Ép Gả Cho Cố Tổng

Chương 45: Ảnh hậu mưu hại Diệp tổng




Editor: Tường An

Không biết vì sao, nhìn biểu tình hung dữ của thiếu niên, trong lòng Đỗ Phỉ Phỉ ngọt như ăn mật.

Nàng đã sớm nghĩ kỹ rồi, nếu có thể chết cùng hắn cũng là một loại hạnh phúc. Cho nên bất luận thế nào, nàng sẽ không sợ hãi nữa…

“Bệ hạ!”

Đột nhiên, tư tế dường như cảm nhận được điều gì, vội vàng rống lên: “Bệ hạ, ta cảm nhận được hơi thở ma long, không sai, quả thật là hơi thở ma long, nó rốt cuộc xuất hiện rồi.”

Ma long?

Động tác của Ma hoàng hơi ngừng lại, chợt cười phá lên, tiếng cười điên cuồng vang khắp không trung.

“Ma long xuất hiện, nhân loại, các ngươi trốn không thoát, ha ha ha ha!”

Trái ngược với tiếng cười bừa bãi của Ma hoàng, đám người Cung Giang Ly lại thần sắc ảm đạm.

Bọn họ vốn rằng mình còn hi vọng, nhưng hiện tại chút hi vọng kia lại lần nữa tan biến, nếu Ma long xuất hiện, tất cả mọi người đều không cách nào thoát được…

“Ma long tới! Nó thật sự xuất hiện!”

“Đó là ma long đã biến mất mấy vạn năm trong truyền thuyết, trời ạ, không phải ta đang nằm mơ chứ?”

“Ma long hiện thân, đám nhân loại kiêu ngạo này nhất định sẽ không trốn thoát…”

Vẻ mặt mọi người thành kính, sùng bái nhìn chằm chằm lên bầu trời giăng đầy mây đen.

Một thân thể to lớn từ xa bay tới, che phủ khắp không trung tạo thành một bóng đen khổng lồ bao trùm tất cả mọi người bên dưới…

Đó là một con cự long màu đen khổng lồ, đôi mắt hung tàn không có nhân tính, nó ngửa đầu há cái mồm máu to rống một tiếng, tựa như có thể nuốt chửng mấy trăm người…

Tất cả mọi người đều chấn động.

Bọn họ chưa từng nhìn thấy cự long cường đại như thế, thậm chí chỉ liếc nó một cái đã cảm nhận được nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng, toàn thân run rẩy…

“Tham kiến ma long đại nhân.” Ma hoàng hồi phục tinh thần trước tiên, dần đầu đám người quỳ xuống, cung kính nói.

Toàn bộ quảng trường, chỉ có hai người Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần vẫn đứng thẳng như cũ, không có bất cứ động tác gì.

Một màn này rơi vào mắt mọi người lại chính là khinh nhờn ma long…

Ma hoàng cười trào phúng, hắn cho rằng, nhân vật truyền kỳ cao ngạo như ma long đại nhân sao có thể cho phép những người này tự cao tự đại trước mặt mình? Rất nhanh thôi, không cần hắn nói thêm lời nào, những người này sẽ bị ma long đại nhân một hơi thổi bay…

“Di? Nơi này thật náo nhiệt a…”

Tại thời khắc yên tĩnh này, một thanh âm non nớt bỗng vang lên…

Mọi người ngây ngẩn, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một cái đầu nhỏ ló ra từ sau lưng ma long…

Đó là một tiểu nam hài khoảng tám chín tuổi, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác tươi cười sáng lạn, tóc bạc bay múa trong gió, đôi mắt đỏ thị huyết mang theo ý cười nhàn nhạt.

Mọi người đều trợn tròn mắt, dường như không thể tin vào mắt mình…

Bọn họ không nhìn lầm chứ? Có một tiểu hài tử ngồi trên người ma long? Tiểu hài tử kia là ai? Tại sao có thể có hành động kinh người như vậy?

Chuyện càng khiến người ta kinh ngạc hơn còn ở phía sau.

Thời điểm nghe tiểu nam hài nói xong, ma long vốn đang hung tàn chợt ngoan ngoãn cúi đầu, suy tư một lát rồi nói: “Ta cũng không rõ lắm, chủ nhân, ngươi có thể hỏi bọn hắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.