Ép Cưới

Chương 13




« Dật Linh, tớ sắp kết hôn ! »

Tháng ba, thời tiết tuy còn se lạnh nhưng đã chớm nắng ấm của mùa xuân. Liên Dật Linh hẹn gặp cô bạn thân Chu Vân An của mình trò chuyện. Vừa ngồi xuống đã nghe thấy bạn mình thông báo tin tức sốt dẻo này khiến cô không khỏi trợn tròn mắt hỏi lại. « Gì, như thế nào, lúc nào thế ? Khai hết ra mau lên ! »

« Tớ hẹn anh ấy đi xem biểu diễn ca nhạc, trước buổi diễn thì đi ăn cơm cùng nhau. Lúc đi qua phố chuyên áo cưới Ái Quốc Đông Lộ, bọn tớ bị một nhân viên cửa hàng vô cùng nhiệt tình lôi kéo vào quảng cáo cái gì khuyến mài với ưu đãi này nọ. Nhìn qua nhìn lại một hồi, Đức Chính liền bảo tớ, chúng mình kết hôn đi ! Sau đó bọn tớ không đi xem ca nhạc nữa mà ở lại đó chọn đồ cưới luôn ! » Chu Vân An nhớ lại tình hình hôm đó, trên môi không nén nổi nụ cười ngọt ngào, như thể mọi chuyện là cô đang nằm mơ…

« Này, tên nhân viên cửa hàng áo cưới đấy có phải bị cậu mua chuộc trước rồi không hả ? » Dật Linh vốn thông minh khôn khéo, lập tức nhìn ra chỗ sơ hở mấu chốt.

« Xuỵt, nói nhỏ chút coi ! » Chu Vân An giật mình, chỉ sợ tai vách mạch rừng, chồng chưa cưới của cô mà nghe thấy thì thật xấu mặt. (Oài, té ra là thật à =)))

« Biết ngay mà, cậu cũng mưu mô thật đó nha ! » Để được kết hôn, cái gì cũng có thể làm được, thật giống như Dật Linh của ngày trước. Còn tại sao lại là ‘của ngày trước’ ? Bởi vì hiện giờ quả thật cô không nhung nhớ gì tình huống kết hôn của mình cho lắm.

Hai má Chu Vân An đỏ bừng lên xấu hổ, vội vã giải thích. « Đức Chính hẳn cũng có ý muốn như thế, nếu không làm sao lại chỉ cần một câu của nhân viên cửa hàng đã vội vã gật đầu chứ ? »

« Đúng rồi đúng rồi, hai người các cậu thật ra chỉ cần một thứ gì đó kích thích là có thể tạo thành kết quả tốt thôi mà. » Dật Linh thật ra không hề phản đối việc dùng mưu kế như vậy chút nào, đôi khi chỉ cần một chất xúc tác để nên chuyện, dù có do người trong cuộc bí mật sắp xếp thì đã làm sao ?

« Hôm nay tớ mời cậu ! Cám ơn cậu vẫn luôn cổ vũ khích lệ tớ, nếu không tớ cũng không có dũng cảm làm như vậy. » Chu Vân An gọi người phục vụ, chọn một đống món ăn và nước hoa quả để cùng nhau chúc mừng tin tốt này. Vốn cô định gọi rượu cơ, nhưng Dật Linh đang mang thai, không nên chuốc say bé con trong bụng.

« Có gì đâu, thấy cậu vui vẻ là tớ mừng rồi. » Cùng là phận phụ nữ sắp vào tuổi ba mươi, Liên Dật Linh đương nhiên hi vọng bạn thân của mình cũng có thể hạnh phúc.

« Đến lúc đó hai vợ chồng cậu đều phải tới dự đám cưới đấy nhé, hai người là ông bà mối của tụi này mà. » Lần trước khi cô làm phù dâu, trong lòng có chút buồn phiền, không ngờ nhờ lần đó mà lại bắt được mối duyên phận này, cũng là may mắn vì cô đã bắt lấy cơ hội này đúng lúc.

« Dĩ nhiên tớ sẽ tới, chỉ cần cậu đừng xếp tớ ngồi cùng bàn với anh ta là được. » Hiện giờ quan hệ giữa Dật Linh và chồng rất tế nhị, không ly hôn, đang ly thân, nhưng lại hẹn hò yêu đương, quả thật không biết làm sao trước mặt mọi người.

