Ép Gả Cho Cố Tổng

Chương 39: Vô tội ngủ ghế sa lon




WARNING: Trẻ em dưới 18 tuổi không nên đọc :))))

Tưởng Từ Hi vẫn giữ nguyên tư thế đè chặt Diệp Bối Nhi dưới thân mình. Người xấu xa nào đó đưa tay cởi bỏ nút áo của cừu nhỏ. Cô cố giãy giụa, cái đồ xấu xa này!!!

"Ông xã, em đói bụng." Diệp Bối Nhi làm vẻ đáng thương, người đàn ông nào đó thương yêu cô biết chừng nào liền dừng lại. Anh thở dài, rồi đưa tay cài lại áo cho cô. Tưởng Từ Hi ngồi dậy ôm Diệp Bối Nhi ngồi lên chân mình, anh cúi đầu cắn vào cổ cừu nhỏ, hai tay siết chặt eo cô.

"Bảo bối, em đó, thật biết hành hạ anh." Giọng nói anh có chút khàn khàn, Diệp Bối Nhi cảm nhận được người nào đó đang kiềm chế. Nên cô rất ngoan ngoãn mà dựa vào ngực anh để anh ôm. Cô không muốn nhìn anh khó chịu. Nhưng mà.... Hiện tại cô rất đói. ಥ_ಥ

•Tác giả: Nghiện mà còn ngại ??

"Ông xã, anh ổn không?" Diệp Bối Nhi xoay người đưa xoa xoa trán đã sớm ướt đẫm mồ hôi của anh, cô nhỏ giọng nói, "Hay là một lát em ăn cũng được. Chúng ta... Chúng... Chúng ta tiếp tục đi." Nói đến đây, mặt cừu nhỏ đã đỏ như cà chua chín. Cô vùi mặt vào lòng ngực Tưởng Từ Hi. Diệp Bối Nhi cảm thấy thân thể đang ôm lấy cô run rẩy kịch liệt, tiếng thở nóng ấm liên tục phả vào vành tai mẫn cảm của cô, khiến Diệp Bối Nhi cảm thấy ngưa ngứa.

Tưởng Từ Hi cảm thấy nha đầu nhà anh đúng là hại người mà. Ngọn lửa trong người anh đã vơi đi một nửa. Ai dè, câu nói vừa nãy của cô làm cho lửa đang muốn tắt đột nhiên bùng cháy lên.

Tưởng Từ Hi thật kiềm chế không được nữa. Anh nhanh chóng lột hết những thứ vướng víu trên người cừu nhỏ vứt hết xuống sàn.

Tưởng Từ Hi tách hai chân Diệp Bối Nhi ra để cô ngồi lên "em trai nhỏ" của mình, hướng cô mặt đối mặt với bản thân.

"Bé con... Bé con của anh." Tưởng Từ Hi nhẹ giọng gọi. Hai tay đang gắt gao xoa nắn khối thịt non mềm trên mông của cô. Anh cúi người ngậm lấy một bên ngực của cừu nhỏ mà điên cuồng cắn mút, giày vò. Tưởng Từ Hi biết rất rõ ràng những điểm mãn cảm trên người bà xã mình, hai tay từ mông cô di chuyển từ từ dọc sống cô mà vuốt ve. Diệp Bối Nhi cảm thấy một trận ớn lạnh ở lưng mình. Cô run rẩy, mơ hồ một trận kích thích từ bụng dưới truyền lên trên.

"Aaaaa... Ưmm... Ông... Ông xã... Khó chịu." Diệp Bối Nhi nhăn mày khó chịu vặn vẹo mông, cô cứ như vậy vô tình cọ xát "em trai nhỏ" của người nào đó. Diệp Bối Nhi cảm nhận được cái vật dưới mông mình càng ngày càng trương lớn, cô khó chịu rên rỉ ra tiếng. Mà cái người nào đó vẫn chưa có hành động nào, Tưởng Từ Hi chỉ chuyên chú cắn mút hai quả anh đào trước ngực, hai tay anh vuốt ve từ cổ chân Diệp Bối Nhi, sau đó dọc theo bắp chân tiến vào đùi trong trêu chọc u cốc đã sớm ướt đẫm của cô. Cuối cùng anh rời khỏi ngực cừu nhỏ, nhìn dáng vẻ động tình mà đỏ ửng cả người khiến anh huyết khí sôi trào, anh cắn nhẹ lên mặt Diệp Bối Nhi yêu chiều nói, "Bé con khó chịu sao? Hửm?"

"Aaaa..." Diệp Bối Nhi hai tay vòng qua cổ anh, thở dốc rên rỉ, "A... Aaaaa... Khó chịu quá.... Aa"

Cô lắc lư mông cọ xát vào gậy th*t nóng bỏng của ông xã. Thật khó chịu quá đi, hạ thân cứ ngưa ngứa, thật không thoải mái.

"Khó chịu ở đâu hả?" Tưởng Từ Hi xấu xa thổi hơi ở bên tai cô, tai trái chế trụ eo Diệp Bối Nhi không cho cô giãy giụa nữa. Tay còn lại như có như không trêu chọc hạ thân Diệp Bối Nhi, khiến cô không ngừng bật ra những tiếng kiều mị mê người.

