Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 7: Hàn




“Nàng nghĩ giống ta.” Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu nói: “Chẳng qua, mẫu hậu ta đã chết nhiều năm như vậy, làm sao có thể giống như người còn sống chứ?”

“Phu quân, mẫu hậu, bà tỷ muội không?” Thẩm Hành Vu hỏi. Có tỷ muội thật sự rất giống nhau.

“Mẫu hậu có một tỷ tỷ, nhưng di nương ta đã chết vì sốt rét sau khi ta ra đời không lâu, cho nên trên đời này không tồn tại người này.” Mộ Phi Chỉ nhớ lại nói.

“Cái này thật lạ.” Thẩm Hành Vu cọ xát ở trong lòng hắn, nói: “Bộ dạng giống mẫu hậu, hơn nữa còn có võ công, đây có thể là trùng hợp, cũng có thể là cố ý.”

“Được rồi, đừng nghĩ nữa, thật vất vả tiểu tử này mới có thể thành thật không chiếm lấy nàng, tối hôm nay ta phải ngủ một giấc thật ngon.” Mộ Phi Chỉ đánh gãy suy nghĩ của Thẩm Hành Vu, hôn lên mắt nàng, sau đó lười biếng ngáp một cái, lập tức kéo Thẩm Hành Vu vào trong lòng, ôm chặt hơn một chút.

Một ngày qua đi, Thẩm Hành Vu cũng mệt mỏi, nàng nghĩ, đi một bước tính một bước vậy, ngày mai để cho Bạch Tước đi thăm dò điều tra, xem có phải vị Mộc Thạch đạo trưởng này có điểm yếu gì rơi vào tay Tần Huyền Qua không, cho nên hắn mới có thể bán mạng vì Tần Huyền Qua như vậy.

Hai người dần dần chìm vào giấc ngủ, một đêm ngủ ngon.

...

Rạng sáng ngày thứ hai, khi Thẩm Hành Vu tỉnh lại, Mộ Phi Chỉ đã mang theo Thần Nhi đi ra ngoài. Thẩm Hành Vu miễn cưỡng đi đến cửa đại điện, nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ đi về phía mình, Thần nhi vừa đi tốt, Mộ Phi Chỉ liền không ôm hắn, để cho hắn bám lấy đùi mình bước từng bước nhỏ.

“Đi thẳng, không có đá.” Mộ Phi Chỉ ở bên cạnh chỉ dẫn, có lẽ là đã đi một lúc lâu, Thần nhi thật sự không thể nhúc nhích, hắn chu cái miệng nhỏ, dừng bước vươn hai tay về phía Mộ Phi Chỉ, ngọt ngào ngây thơ nói: “Phụ vương ôm.”

“Đã lớn rồi còn muốn ôm?” Mộ Phi Chỉ cũng không tính làm theo Thần nhi, để cho Thần nhi tự mình đi.

Thần nhi chu miệng, bộ dạng muốn khóc mà không khóc được, tuy là không tình nguyện, nhưng vẫn bước tiếp đi theo bên cạnh Mộ Phi Chỉ, chẳng qua hắn học rất nhanh, vươn tay mập bắt được áo choàng của Mộ Phi Chỉ.

Nhìn khuôn mặt hai người giống như được khắc ra từ một khuôn mẫu, trong lòng Thẩm Hành Vu tràn đầy cảm động, tính khí hai người rất giống nhau, nhưng, Thần nhi hướng nội hơn một chút so với Mộ Phi Chỉ, thật thần kỳ, một lớn một nhỏ này, một người là phu quân của nàng, một người là con của nàng, giữa bọn họ, không thể dứt bỏ quan hệ huyết thống.