Chu Vân An nhăn nhó. « Làm vậy sao được? Toàn bộ nhân viên giáo viên của học viện Thanh Truyền đều được xếp cùng một khu mà. »

« Ôi trời! » Dật Linh vỗ trán giật mình. « Cậu không nói tớ cũng quên béng mất. Tới lúc đó có mặt đông đủ mọi người, tớ biết làm sao bây giờ? »

Trong học viện Thanh Truyền, còn ai không biết thân phận hiệu trưởng phu nhân của cô kia chứ? Lúc gặp cô, đảm bảo còn lâu họ mới gọi ‘Liên tiểu thư’, đảm bảo sẽ gọi cô là ‘Hiệu trưởng phu nhân’. Danh xưng đó giờ không hợp lắm thì phải, khiến cô cảm thấy rất mất tự nhiên.

« Gần đây hai người thế nào rồi? Lần đó chuyện trên máy bay khiến mọi người vô cùng thích thú nha! Sau đó hai người tới Nhật Bản đi chơi vui vẻ chứ? » Cựu nữ tiếp viên hàng không kết hôn với một người chồng không dám đi máy bay, chỉ có thể dùng một từ để hình dung: ‘một đôi trời sinh’. Hơn nữa, phương pháp ‘cấp cứu’ của Dật Linh khi ấy có thể nói là độc nhất vô nhị, khiến người khác chỉ có thể mắt chữ A mồm chữ O mà thán phục.

Người phục vụ bước tới với khay thức ăn đồ uống. Dật Linh uống một ngụm nước trái cây, khẽ nói với giọng cảm khái. « Không thể dùng từ ‘vui vẻ’ hay không để miêu tả được. Nói tóm lại, lần này du lịch Nhật Bản xảy ra nhiều việc như vậy, cũng có thể coi là một lần khó quên trong đời. »

Nụ hôn trên máy bay, nụ hôn giữa trời tuyết, nụ hôn khi trao nhẫn đính ước, ngoài những chuyện xảy ra ngoài ý muốn liên tục, có thể nói lần này ấn tượng lớn nhất chính là những nụ hôn liên tục xảy ra.

« Đi chơi tuần trăng mật đương nhiên là khó quên rồi! » Chu Vân An nâng chén cụng ly với bạn thân, chia sẻ niềm vui với cô.

« Gần đây tớ hay nghĩ vẩn vơ, có khi nào tớ quả thật quá đỗi ngây thơ nhìn cuộc sống quá đỗi màu hồng hay không. Vừa gặp chuyện đã đòi ly hôn, đòi ly thân, chả khác gì quả bóng căng, vừa chạm vào đã nổ banh xác. » Thấy cảnh chồng mình dù có mạo hiểm đến tính mạng vẫn một mực nhất quyết tập tành để hoàn thành tâm nguyện đi du lịch hai người của cô, cô vừa cảm động vừa không biết làm sao để báo đáp.

« Nếu cậu nghĩ thế thì còn chờ gì nữa, làm hoà đi thôi! » Chu Vân An có thể nói là hiểu rất rõ tình huống của bạn, có điều cô thật không hiểu hai người kia cứ lan man kéo dài thế để làm gì?

« Trước năm ba mươi tuổi, tớ một lòng một dạ chỉ muốn kết hôn. Giờ đã ba mươi tuổi rồi, ngược lại tớ lại thấy cứ hẹn hò yêu đương thế này cũng tốt. Quả thật thứ tự mọi việc đang hoàn toàn đảo lộn. Giờ tớ chỉ nghĩ chờ sinh bé con ra rồi tính sau. » Trước khi kết hôn họ không hề tìm hiểu yêu đương, kết hôn xong tìm hiểu yêu đương lần đầu tiên vì chuyện hiểu nhầm mà hoàn toàn thất bại. Không dễ dàng gì mới có lần thứ hai, nếu lập tức lại nhào tới bước sống chung thành vợ chồng, khó mà tránh khỏi cảm giác quá ngắn ngủi.

« Sao lại thế được? » Chu Vân An hỏi lại. Theo cô nghe nói, Lập Đường đã chờ lâu tới mức bắt đầu có chút hoảng hốt, ngay cả giờ họp giao ban hội đồng giáo viên cũng nhiều lần ngẩn người mất tập trung. Tuy người khác chưa ai dám nói gì, nhưng ai nấy đều nhìn ra được ngài hiệu trưởng đáng kính đang nhớ nhung người nào đó điên lên được.

« Anh ta chưa nói phản đối, cậu lo lắng cái gì? » Dật Linh khẽ nhún vai tỏ vẻ không quan tâm. Cô bắt đầu tập trung công phá chỗ thức ăn ngon mắt trên bàn cật lực. Giờ cô mang thai đã tới tháng thứ năm, cần phải bổ sung nhiều dinh dưỡng cho bé bi chứ.

