Ép Cưới

Chương 44




Chủ nhật, bốn sắc nữ ước hẹn đi dạo phố. Đồ ở trung tâm mua sắm đắt, mua không nổi, nhưng cũng không gây trở ngại đến tâm tình các cô gái thưởng thức, dù sao mặc thử cũng không mất tiền, giả bộ người giàu có ai mà chả biết giả bộ chứ! Phái đoàn Tiểu Hồng Tiểu Lục Tiểu Lam chỉ vào trang phục hàng hiệu xoi mói, chỉ có Nhất Nhất tâm tình không yên ở bên cạnh đi qua đi lại, thở dài hết tiếng này đến tiếng khác.

“Đừng làm ồn, đợi lát nữa lại đi xem.” Tiểu Hồng biết cô nhóc thắc thỏm mong đi ngắm chiếc xe leo núi ở dưới.

“Nhanh chút được không. . . . . .” Chiếc xe kia quá khủng đi, so với kì nghỉ hè ở nhà nhìn thấy giống nhau như đúc, giá cả ở bên này không tính là đắt, cô nhóc trong lòng ngứa ngáy không chịu được, hận không thể lấy thẻ ra lúc đó mua liền. Người bán hàng đã sớm thấy các cô không vừa mắt, thấy Tiểu Lục lại cầm lấy chiếc áo khoác lên định thử, cô ta vội bước lên phía trước nói: “Cái áo này tám ngàn sáu, kiểu mới đưa ra thị trường, không giảm giá.”

Đắt quá ~~ Tiểu Lục có chút ngượng ngùng buông xuống, lôi kéo Tiểu Hồng Tiểu Lam đi một đến quầy khác. “Không có tiền thì đừng chạm vào.”

Mấy chữ đó nói ra vô cùng nhỏ nhưng lại bị lỗ tai thính như cảnh khuyển nghe thấy: “Cô vừa nói gì?”

“Tôi nói, quần áo này đều là đồ hàng hiệu, giá rất mắc, nếu làm dơ làm hỏng rồi các cô đền không nổi.”

Buồn cười!“Cô lặp lại lần nữa?” Người bán hàng không thèm nói chuyện nữa, khinh miệt ngoảnh mặt đi chỗ khác.

Hắc hắc, muốn đấu cũng cô nhóc hả. “Cái này cái này, còn có cái kia nữa tôi đều mua.” Nhất Nhất rút ra trong túi cái bóp tiền quăng lên quầy tính tiền, “Lấy hóa đơn, trước tiên gói lại cho tôi.”

Trong bóp tiền có đủ loại card đầy đủ màu sắc, người bán hàng biến sắc, đoán không ra rốt cuộc có phải thần tài đến hay không. Do dự một hồi, đem đống lớn quần áo gấp bỏ vào trong gói to, lấy ra đi lại điền ngày. Lấy hóa đơn điền ngày tháng. Vừa mới viết xong ngày tháng thì bị người nào đó cướp mất bút. “Ai nha chữ cô rất xấu !” Nhất Nhất giơ bút lên vẻ mặt kinh ngạc, “Thật là người nào chữ đó, ảnh hưởng tới tâm trạng của tôi. Chậc chậc, không mua nữa.”

“. . . . . . Ách, cô cố ý quấy rối. . . . . .”

“Tôi mua quần áo cứ như vậy đấy, phải xem tâm trạng. Chữ viết xấu như vậy khiến tâm tình tôi không tốt, mua quần áo về lúc nào cũng nhớ tới, cô bảo tôi phải mặc nó thế nào đây.” Liếc thấy trên áo của cô ta có tấm bảng ghi tên, “Cô không phải là quản lý đúng không?”

“. . . . . .”

“Ai ồi, thực không nên hỏi như vậy, quản lý cấp bậc rất ~~~~ cao, cô như thế này làm sao ngồi nổi chức vị đó chứ.”

Tiểu Hồng vui ơi là vui, mắt sắp thấy vẻ mặt của người nhân viên bán hàng kia sắp biến thành màu gan lợn rồi, vội vàng lôi kéo người bạn cùng phòng của mình còn đang muốn tiếp tục hăng máu ứng chiến đi vào thang máy. Cửa thang máy đóng lại, Tiểu Lục cười đến đập đầu vào thang máy: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch. . . . . . Cậu lấy đâu ra nhiều thẻ như vậy?”

“Lấy từ chỗ Gia Vũ, bên trong đều là rỗng.” Giả bộ người giàu có không được hả.

“Đừng cười nữa. . . . . . cười nữa tớ sẽ bị nội thương mất. . . . . .” Tiểu Lam ôm bụng thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống đất.

Tuy rằng đánh thắng một trận nho nhỏ, trong lòng Nhất Nhất vẫn thật buồn bực, trực tiếp chạy đến dưới lầu mua chiếc xe leo núi kia để xả cơn tức. Vì thế sau khi quay về trường học, ba sắc nữ mặc quần áo mốt thời thượng mới rêu rao khắp nơi, cô nhóc lại diễu võ dương oai cả ngày cưỡi trên chiếc xe sáng long lanh lên phòng học xuống căn tin, phía sau còn vù vù chở theo mỹ nữ Tiểu Lam. Những ngày tháng của năm nhất trải qua rất nhàn nhã dễ chịu, bài chuyên ngành không nhiều lắm, nhiệm vụ học tập không nặng, giảng viên giảng xong bài cũng coi như đặt xuống trọng trách, không giống học trung học cái gì cũng quản. Nhất Nhất giống như hầu tử trở lại Hoa Quả Sơn, trốn học, xem phim, dạo phố, mời ăn cơm. . . . . . sống cuộc sống không biết lo âu.