“Đã dậy?” Trên mặt Mộ Phi Chỉ vốn còn bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Hành Vu liền trở nên sinh động hơn rất nhiều, giọng nói cũng trở nên ôn nhu hơn. Thần nhi là tiểu phúc hắc làm sao có thể không phát hiện ra chuyện này, hắn vừa nghe thấy giọng nói của phụ vương mình trở nên ôn nhu, liền vội vàng thở phì phì nói: “Mẫu hậu, mẫu hậu, chân Thần nhi đau.” Nói xong, còn đứng yên tại chỗ chỉ chỉ vào chân nhỏ của mình.

“Thần nhi, đừng túm áo choàng của phụ vương con, nghe giọng của mẫu hậu đi tới đây.” Thẩm Hành Vu ngồi xổm người xuống, lên tiếng chỉ thị Thần nhi, để hắn theo giọng nói đi tới chỗ nàng.

“Chân, đau chân.” Thần nhi mím môi, trong mắt xuất hiện một vũng nước.

“Thần nhi ngoan, lại đây có thịt ăn.” Thẩm Hành Vu sử dụng đòn sát thủ, lấy đồ ăn để dụ dỗ.

Thần nhi vừa nghe, đầu tiên là do dự một lát, sau đó liền ngoan ngoan theo giọng nói đi tới chỗ nàng. Nhìn bộ dạng lắc lư của hắn, trong lòng Thẩm Hành Vu ngổn ngang cảm xúc, loại trò chơi này từ khi hắn biết đi, người một nhà thường xuyên làm, chính là vì muốn rèn luyện cảm nhận phương hướng cho hắn, bởi vì hắn không nhìn thấy, cho nên, hai vợ chồng quyết định phải huấn luyện hắn thật tốt. Đối với phương diện giáo dục nhi tử, hai người đều rất nhất trí, thời điểm nên sủng thì sủng, thời điểm nên nghiêm khắc thì tuyệt đối không thể mềm mỏng.

“Mẫu hậu, ăn cơm xong chúng ta còn phải đi ra ngoài sao?” Thời điểm Thần nhi lung lau đến trong lòng Thẩm Hành Vu, Thần nhi ôm lấy cổ Thẩm Hành Vu, cả người tản ra mùi sữa thơm hỏi Thẩm Hành Vu.

Thẩm Hành Vu lắc đầu, nhéo nhéo cái mũi của nhi tử, cười nói: “Không, hôm nay một mình Bạch Tước thúc thúc đi ra ngoài là được.”

Mộ Phi Chỉ nghe nói như thế liền hỏi: “Có đầu mối rồi sao?”

“Không có, nhưng, chỉ cần để Bạch Tước đi điều tra thì sẽ biết.” Thẩm Hành Vu giống như rất tin tưởng.

“Chúng ta ở đây yên lặng xem xét là được rồi, ta khó chịu hắn rất lâu rồi.” Hiển nhiên là Mộ Phi Chỉ có thành kiến rất sâu với Tần Huyền Qua.

“Trên đời này thứ không nên mang ra đùa bỡn nhất chính là tâm của con người.” Chuyện này đã thành khuôn mẫu buộc chặt trong lòng Thẩm Hành Vu, nàng không khỏi cảm thán một câu.



Hôm nay Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ tiếp tục ở yên trong hoàng cung của Hoài Bắc, nhưng, bọn họ không có động tĩnh gì không có nghĩa là trong Hoàng cung gió cuồn tàn tuôn này không có động tĩnh. Sáng sớm hôm nay, ngay tại thời điểm một nhà Thẩm Hành Vu đang vui sướng hài lòng ăn điểm tâm, Thẩm Mộng Nhu đã ngồi kiệu đến trước cửa cung của Vương hoàng hậu. Mỗi ngày đều bắt buộc phải tới thỉnh an Vương hoàng hậu, chỉ là, đây cũng là chuyện tốt, cả ngày Vương hoàng hậu đều ăn chay niệm phật, ở chung cũng không phải quá khó khăn, hơn nữa, mỗi ngày đến thỉnh an còn có thể có được tiếng hiếu tâm, cớ sao lại không làm?