"Ở dưới... Ông xã.... Ở dướiiiiiii.... Aaaaaa..." Diệp Bối Nhi kéo tay anh đặt ở nơi tư mật của mình. Tưởng Từ Hi xấu xa đưa ngón tay miết dọc hai cánh hoa của cô, khiến nó run rẩy, dịch mật ồ ạt chảy ra ngoài. Tưởng Từ Hi hài lòng với phản này của cô. Anh nhếch nhẹ môi, không muốn làm cô khó chịu nửa, anh đưa ngón trỏ đi vào hoa huy*t đang run rẩy của cừu nhỏ, "Khó chịu ở đây sao? Hửm?" Tưởng Từ Hi lại đưa thêm một ngón tay vào nữa, anh cảm nhận hoa huy*t nhanh chóng hút chặt lấy ngón tay mình. Khoái cảm này khiến anh thật thoải mái, động tác trên tay nhanh chóng tăng nhanh tốc độ kèm theo đó là tiếng kêu kiều mị của cô, "Ưm... Áaaaa... Thật thoải mái.... Aaaaa.... Ông... Ông xã... Nhanh... Nhanh một chút...." Ngực Diệp Bối Nhi phập phồng liên tục, cả người lâng lâng như đang bay, hai tay cô nắm lấy vai anh, theo động tác ra ra vào vào của ngón tay ông xã mà sung sướng rên rỉ.

"Bé con thật mẫn cảm." Hô hấp Tưởng Từ Hi hỗn loạn, ánh mắt sâu thẫm nhìn biểu tình hưởng thụ của cừu nhỏ, anh chợt nảy ra một ý nghĩ xấu xa.

Đột nhiên, anh rút ngón tay ra, Diệp Bối Nhi đang thoải mái thì bỗng dưng cảm thấy trống rỗng, cô cau mày khó chịu.

"Bảo bối muốn tiếp tục sao?" Anh bóp nhẹ ngực cô một cái khiến cô bật thốt ra tiếng.

"Ừm."

"Vậy thì bảo bối chủ động đi."

Diệp Bối Nhi vặn vẹo mông cơ hồ muốn tiếp tục.

"Bảo bối không đồng ý sao?"

Diệp Bối Nhi khó chịu đến khóc, cô nức nở nói, "Em không biết. Huhu... Thật không thoải mái."

"Để ông xã dạy em, được không?"

"Được..." Diệp Bối Nhi sụt sịt mũi.

Nhận được đáp án khiến anh hài lòng, Tưởng Từ Hi liền ôm cô lên giường, để cô ngồi lên người mình. Anh híp mắt nhìn cô.

"Bảo bối, bây giờ nắm lấy "nó" đi." Tưởng Từ Hi nhỏ giọng dụ dỗ.

Diệp Bối Nhi nghe ngoan ngoãn nghe theo lời anh, bàn tay nhỏ bé nắm lấy cự vật đang trương phình lên, gân xanh nổi lên chằng chịt, cô cảm thấy sợ hãi, thật lớn.

Tưởng Từ Hi lại cất giọng, "Bây giờ em để nó ở cửa huyệt của em đi, từ từ ngồi xuống."

Diệp Bối Nhi nghe theo lời anh đem cự vật nóng đến bỏng tay chống lên cửa huyệt của mình rồi từ từ nhấc mông lên, chậm chạp ngồi xuống, Diệp Bối Nhi có thể cảm nhận được gậy th*t đang tiến vào trong cơ thể mình. Một cảm giác sảng khoái tràn vào trong người, sau khi nuốt trọn em nhỏ của ông xã, Diệp Bối Nhi không biết phải làm thế nào nữa. Cô bối rối nhìn Tưởng Từ Hi.

Dường như hiểu được ánh mắt bà xã, Tưởng Từ Hi lại hướng dẫn, "bảo bối di chuyển eo nào, phải, đúng rồi. Aaaaa" Tưởng Từ Hi nhịn không rên lên, anh chưa bao giờ cảm thấy sảng khoái như bây giờ.

Anh đưa tay xoa nắn hai khối mềm mại trước Diệp Bối Nhi.

"Aaaaa.... Ư... Ư...." Diệp Bối Nhi đong đưa eo theo lời của Tưởng Từ Hi. Tiếng da thịt chạm vào nhau nghe rõ mồn một trong căn phòng rộng lớn.

Tưởng Từ Hi ôm chặt eo cô, hơi thở thô suyễn liên tục phả vào mặt cô, "Bảo bối thật giỏi, nhanh lên nữa. Ừm, đúng rồi. Thật giỏi... Aaaa"

Không lâu sau Diệp Bối Nhi đạt cao triều, cô nằm thở dốc trên người Tưởng Từ Hi.

Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh nữa. Lúc nãy thật xấu hổ chết thôi. Thật là, sao cô có thể nói ra những lời dâm đãng như vậy. Tưởng Từ Hi cảm thấy bé con của anh không ngừng vùi mặt vào gối. Nếu không kéo cô ra không chừng chết ngộp cho mà xem. Tưởng Từ Hi vỗ vỗ cái mông trắng trẻo của cô, "Đừng vùi mặt vào gối nữa, ngộp thở thì sao?"

"Mặc kệ em." Diệp Bối Nhi giận dỗi nói.

Thì ra đang xấu hổ đây mà. Tưởng Từ Hi cười cười hôn lên tóc cô.

"Bảo bối không cần ngượng." Nói rồi anh ôm cô đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.