Kết quả của những ngày sống vô tư đó chính là, đột nhiên có một ngày phát hiện ra hết tiền rồi. Sao lại hết tiền rồi ?! Rốt cuộc là đã làm cái gì để hết tiền? Ăn cơm, đồ ăn vặt, mua búp bê, còn mua chiếc xe leo núi kia. Gọi điện thoại về nhà xin mẹ? Nhất định sẽ bị thanh âm bão tố đó giật cho tàn phế luôn, không đến một học kỳ mà sinh hoạt phí đã dùng hết năm ngàn, không bao gồm thẻ ăn ở căn tin đã nạp 500 đồng. Tháng trước ở trong điện thoại còn vỗ ngực tự đắc nói tiền đủ xài, đợi đến khi về nhà còn có thể thừa xấp xỉ tám trăm đến một ngàn, hiện tại xem ra phải đi vay tiền sống qua ngày thôi. Mượn của Gia Vũ? Tên nhóc đó nhất định sẽ cười mình chết mất thôi. . . . . . “Cứu mạng a, tớ hết tiền rồi!!!”

“Tớ cũng không còn!” Tiểu Hồng vẻ mặt như đưa đám, “Có đi ra ngoài ăn cơm mấy lần với đồng hương, tiền đã sạch bay!”

“Tớ là do mua vài bộ quần áo. . . . . .” Tiểu Lục khóc lóc so với cô nhóc còn thảm hơn.

“Tiểu Lam ~~~~”

“Tớ hôm qua mới mượn hai trăm của đồng hương.”

Xong đời. Giữa trưa trơ mắt nhìn chằm chằm vào đùi gà chiên nuốt nước miếng, trong thẻ ăn cũng không còn bao nhiêu tiền nên không dám mua, dứt khoát cơm cũng lười đi ăn. Suy đi nghĩ lại, quyết định mặt dàyđi hỏi mượn của Gia Vũ. Bấm điện thoại gọi, còn chưa nói ra tiếng chợt nghe bên kia mở miệng trước: “Nhất Nhất a, vừa định gọi điện thoại cho cậu thì cậu gọi tới, thật sự là tâm linh tương thông a …hắc hắc. Muốn thương lượng với cậu một chuyện.”

Thần kinh lập tức căng thẳng. Gia Vũ cho tới bây giờ chưa từng khách khí như vậy qua, còn hề hề kêu cô nhóc là Nhất Nhất buồn nôn như vậy. “Chuyện gì?”

Bên kia trầm mặc mất hai giây. “Tớ hết tiền rồi.”

“. . . . . . A?”

“Cho tớ mượn ít tiền dùng đi, về nhà sẽ trả cho cậu.”

“Cậu cậu cậu, cậu không có tiền ?” Nhất Nhất khóc không ra nước mắt, “Tớ còn trông cậy vào cậu cho tớ vay tiền đó, tớ hiện tại còn đúng ba mươi bảy đồng tám hào, quần áo cũng không có mà mặc, sắp bị chết rét cóng rồi nè cậu có biết hay không hả!”

“Không có tiền ? Mẹ cậu không phải là có cho cậu năm ngàn sao!”

“Dùng hết rồi, không biết dùng như thế nào mà hết . . . . . . Tiền của cậu xài như thế nào mà hết?”

“Tớ cũng không biết a, chỉ là ăn cơm, đánh đánh điện tử, đi ăn với cậu hai lần ở nhà hàng Tây. Cậu chỉ còn lại có chút đo thôi hả ?”

“Uhm. Ô ô, các bạn cùng phòng của tớ cũng nghèo rớt mồng tơi rồi, làm sao bây giờ hả Gia Vũ, tớ không dám gọi điện thoại cho mẹ tớ, mẹ tớ nhất định sẽ mắng chết thôi, ba tớ khẳng định cũng sẽ không cho thêm, ba luôn nghe lời mẹ tớ . . . . . .”

“Ai ~~~” Gia Vũ thở dài một tiếng, “Thực là con mé nó xui ơi là xui. . . . . . Tớ chỗ này còn có một trăm, cậu cầm trước đi.”

“Một trăm mua không nổi một cái áo bông, nếu tớ lấy xài thì cậu phải làm sao bây giờ? Ăn không khí hả.”

“Đừng quản nhiều như vậy, cậu cầm trước xài đi.”

“Cái đó không được. . . . . .” Trong đầu linh quang chợt lóe lên, Nhất Nhất đột nhiên nghĩ đến một người. “Không cần, tớ có biện pháp rồi!” Không phân trần vội ngắt điện thoại, vẫn còn nghe thấy hắn ở bên kia hét cái gì đó. Quên đi, đến lúc đó hãy nói sau. Trước tiên gọi điện thoại tới phòng hắn, bạn cùng phòng nói hắn không có ở trong phòng. Tiếp sau gọi vào di động, trong điện thoại truyền đến giọng nữ nói rất ngọt ngào thân thiết: “Xin chào quý khách, tài khoản của quý khách đã nợ tiền, xin quý khách vui lòng nạp thêm tiền, cám ơn!”. . . . . . Ông trời ơi có phải ông muốn đuổi cùng giết tận con hay không aaaa ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.