Cỗ kiệu dừng lại, Thẩm Mộng Nhu một thân váy hoa dài màu xanh từ bên trong bước ra, chân của nàng vừa chạm đất, nha hoàn bên người vội vàng khẩn trương đỡ nàng, sợ nàng lại gặp chuyện không may.

Đi vào trong cung điện yên tĩnh, Thẩm Mộng Nhu theo thói quen nhìn về phía bên trái thiên điện, quả nhiên, Vương hoàng hậu đang ngồi ở trên nhuyễn tháp, nắm trong tay một bản kinh thư, mà Nghê Thường công chúa an vị ngồi ở bên cạnh nàng.

Vừa nhìn thấy bóng dáng Thẩm Mộng Nhu đến, hai mắt Nghê Thường công chúa sáng lên, đứng dậy, tiến lên giữa chặt lấy tay Thẩm Mộng Như nói: “Tẩu tẩu, tẩu đã đến rồi?”

Thẩm Mộng Nhu dịu dàng gật đầu.

Nghê Thường công chúa liếc mắt nhìn Vương hoàng hậu đang yên tĩnh đọc sách một cái, sau đó kéo Thẩm Mộng Nhu sang một bên, vội vàng hỏi: “Tẩu tẩu, vải lần trước tẩu may y phục còn ở đây không? Ta nghĩ muốn may một bộ quần áo thật đẹp.”

“Chờ ta trở về sẽ hỏi giúp ngươi, Nghê Thường có người trong lòng sao?” Thẩm Mộng Nhu cười duyên hỏi.

“Tẩu tẩu đừng giễu cợt ta chứ. Nhớ kỹ, sáng mai ta sẽ phái người sang Đông cung lấy.” Nghê Thường nói xong liền chạy đi ra ngoài.

Nhìn bóng dáng huênh hoang này, Thẩm Mộng Nhu chỉ thu hồi ánh mắt, một câu cũng không nói liền đi vào trong thiên điện, sau đó phúc thân cung kính thỉnh an Vương hoàng hậu: “Nhu nhi thỉnh an mẫu hậu.”

“Đã đến?” Vương hoàng hậu là thê tử kết tóc của Tần Hoàng, hiện giờ đã hơn bốn mươi tuổi, tuy khuôn mặt vẫn đẹp, nhưng vẫn thấy rõ dấu vết của năm tháng. Nghe giọng của Thẩm Mộng Nhu, nàng ngẩng đầu lên, lạnh nhạt hỏi một câu, sau đó liền phân phó lão ma ma phía sau: “Phúc ma ma, dâng trà.”

Phúc ma ma đáp một tiếng rồi rời đi, từ sau khi Vương hoàng hậu ăn chay niệm phật, trong mắt người ngoài tính tình cũng lạnh nhạt hơn trước. Mỗi lần Thẩm Mộng Nhu đến thỉnh an, các nàng chỉ uống trà chung.

Nhấp một ngụm trà hương, Vương hoàng hậu trước uống một ngụm, sau đó hỏi: “Gần đây thế nào? Đứa nhỏ trong bụng thế nào?”

Nói đến đứa nhỏ, trên mặt Thẩm Mộng Nhu không giấu được vẻ vui mừng, nàng vỗ về bụng chưa nhô lên của mình, nói: “Nhờ trời phù hộ.” Thẩm Mộng Nhu vừa uống trà vừa nghĩ đến lần trước bị xảy mất đứa nhỏ, thầm nghĩ, lần này nhấy định phải sinh hạ bùa hộ mệnh này mới tốt.

Vương hoàng hậu cũng không nói chuyện lâu với Thẩm Mộng Nhu, hai người chỉ nói một chút liền để Thẩm Mộng Nhu rời đi, Thẩm Mộng Nhu thấy bộ dạng lạnh nhạt của Vương hoàng hậu, vì thế cũng vui vẻ cáo từ.



