm đi, tuyệt đối vẫn còn cơ hội……” Anh không bị chọc cho tức giận, ngược lại còn mỉm cười.

Thực sự mà nói cô gái này đã hoàn toàn gợi lên hứng thú cho anh. Khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại lạnh như băng, đôi mắt thâm trầm nhưng lại vô cùng trong sáng, đôi môi hờ hững lại cực kỳ tao nhã, trí tuệ nhạy bén sắc sảo, tất cả giống như một thanh nam châm mạnh mẽ thu hút anh.

Quả thực vô lý, nhưng anh đột nhiên rất muốn nhìn thấy dáng vẻ lúc cô mỉm cười rạng rỡ.

“Quá tự phụ sẽ là nhược điểm trí mạng nhất của anh.” Cô nhíu mi có chút chướng mắt trước sự ngạo mạn thái quá của anh.

“Vậy sao? Nhưng sự tự phụ của tôi đã cứu mạng tôi vài lần!” Anh nhếch miệng cười.

“Đó là do anh may mắn, tuy nhiên lần này anh chạy trời cũng không khỏi nắng.”

“Vậy sao?”

“Chắc hẳn anh cũng đã biết rõ,『Thần Thoại』có thể khống chế rất nhiều nhân vật quyền cao chức trọng trong tay như vậy, đều là nhờ vào cái gì.” Cô lại nói.

“Đương nhiên, các cô dùng『Saint Angel』để hạ độc đám nhân sĩ quyền quý, rồi lại lấy súng sóng não khống chế hành động của bọn họ, khiến cho bọn họ trở thành những con rối của các người.” Anh đã sớm biết『Thần Thoại』đang ngấm ngầm nghiên cứu phát minh ra rất nhiều loại thuốc phiện và các loại vũ khí công nghệ cao. Giang Tuân từng tỏ ra rất lo lắng, 『Thần Thoại』 đang tiếp nhận về một lượng lớn người “đứng đầu” toàn cầu nhất định là có ý đồ riêng, giống như đang có một âm mưu đáng sợ đã từ từ hình thành.

“Chỉ dựa vào hai thứ này, chúng tôi đã có thể đem tất cả bọn họ biến thành vũ khí của mình……”

“Tôi biết.”

“Tôi nói ‘bọn họ’, trong đó còn có bao gồm cả anh!” Cô bổ sung một câu.

“Tôi?” Trong lòng anh thoáng rét lạnh.

“Đúng, chính là anh, anh chính là mấu chốt của toàn bộ ‘kế hoạch’. Anh sẽ trở thành 「Ma Vương』thống lĩnh quân của「Thần Thoại』.”Cô trực tiếp tuyên bố.

“Thì ra do vậy mà Thiên Thần đã phải nghĩ cách để lôi kéo tôi đến đây……” Anh cười lạnh.

“Anh là người đã được ông ta chọn. Vậy nên, hôm nay khi anh bước vào đây, thì sẽ không bao giờ bước trở ra được nữa.” Trong mắt cô lóe lên tia sáng rét lạnh.

“Thật không?” Anh khoanh tay trước ngực, nhướng mày không cho là đúng.

“Lần này không có Ngũ Hành Kỳ Lân giúp đỡ, anh sẽ hiểu, một mình xâm nhập vào tổng bộ 「Thần Thoại』, sẽ là một việc ngu ngốc đến cỡ nào……”

“Không có bọn họ, tôi cũng có thể thu phục được các người.” Anh ngạo nghễ nói.

Sau một lúc, cô nhìn chằm chằm vào anh, đột nhiên trong mắt lóe lên một tia sáng quỷ dị, “Thì ra là thế, thì ra anh không hề tin tưởng vào Ngũ Hành Kỳ Lân a……”

Hai hàng lông mày của anh nhíu chặt lại. “Cô muốn nói cái gì?”

Cô thong thả bước lại gần anh, súng trong tay chĩa thẳng vào trái tim anh, nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của anh, dường như đã nhìn ra được điều gì.

