Ép Yêu

Chương 13: Bà Đây Không Thèm Làm Nữa




Thật ra thì tôi cũng muốn nói chuyện với Lâm Tuyết một chút. Tôi rất tò mò về quá khứ của họ, mà từ cuộc đối thoại của họ thì có vẻ như Lâm Tuyết đang định làm một chuyện nguy hiểm gì đó, dù cho người phụ nữ kia không nói thì tôi chắc chắn cũng sẽ ngăn cản chị.

Nếu chúng tôi là bạn thì sao tôi có thể trơ mắt nhìn chị ấy gặp phải nguy hiểm. Mặc kệ có thù hận thâm sâu thế nào thì ít nhất chỉ cần chị ấy nói ra thì tôi cũng có thể dùng hết sức mình để giúp chị trong khả năng của mình.

Quán cà phê rất gần, vì thời gian này đa số người đều chưa tan làm thế nên quán cũng không có nhiều khách. Tôi bảo Lâm Tuyết đi chọn chỗ ngồi trước còn mình thì đi gọi đồ uống.

Tôi gọi cho Lâm Tuyết một cốc cà phê Americano lạnh như theo cuộc nói chuyện vừa nãy, còn lúc chọn cho mình thì tôi hơi do dự rồi chọn cho mình một cốc Lam Sơn để uống thử.

Sự thật chứng minh không cái ngu nào bằng cái ngu nào, mới uống một ngụm thôi mà tôi đã nhăn nhó hết cả mặt lại. Cà phê đắng thế này đúng là không hợp với tôi, tôi vẫn thích đồ uống có nhiều vị sữa.

Vẻ mặt của tôi khiến Lâm Tuyết bật cười, chị nhẹ nhấp một ngụm cà phê của mình, rồi thờ dài: “Tiêu Ân, có phải em rất tò mò chuyện chị Văn?”

Mặc dù tôi chưa từng che dấu sự tò mò của mình, thế nhưng bị chị ấy nói ra thì tôi vẫn có chút xấu hổ. Tôi ho khụ hai tiếng rồi vờ vịt nói: “Nếu chị không muốn nói thì em sẽ không hỏi.”

Mặc dù tôi nói thế, thế nhưng trong lòng tôi cũng tự hiểu nếu Lâm Tuyết đã khơi mào câu chuyện này, thì có nghĩa là chị ấy định nói mọi chuyện cho tôi biết.

Tôi cúi đầu khuấy cốc cà phê, nhưng thực tế thì lại tập trung hết chú ý vào lỗ tai để nghe xem Lâm Tuyết nói gì.

Lâm Tuyết ngẩn người một hồi rồi mới từ từ kể: “Có còn nhớ chuyện năm đó chị và Tiêu Điền từ thôn J chạy trốn đến thành phố F mà chị đã nói với em không? Lúc đó, chị suýt chút nữa thì chết đói ở đầu đường, trời lạnh quá, chị ôm Tiêu Điền nép dưới mái hiên mà run cầm cập.”

Tôi hơi do dự rồi gật đầu, nhìn vẻ mặt chẳng thay đổi nào của Lâm Tuyết rồi khẽ hỏi: “Lâm Tuyết, chị không sao chứ? Nếu chị thấy đau khổ quá thì đừng nói nữa.”

Lâm Tuyết lắc đầu: “Đều là chuyện đã qua, lúc đó là chị Văn cứu chị. Lúc ấy chị ấy là má mì trong Vàng Son, mấy người như bọn chị đều do chị ấy quản lý, thế nên chị ấy đã mở cửa sau cho chị đi vào.”

Tôi không nói gì, trong lòng lại nghĩ khó trách sao người phụ nữ đó lại nói mình làm hại Lâm Tuyết, thế nhưng theo tôi thấy thì cô ta cũng chỉ là có lòng tốt, không chỉ không có cảm thấy Lâm Tuyết nợ mình, mà ngược lại còn cảnh tỉnh bản thân, chuyện đó thật sự rất hiếm có.

“Thế nhưng chị lúc đó vừa quê mùa, còn lại đã sinh 2 đứa con, mà trước giờ ở nhà họ Ngũ cũng không được ăn uống đầy đủ gì, thế nên thiếu dinh dưỡng khiến cả người xanh xao vàng vọt.” Lâm Tuyết mỉm cười: “Chị khi đó nhìn đúng là đứa nhà quê từ nông thôn lên, làm gì có người sẽ chọn chị, con vịt xấu xí giữa đám thiên nga trắng như thế, nên cũng có rất nhiều người trong sáng ngoài tối cười nhạo chị.”

Mặc dù Lâm Tuyết nói rất nhẹ nhàng, nhưng tôi biết đoạn thời gian đó cuộc sống của chị đâu thể dễ dàng như chị ấy nói thế được. Sợ là lúc vừa bước vào thành phố F thì chị từng đã vô cùng sợ hãi, rồi mỗi đêm ôm Tiêu Điền mà khóc.

Lâm Tuyết không nhận ra được thay đổi trong tâm trạng của tôi, chị cười nhạt rồi tiếp tục kể lại bằng giọng điệu bình tĩnh: “Thế nhưng chị Văn chưa bao giờ vứt bỏ chị, chị ấy nói với chị rằng không cần đau khổ vì mấy người đó, bởi vì đến khi em trở nên mạnh mẽ thì những người đó sẽ tự nhiên phải đến nịnh bợ em.”

Người phụ nữ đó nói không sai, tuổi còn trẻ mà đã hiểu được đạo lý của những người nghèo khó cả đời mới hiểu được. Người phụ nữ như thế mà rơi vào bước đường này thì thật sự là quá đáng tiếc. Theo tôi thấy thì chị ấy đáng giá hạnh phúc hơn khối người.