Bên này, Mộc Thạch đạo trưởng tìm một quyển sách trong Tàng thư các của hoàng cung, kết quả liền nghe thấy một trận tiếng bước chân từ xa truyền đến, hắn vốn nghĩ không động, kết quả lời nói của gã thái giám lại kiến hắn bước nhẹ nhàng trốn sang một bên.

Thì ra, cách Mộc Thạch đạo trưởng không xa, một lão thái giám chậm rãi đi đến trước một cái giá sách, đúng lúc này một tên tiểu thái giám vội vàng chạy tới, tiểu thái giám nhìn xung quanh không có người, liền nhỏ giọng nói với lão thái giám: “Công công, Phúc ma ma truyền lời nói, Thái tử phi đã uống hết nước trà có pha dược, tin tưởng lúc này ít nhiều cũng gặp chuyện rồi.”

Nếu không có giá sách phía sau ngăn trở, Mộc Thạch kém chút nữa đã ngã xuống, bọn họ, bọn họ đang nói cái gì? Phúc ma ma? Lão cung nữ của cung Hoàng hậu? Thái tử phi? Nhu nhi?

Một lát sau, Tàng thư các lại lần nữa khôi phục lại yên tĩnh như cũ, Mộc Thạch mới từ bên trong bước ra, hắn yên tĩnh hai giâu, sau đó vội vàng trở lại chỗ của mình, lấy ra một lệnh bài do Hoàng thượng ban cho, tìm một con ngựa, vội vàng chạy tới Đông cung.

Một lúc sau, hắn liền tới của Đông cung, chính cảnh tượng này, khiến hắn kém chút nữa ngã xuống ngựa.

Ngay tại của Đông cung, cả người Thẩm Mộng Nhu toàn máu nằm ở nơi đó, bọn nha hoàn bên người đang không ngừng la to.

Mộc Thạch cảm giác máu toàn thân bắt đầu chảy ngược, cả người động cứng như đang đứng trong băng tuyết ngập trời, ánh mắt giống như cái gì cũng không nhìn thấy, cả người đều bị huyết sắc làm cho hôn mê.

“Nhu...” Mộc Thạch vừa muốn nhảy xuống ngựa, chạy vội lên trước, thân mình bỗng nhiên bị một người kéo lại, Bạch Tước ẩn sau lưng hắn, câu nói đầu tiên đã giữ hắn lại: “Hôm nay Thái tử phi đã không còn đứa nhỏ, ngươi còn muốn thêm tội danh hồng hạnh xuất tường cho nàng?”

Lời này quả nhiên rất có uy lực, Mộc Thạch cứng ngắc đứng yên một lát, sau đó liền xoay người sang chỗ khác, nhìn nhìn Bạch Tước, Bạch Tước phát hiện, khi hắn quay đầu lại, ánh mắt giống như không còn một chút sinh khí.

“Ta muốn gặp Hoài Nam vương.” Không có một lời dư thừa, chỉ năm chữ đơn giản, Mộc Thạch bình tĩnh nhìn Bạch Tước.



Trong cung, Vương hoàng hậu ngồi đối diện với Tần Huyền Qua, thản nhiên nói: “Giờ phút này đứa nhỏ chắc đã không còn, ngươi không quay về nhìn một chút sao.” Nàng bưng ly trà, trên người tản ra quý khí khác hẳn với người ăn chay niệm phật sáng nay.

“Ha ha, mẫu hậu lại đùa, nếu không phải nhờ ly trà sáng sớm hôm nay của người, thì sao ta có thể dễ dàng giải quyết xong một cái phiền toái như vậy?” Tần Huyền Qua lạnh lùng cười nói.

“Còn không phải đều do ngươi làm, rõ ràng là ngươi dùng thuốc, vì sao nàng vẫn có thể mang thai hả?” Vương hoàng hậu nói tới đây, ánh mắt hiện lên một tia nghiêm khắc.

“Mẫu hậu không biết, sau này lại mất đi một trò hay rồi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.