Ép Yêu

Chương 12: Thật Muối Mặt




Người phụ nữ thở dài: “Thế nhưng giờ, em lại giống như chị sống trong bóng tối. Lâm Tuyết, hãy hứa với chị, đừng đi vào con đường cũ của chị, nhanh chóng rời khỏi đó đi.”

“Chị Văn, em biết chị muốn tốt cho em, thế nhưng chị cũng từng nói với em rồi. Chỉ cần đi vào thì chúng ta sẽ không có đường lui.”

Lâm Tuyết với người phụ nữ này dường như có một đoạn quá khứ gì đó khá đặc biệt, thế nhưng tôi chỉ có thể yên lặng đứng một bên nghe, ngay cả một câu cũng không thể chen vào được.

“Lâm Tuyết, trong những người chị dẫn dắt thì em là người sạch sẽ nhất.” Người phụ nữ nắm tay Lâm Tuyết thành khẩn nói: “Thế nên em khác với bọn chị, em còn có thể quay đầu lại, chỉ cần có cơ hội…”

“Không có…” Lâm Tuyết ngắt lời người phụ nữ: “Mặc kệ dùng cách gì thì em chắc chắn sẽ báo thù cho chị.”

Người phụ nữ ngập ngừng mãi, rồi nhìn bộ dạng kiên quyết của Lâm Tuyết, cuối cùng chị ấy cũng thở dài: “Lâm Tuyết, chị vẫn luôn đối xử với em như em ruột của mình, thế nên chị mong em vui vẻ. Đừng vì chị mà chìm vào trong bóng tối.”

“Cũng bởi vì thể mà em không thể trơ mắt nhìn chị như vậy.” Lâm Tuyết nghẹn ngào gần như nói không thành câu: “Nếu như không có chuyện đó thì có lẽ chị đã có thể thoát khỏi đó.”

Người phụ nữ lắc đầu: “Sẽ không, nếu như không có chuyện đó thì chị mãi mãi cũng không thể nhìn thấu mọi chuyện như bây giờ. Mỗi người đều có vận mệnh của mình, mệnh của chị chính là thế này, e rằng không có chuyện đó thì cũng sẽ có chuyện khác xảy ra thôi.”

“Dù là như thế thì em cũng không thể nhìn bọn chúng nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật!” Cảm xúc của Lâm Tuyết trở nên kích động: “Chị Văn, chị nhất định phải gắng gượng, chị nhất định phải tận mắt nhìn thấy ngày em thành công báo thù cho chị.”

Người phụ nữ lại không tiếp lời chị mà lại quay sang nhìn tôi: “Cô bé, nếu em dám đi vào đây thì chắc phải là một người bạn rất tốt của Lâm Tuyết đúng không?”

Tôi kinh ngạc vì không nghĩ rằng người phụ nữ sẽ đột nhiên chú ý đến sự hiện diện của tôi, thế nên chỉ đành ấp úng gật đầu.

Người phụ nữ cười với tôi một cách thân mật: “Vậy giao Lâm Tuyết cho em, em ấy là một người tốt, chỉ là quá cố chấp, nếu có thể thì thay chị trông nom con bé một chút, đừng để con bé làm chuyện gì ngu ngốc.”

Lâm Tuyết còn muốn nói gì đó, nhưng người phụ nữ lại ngắt lời chị: “Được rồi, chị thấy hơi mệt. Em cũng biết tình trạng sức khỏe của chị mà, chỉ nói một lát thôi mà đã rất mệt rồi. Cả hai về đi thôi.”

Lâm Tuyết nghẹn lời, rồi miễn cưỡng gật đầu. Lúc chúng tôi quay người đi khỏi thì người phụ nữ nói nhẹ nhàng nói một câu: “Nếu được thì cứ đi kiểm tra một chút đi. Nếu trước đây chị phát hiện sớm một chút thì có lẽ sẽ tốt hơn giờ nhiều.”

Một câu nói không đầu không đuôi của người phụ nữ khiến tôi ngẩn ra, mãi đến khi Lâm Tuyết kéo tôi ra ngoài thì tôi vẫn không ngừng ngoái đầu nhìn. Người phụ nữ không hề nhìn tôi, chỉ ngồi ở đó mỉm cười.

“Chị ấy nói vậy là sao?” Tôi nhíu mày rồi quay sang hỏi Lâm Tuyết: “Kiểm tra sức khỏe à? Nghe cũng có lý ghê, hay chúng ta đi kiểm tra giờ luôn?”

Lâm Tuyết lắc đầu: “Chị ấy đang nói đến AIDS. Chẳng phải chị nói với em rồi hay sao, tỷ lệ mắc bệnh trong nghề này của chị rất cao, 10 người trong nghề thì đại khái chỉ có 2 người có thể có được cuộc sống bình thường, còn lại thì 5 kẻ nghèo, 3 kẻ thì chết vì bệnh truyền nhiễm.”

Tôi sửng sốt một lúc lâu, từ góc nhìn của tôi dựa theo cái tỷ lệ này thì người phụ nữ có khí chất thoát tục kia đáng lý phải nằm trong số 20% kia mới đúng.

Có lẽ do tôi chẳng phải người từng trải nhiều, thế nên trước khi gặp chị thì người phụ nữ có khí chất nhất mà tôi đã gặp thì có lẽ chính là Hà Uyên Uyên từ nhỏ lên lên trong gia đình danh giá. Nhưng khí chất của người phụ nữ kia thì khác Hà Uyên Uyên hoàn toàn, chị còn có vẻ trong sạch thoát tục hơn.

