Ép Gả Cho Cố Tổng

Chương 2: Cứu chuộc




Đồ trang sức bảo thạch nàng có rất nhiều, nhưng loại vải lụa có chất liệu này thì rất ít. Gương mặt Hán Hoa hơi phát xanh, lại không thể giáp mặt phản đối lời trưởng bối.

Lý Vị Ương buông mắt xuống, đống vải này đều là do Đại thiếu gia mang về, nói là tặng cho người toàn gia, nhưng thực tế, Đại phòng khẳng định lấy được những đồ tốt nhất, mà Nhị phu nhân cùng Nhị tiểu thư lại cố tình mang da mặt dày, ngược lại làm cho Lý Trường Nhạc tức mà nói không nên lời.

Đại phu nhân thản nhiên nói: “Trường Nhạc, chỉ là mấy tấm vải thôi, nếu con thích loại nào, bảo Đại ca con mang về đôi ba tấm là được.”

Giọng điệu của bà tuy rằng nhàn nhạt thản nhiên, nhưng trong lời nói cũng có ý chèn ép Nhị phòng.

Nhị phu nhân biến sắc, mở miệng châm chọc lại.

Đại phòng cùng Nhị phòng ở bên kia chia làm hai thái cực, Tam phu nhân lại chỉ im lặng ngồi một bên, ánh mắt dừng trên người Hán Hoa, như có điều suy tư. Kể từ ngày hôm ấy, vị Đại tiểu thư này thường xuyên cho nô tỳ đưa thuốc bổ qua cho Mẫn Đức. Lúc đầu bà còn nghi ngờ mời đại phu tới kiểm tra mấy thang thuốc, không ngờ đại phu sau khi kiểm tra xong liền tấm tắc khen ngợi, từng vị thuốc trong thang được phối hợp vô cùng tuyệt diệu, vừa có thể giải hàn khí, vừa có lợi cho cơ thể. Nghe đại phu nói xong, Chu thị thật sự không hiểu, chuyện Mẫn Đức vô duyên vô cớ bị đi lạc, nếu không liên quan đến Đại phòng, thì chỉ có thể là Nhị phòng làm. Tuy vị Đại tiểu thư Lý Trường Nhạc này là Đại tỷ của Mẫn Đức, nhưng tình cảm tỷ đệ của hai đứa lại không tốt đẹp gì. Nàng ta không hại nhi tử của bà đã may mắn rồi. Bây giờ thì ngược lại, nàng ta chính là ân nhân cứu mạng của Mẫn Đức. Nói gì thì nói, bà ruốc cuộc phải hiểu rõ ý đồ của Lý Trường Nhạc.

Đúng lúc này, Hán Hoa cũng đưa mắt nhìn về phía bà, vừa hay chạm vào ánh mắt dò xét của Tam phu nhân, hai người nhìn nhau khẽ cười, nhưng rốt cuộc có thật tâm hay không, chỉ có bản thân mới biết được.

Lăng la tơ lụa khắp phòng, người khác nhìn thấy cũng phải động tâm, không nói Lý Thường Hỉ đã hứng khởi bước lên chọn lựa, ngay cả Tứ tiểu thư Lý Thường Tiếu luôn luôn chất phác cũng không nhịn được bước lên lật xem, chỉ có Lý Vị Ương ngồi tại chỗ không nhúc nhích. Lúc này, lão phu nhân đột nhiên nói: “Vị Ương, con đừng ngồi yên nữa, cũng đi chọn lựa đi.”

Lý Vị Ương cười cười, đứng lên nói: “Đa tạ lão phu nhân.”

Lý Vị Ương vừa mới cầm lên một khối Kim Ti oanh vũ hoàng lên xem, thì đột nhiên một cơ gió từ ngoài mành thổi mạnh vào, sau đó nghe thấy có nha đầu khẽ hét lên một tiếng, nàng đột nhiên cảm thấy trên giày thêu có thứ gì đó sắc nhọn lại có độ cong, trong lòng giật mình, theo bản năng lùi lại một bước.

Một con mèo Ba Tư toàn thân trắng như tuyết, một mắt màu lam một mắt màu vàng, đang đắc ý vô cùng nhìn nàng.

Đôi bàn tay tuyết trắng của Hán Hoa thuận thế ôm lấy mèo con, cười nói: “Làm Tam muội sợ sao, đây là mèo con Uyên Ương Đại ca gửi về cho tỷ, muội xem, nó thật xinh đẹp!”

Lý Vị Ương đương nhiên nhận ra con mèo này, kiếp trước, con mèo này là sủng vật yêu của Lý Trường Nhạc, theo nàng ta vào cung, rất kiêu ngạo ương ngạnh, còn từng dùng móng vuốt cào đôi tay nhỏ của Ngọc Lí đến chảy máu.

Cả đời này, nàng không thể quên Lý Trường Nhạc ôm mèo nói: “Tam muội, mèo Uyên Ương của tỷ thích nhất phơi nắng trong hoa viên, mà nó lại không thích người lạ, muội vẫn nên để Thái tử đừng tới gần Ngự hoa viên thì hơn!”

Dưới lớp áo dài, bản tay của Lý Vị Ương lặng lẽ nắm chặt lại, tươi cười trên mặt càng sáng lạn: “Đại tỷ, thật sự là một con mèo đáng yêu!”

Lúc nói chuyện, trong đầu nàng đã hiện ra một kế sách!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.