“Anh luôn luôn hành động một mình, đúng không? Bởi vì quá mức tự tin, nên khi anh xử lý tình huống vẫn luôn độc lai độc vãng. Anh luôn cho rằng không có điều gì anh không thể tự mình xử lý được……”

Anh lạnh lùng nhìn cô, chờ cô nói tiếp.

“Cho nên, tuy rằng anh vẫn rất coi trọng Ngũ Hành Kỳ Lân, nhưng lại rất ít khi hợp tác với bọn họ. Bởi vì cho tới bây giờ anh cũng vẫn chưa tin tưởng bọn họ. Anh chỉ tin vào chính bản thân mình.” Cô sắc bén nói.

Anh giật mình, lời cô nói giống như một cây kim đâm thẳng vào chỗ đau của anh.

Anh không tin tưởng Ngũ Hành Kỳ Lân?

“Niềm tin, là một nền tảng quan trọng nhất của tinh thần đồng đội, theo như quan sát của tôi. Ngũ Hành Kỳ Lân có lẽ đã chấp nhận anh làm Kỳ Lân Vương, tuy nhiên anh vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng bọn họ. Bởi vì không đủ tín nhiệm, cho nên anh mới đơn thương độc mã xâm nhập vào tổng bộ của bọn tôi……” Bất Hoặc rốt cuộc cũng biết được điểm “quái dị” mà cô cảm thấy giữa Đằng Tế và Ngũ Hành Kỳ Lân là ở chỗ nào. Chàng trai mười chín tuổi này thật ra vẫn chưa từng cởi mở lòng mình đối với bất luận người nào. Anh muốn nhận được sự tín nhiệm của thuộc hạ, nhưng lại đóng chặt tâm tư mình lại. Còn có người nào âm hiểm hơn thế?

Sắc mặt Đằng Tế khẽ thay đổi khi bị cô bốc trần sự mâu thuẫn sâu sắc nhất trong trái tim anh.

Đúng vậy, ở một phương diện nào đó mà nói, anh vẫn không thoát khỏi tâm lý “cái tôi” quá mức của mình. Từ nhỏ đến lớn, anh đã có thói quen một mình đối mặt với mọi việc. Vì vậy dù cho có phát sinh vấn đề gì, anh cũng sẽ ngay lập tức một mình gánh vác, không chịu nhờ người khác giúp đỡ bao giờ.

Mà loại thói quen này, thậm chí sau khi trở về Tường Hòa Hội Quán vẫn không hề thay đổi, anh luôn xông lên phía trước, luôn hành động một mình. Anh chỉ cần bọn họ tháp tùng anh, nhưng lại chưa bao giờ dừng lại chờ bọn họ theo kịp, phải chăng trong tiềm thức của anh vẫn chưa thể thích ứng với việc luôn sóng vai đi cùng bọn họ?

Cho nên, Giang Tuân vẫn thường xuyên oán giận anh không chịu thông báo hành tung của mình. Đinh Lược cũng luôn phàn nàn tính cố chấp của anh. Phương Khoát cũng từng nói anh luôn không chịu hợp tác. Lâm Thiên Túng lại càng thẳng thừng bảo anh không đủ thành ý. Vũ Tuyệt Luân cũng cảm thấy phiền chán phải đi theo để dò xét anh……

Chẳng lẽ trải qua một thời gian dài tự mình quyết định, tự suy nghĩ, tự hành động, ngược lại đã thành chướng ngại lớn nhất giữa anh cùng Ngũ Hành Kỳ Lân?

“Ngày đó ở Bắc Kinh, sở dĩ anh mượn cơ hội đánh nhau cùng Ngũ Hành Kỳ Lân, là đúng bởi vì trong tiềm thức anh vẫn đang có hoài nghi đối với bọn họ, anh thỉnh thoảng vẫn nghĩ nếu bọn họ biến thành kẻ địch của anh, anh nên ứng đối như thế nào, có phải hay không?” Cô không chút khách khí, khí thế bức người truy vấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.