Dù Hà Uyên Uyên so với những cô gái đời thứ 2 của các gia đình danh giá thì khí chất tuyệt hơn nhiều, nhưng khí chất của họ lại như khắc ra từ khuôn mẫu, thế nên đẹp thì đẹp đấy nhưng lại thiếu mất sức sống.

Người phụ nữ này lại như tự mình ngộ ra một con đường khác biệt vậy, trước đây tôi vẫn cảm thấy trên người Lâm Tuyết có một loại khí chất không giống người thường mà tôi không tài nào hình dung được, nhưng giờ nhìn thấy người phụ nữ này thì tôi mới biết, thì ra vì chị ấy thân thiết với người phụ nữ này mà nhiễm khí chất từ chị ấy.

Có lẽ vì tôn kính mà bản năng học tập theo, thế nên Lâm Tuyết chỉ có được chút giống, chứ không học được sự hấp dẫn từ đó. Thế nhưng chỉ thế cũng đã khiến tôi vô cùng kinh ngạc trước dáng vẻ của chị lúc mới gặp.

“Đi thôi, chị cùng em đi kiểm tra sức khỏe.” Lâm Tuyết thở dài: “Sức khỏe của em quá yếu, cái chuyện tiêu chảy nói lớn thì lớn, mà nói nhỏ thì nhỏ, rất nhiều các bệnh nghiêm trọng đều có dấu hiệu này.”

“Hay là em cùng chị đi kiểm tra trước đã.” Tôi hơi dừng một chút rồi nói: “Em thấy chị Văn kia nói rất đúng, mấy người trong ngành bọn chị… em không có ý gì đâu, chỉ là nếu chị có thể kiểm tra định kì thì ít ra bản thân chị cũng an tâm chút.”

Lâm Tuyết dường như đột nhiên nhớ ra điều gì, liền hơi ngập ngừng liếc nhìn tôi một cách phức tạp: “Được, vậy chúng ta cùng đi kiểm tra đi… Đi một mình chị hơi sợ.”

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Lâm Tuyết biểu lộ tâm trạng của mình một cách trực tiếp như vậy nên liền mỉm cười: “Được, chỉ cần chị chịu kiểm tra thì em sẽ đi với chị.”

Lâm Tuyết gật đầu rồi không nói gì nữa mà kéo tôi đến chỗ rút phiếu khám bệnh. Nhìn một hàng người xếp hàng trước mặt mình thì tôi hơi nhíu mày, rồi có chút dở khóc dở cười.

Cũng không biết có bao người đến đây để kiểm tra chứng bệnh này, dù sao thì tôi cũng không rõ mấy chuyện này lắm, cũng không biết đa khoa có thể kiểm tra bao nhiêu loại bệnh nữa.

Thực ra thì tôi cảm thấy mình tiêu tiền là hoàn toàn uổng phí, chỉ là để đi cùng Lâm Tuyết mà thôi. Có lẽ do thái độ của tôi quá rõ ràng nên Lâm Tuyết liền nhíu mày kéo tay áo của tôi: “Tiêu Ân, lúc kiểm tra em để ý một chút…”

Tôi hơi sửng sốt vì không ngờ Lâm Tuyết lại đột nhiên nói vậy: “Xin lỗi, em làm tổn thương chị sao? Em xin lỗi, em không có cố ý… chỉ là em cảm thấy mình rất ít khi bị thương, cũng không tiếp xúc người nhiễm bệnh, chắc chắc sẽ không…”

“Bây giờ còn khá nhiều người xếp hàng, không bằng chúng ta ra quán cà phê nào đó bên ngoài nghỉ chút đi.” Lâm Tuyết ngắt lời tôi, vẻ mặt có chút do dự, dường như muốn nói chuyện gì đó rất khó nói với tôi: “Chị… có chuyện muốn nói với em.”

Tôi gật đầu, trực giác mách bảo tôi rằng những điều Lâm Tuyết nói lần này sẽ khiến mình vô cùng kinh hãi. Tôi hít sâu một hơi, rồi không ngừng tự nhủ bản thân phải bình tĩnh thong dong một chút. Không vì chuyện khác thì cũng coi như là vì học tập người phụ nữ vừa nãy cũng tốt.

“Được, em cũng hơi khát.” Tôi hơi dừng lại rồi mới cười nói với Lâm Tuyết: “Nói chứ cũng lâu rồi em không uống cà phê. Bên cạnh bệnh viện này có một quán cà phê, Caramel Macchiato ở đó rất ngon luôn.”

“Vậy sao?” Lâm Tuyết có vẻ không hứng thú mấy: “Chị không thích mấy thích có vị sữa hay vị ngọt quá, chị thích cà phê Americano lạnh hơn.”

Tôi ngẩn người, sau đó liền đùa: “Ai cũng hết cách, chị cũng biết em thích ăn đồ ngọt mà, con người em từ nhỏ đã không chịu được đắng được, không chỉ là cuộc sống không thể chịu được đắng mà thức ăn càng là như thế. Hồi bé mẹ em vì ép em giảm béo nên đã ép em uống nước mướp đắng mà mẹ em xem được trên sách của ngôi sao nào đó xuất bản, kết quả em phun ra hết, sau đó liền đánh em đến nỗi 3 ngày không xuống được giường.”

Lâm Tuyết mỉm cười, nhưng nụ cười có vẻ như lấy lệ với tôi, trông chị có vẻ đang chất chứa tâm sự gì. Tôi cũng không nói gì, thầm nghĩ chắc là chị ấy đang cảm thấy buồn bã vì người phụ nữ vừa nãy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.