Ép Gả Cho Cố Tổng

Chương 47: Diệp tổng bẫy đồng đội




Editor: Tường An

Ma hoàng khẽ nhíu mày, dù hắn luôn luôn cao ngạo, nhưng khi đối mặt với chủ nhân của ma long cũng không thể không cúi đầu…

“Ta làm tất cả đều vì kêu gọi ma long trở về!”

Hắn vốn dĩ muốn giải thích hành vi của mình, lại không ngờ một câu này hoàn toàn châm ngòi lửa giận trong lòng Dạ Tư Hoàng.

“Ma long là thú cưỡi của bản đế, ngoại trừ bản đế còn ai có tư cách triệu hồi hắn? Ngươi chẳng qua chỉ là một tên ngu xuẩn, muốn triệu hồi thú cưỡi của ta đến tổn thương mẫu thân ta phải không? Bây giờ ta sẽ cho ngươi biết chuyện ngươi đã làm là ngu xuẩn cỡ nào, ma long, giết hắn cho ta!”

Rống!

Cảm nhận được sát khí lạnh lẽo trong lòng Dạ Tư Hoàng, ma long ngẩng đầu rống to, chấn động cả quảng trường…

Ma long rốt cuộc cảm thấy sợ hãi.

Tuy thực lực hắn cường đại, nhưng vẫn không thể thắng nổi ma long cường hãn…

“Ma long đại nhân, lần này là ta sai lầm, ta đã hối hận rồi, xin ma long đại nhân tha cho ta một mạng!”

Dạ Tư Hoàng khịt mũi coi thường, nói: “Ngươi có quan hệ gì với tên hỗn đản Bắc Quân kia? Tại sao lại giống hắn như vậy? Có điều, khí thế lại kém xa hắn, tuy ta rất chán ghét tên hỗn đản kia nhưng không thể không bội phục sự can đảm không sợ chết của hắn, dù tướng mạo ngươi giống hắn nhưng so với hắn lại kém quá xa…”

Lúc nói chuyện, hơi thở thị huyết trên người Dạ Tư Hoàng khuếch tán ra bốn phía, tóc bạc tung bay trong cuồng phong, cực kì ma mị.

“Ngươi không nên có ý đồ với mẫu thân ta! Bởi vì, ta sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ nào dám tổn thương nàng…”

“Không cần!” Ma hoàng hoảng sợ trợn trừng mắt, tê tâm liệt phế thét lên.

Nhưng ma long vẫn phun ra một ngụm long tức, nháy mắt đã hủy diệt thân thể hắn…

Tĩnh…

Toàn bộ quảng trường yên tĩnh vô cùng.

Chỉ còn tiếng cuồng phong gào thét…

Trốn trong đám người, toàn thân Lệ phi nương nương run rẩy, kinh hoảng bụm chặt miệng ngăn không cho mình phát ra tiếng động.

Ma hoàng cường đại trong mắt nàng cứ như vậy biến mất, thậm chí còn không có cơ hội giãy giụa…

Nàng nhịn không được ghen ghét Mộ Như Nguyệt.

Nữ nhân này không chỉ có một phu quân cường đại mà nhi tử cũng ưu tú như thế, tại sao trên đời lại có người may mắn đến vậy? Tất cả những người ưu tú đều vây quanh nàng…

Nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, trong lòng Lệ phi càng thêm sợ hãi…

“Là ngươi muốn Vưu Hi và bọn Đỗ Phỉ Phỉ làm tế phẩm?” Mộ Như Nguyệt quét mắt về phía tư tế đứng một bên, cười như không cười hỏi.

Tim tư tế run lên, nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng: “Ta không biết gì hết.”

“Phải không?” Mộ Như Nguyệt nhướng mày, “Ta nghe nói ngươi có một đồ nhi bảo bối, nếu ngươi không chịu nói thật, chỉ sợ đồ nhi của ngươi…”

“Câm miệng!” tư tế biến sắc, khuôn mặt già nua tái nhợt, “Đồ nhi của ta là một ngốc tử, hắn không biết gì cả, chuyện này là ta sai, ta sẽ tự sát tạ tội! Ngươi buông tha cho hắn đi!”

“So với Ma hoàng, ngươi thật ra có cốt khí hơn nhiều, đáng tiếc, ngươi lại làm chuyện không nên làm, yên tâm, ta sẽ không động đến đồ nhi thiểu năng trí tuệ kia của ngươi, ta chỉ muốn biết ai sai ngươi làm như vậy, hi vọng ngươi có thể nói thật.”

Tư tế hít sâu một hơi, liếc nhìn Ngũ hoàng tử run rẩy trong đám người, nói: “Là Ngũ hoàng tử, hắn mua chuộc ta, đây cũng là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.