“Chị ấy dẫn chị đi trang điểm, dạy chị phối đồ, còn đưa chị đi đến thẩm mỹ viện, lúc ấy người chị chẳng có đồng nào, mỗi ngày đều phải dựa vào chị Văn giúp đỡ, dần dần mọi người thấy chị gần gũi với chị Văn thì cũng không dám coi thường chị nữa.”

Tôi gật đầu, hiểu rằng đó là lệ thường của đa phần những kẻ ham hư vinh, đạp thấp nâng cao, bắt nạt kẻ yếu, cũng không phải nói họ không đúng, nhưng trong lòng mình thì khó tránh khỏi ghét nó.

“Sau này thì dáng vẻ bên ngoài của chị cũng dần ổn hơn, cũng có những khách hàng quen, thế nhưng chị Văn cũng chưa bao giờ lấy những việc chị ấy chăm sóc chị lúc đầu ra đòi chị cái gì, cũng không bảo chị trả tiền lại. Có lúc chị cũng chủ động nhắc tới thì chị ấy cũng lấy lý do Tiêu Điền cần tiền mà từ chối.”

Tính tình người phụ nữ kia thật sảng khoái, nhìn dáng vẻ không so đo được mất gì của chị ấy thì đúng là người có tính phóng khoáng. Theo tôi thấy thì đa số người trong lòng đều nghĩ muốn chiếm lợi từ người khác, thế nhưng cũng không chắc sẽ bị báo ứng gì.

Tôi nhớ tới khuôn mặt vàng như nghệ của người phụ nữ ấy thì cũng cảm thấy có chút xót xa. Nếu chị ấy không làm nghề này, thì chắc hẳn là một người đàn bà thép tài giỏi, đáng tiếc sai một ly đi một dặm. Một người phụ nữ hiếm thấy như vậy ở trên đời mà lại lãng phí tuổi xuân của mình trong bệnh viện.

Một người phụ nữ xinh đẹp điềm tĩnh có thể chết đi bất cứ lúc nào, điều đó khiến một người chẳng phải đồng tính như tôi cũng cảm thấy đau lòng. Tôi không hiểu sao ông trời lại có mắt như mù vậy, lại để cho một người tốt đẹp như thế phải chịu nhiều khổ sở.

“Chị Văn đối nhân xử thế luôn rất khéo léo, chưa bao giờ đắc tội với ai. Thế mà buồn cười lại tự dưng bị trùm xã hội đen để ý, nhất quyết bắt chị Văn làm tình nhân của mình, chị Văn không chịu thế nên bọn họ ngày nào cũng đến Vàng Son gây chuyện.”

Ánh mắt Lâm Tuyết nhuốm màu đau thương: “Chuyện xảy ra lúc ấy rất nghiêm trọng, chị Văn vì không muốn liên lụy tới bọn chị mà từ chức. Đám người đó thật sự rất dữ dằn, đập tan tành mọi thứ trong quán, người cầm đầu còn tát chị Văn một cái, lúc ấy chị Văn còn ngã rạp xuống đất, rồi bị mảnh thủy tinh đâm trúng, máu chảy lênh láng.”

Lúc Lâm Tuyết nói điều này thì cả người cũng run rẩy. Tôi hơi không đành lòng mà định ngăn chị nói tiếp, nhưng cuối cùng cũng nhìn được.

Có một số việc người ta phải học được cách đối mặt, vết sẹo cũ năm xưa trong lòng Lâm Tuyết có lẽ đã thối rữa từ lâu. Mặc dù lại bị vạch trần đến máu chảy đầm đìa một lần nữa như thế thì hơi tàn nhẫn, nhưng cũng chỉ có vậy thì mới có thể tiêu độc bôi thuốc, khiến vết thương lành lại.

“Chính bởi cú ngã đó mà cả đời chị Văn cũng bị hủy hoại.” Lâm Tuyết nghẹn ngào nói: “Đám du côn hôm đó có một kẻ bị AIDS, mảnh thủy tinh đúng lúc cắt phải tay hắn ta, sau đó lúc chị Văn ngã xuống thì lại bị mấy mảnh vụn ấy khiến bị thương.”

Nói tới đây thì tôi cũng phần nào hiểu được, hóa ra bệnh của chị Văn là do bị truyền nhiễm qua đường máu. Đột nhiên tôi cảm thấy có chút áy này, dù sao tôi có khen ngợi chị ấy thế nào, thì sâu trong lòng vẵn cho rằng cô ấy nhiễm bệnh là do lối sống không lành mạnh.

Cũng bởi vì sự đặc biệt trong công việc của cô ấy, thế nên trong nhận thức của chúng ta về họ là gần như không có khả năng có lòng tự trọng. Nếu họ biểu hiện ra cái dáng vẻ ngượng ngùng của những người phụ nữ bình thường, thì đều sẽ bị người khác cho rằng là đang giả vờ ngây thơ.

“Đừng như vậy, đó không phải lỗi của chị.” Tôi không đành lòng nhìn Lâm Tuyết như vậy, nên liền nhẹ giọng khuyên nhủ: “Giống như chị Văn đã nói vậy, là do số mạng chị ấy không tốt mà thôi. Mặc dù em cũng tiếc thay cho chị ấy, nhưng chị cũng đừng tự trách mình.”

“Không, em không hiểu.” Lâm Tuyết lắc đầu, cảm xúc của chị lại trở nên kích động: “Lúc đó, cái lúc mà chị Văn bị ngã, thì một đám người bọn chị đều trốn trong phòng thay quần áo. Thế mà không ai trong bọn chị dám đi ra ngoài xem thế nào, bọn chị đều sợ rước họa vào thân. Mà ngay cả khi chị Văn nằm viện, bọn chị cũng không ai dám đến thăm chị ấy một lần…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.