« Ô hay, cái người bảo tớ nên chủ động cầu hôn hồi trước thật đúng là cậu chứ? » Chu Vân An không nhịn được thò tay ra nhéo nhéo hai má bạn mình. « Này, cô là chị em song sinh với Liên Dật Linh hay là cải trang thế hả? »

« Đừng có đùa thế chứ! » Dật Linh cười cười, bỗng ôm lấy bụng ngạc nhiên thốt. « Úi chà, bé con vừa đạp tớ này! »

« Oa ~ Là trai hay gái thế ? Đã nghĩ tên gì chưa ? »

Dật Linh lắc đầu, cô không định kiểm tra giới tính của bé bi ngay. « Tớ không muốn biết trước, cứ thuận theo tự nhiên thôi, quan trọng nhất là bé bi khoẻ mạnh. »

« Làm tớ cũng thèm có bé bi nha… » Chu Vân An vốn rất thích trẻ con. Từ sau khi quyết định kết hôn, mỗi lần đi trên đường cô đều chú ý đến mấy đứa trẻ dễ thương, chỉ hận không thể nhanh chóng cưới rồi mang thai để còn sinh ra một thiên sứ kiêm yêu quái bé bỏng của mình.

« Vậy thì mau mau cố gắng lên. Con chúng ta về sau có thể làm anh em, chị em tốt, nói không chừng chúng ta còn có thể kết thông gia nữa! »

Chủ đề câu chuyện cứ thế chuyển thành ‘Mang thai – sinh nở – nuôi dạy con cái’. Hai người phụ nữ ngồi cạnh nhau không khác gì hay chiếc loa nhỏ, từ chuyện yêu đương, kết hôn, đến sinh con đẻ cái, mỗi giai đoạn đều có chủ đề để bàn luận tán phét, không lúc nào giống lúc nào. Chỉ hi vọng ba mươi năm sau họ vẫn có thể tiếp tục chia sẻ những kỷ niệm thế này cùng nhau.

Đúng mười giờ tối, Phó Lập Đường như đặt hẹn giờ sẵn, cầm điện thoại gọi cho vợ mình. Tuy có thể nói đợt huấn luyện đã kết thúc thành công, nhưng anh vẫn không bỏ được thói quen tối nào cũng gọi điện cho cô và cuối tuần hẹn cô đi chơi. Vì sao ư, dĩ nhiên là vì họ đang yêu nhau, phải hẹn hò chứ!

« Dật Linh, tối mai em có đi dự đám cưới không? »

« Dĩ nhiên rồi. » Cô mà dám to gan không tới dự, đảm bảo sẽ bị cô bạn thân rủa xả đến hết đời.

« Tình cờ ghê, anh cũng phải đi dự, hay anh tới đón em đi cùng nhé? » Anh cố gắng nói giọng thản nhiên bang quơ, chứ thật ra trong lòng đang đánh lô tô liên hồi. Từ sau khi hai người đạt thành ‘hiệp ước’ hẹn hò yêu đương lại lần thứ hai, đây là lần đầu tiên họ công khai xuất hiện cùng nhau trước mặt người thân quen, làm sao anh không hồi hộp mong chờ chứ?

Ừh há, tình cờ ghê cơ. Cô cười thầm trong lòng. « Ừhm… vậy thì đành nhờ anh vậy. »

« Anh rất tình nguyện mà. Hôm nay em thế nào? Bé con có ngoan không? »

Anh đã đưa cô đi khám thai vài lần, hỏi bác sĩ hết vấn đề này tới vấn đề khác, thiếu chút nữa khiến những người khám sau họ nổi trận lôi đình vì anh thật sự là hỏi rất nhiều và rất lâu. Về sau chắc cô phải hạn chế để anh đi cùng mất, cô không muốn bị bệnh viện cho vào sổ đen đâu.

« Mẹ con em đều ổn. Còn anh thế nào? »

Anh nghĩ ngợi một chút mới quyết định nói thật với cô. « Gần đây anh hay mất tập trung ngồi ngẩn ra trong các buổi họp, khiến thư ký Liêu phải nhắc nhở không ít lần. »

« Sao lại như thế? » Từ sau khi trở về Đài Loan, không phải ngày nào anh ta cũng đều khỏe mạnh tráng kiện sao? Không lẽ cha của con cô bị chứng chưa già đã lẫn? Không được nha, cả cô lẫn bé bi đều cần có anh thêm ít nhất là vài chục năm nữa đó.

« Anh cũng không biết, đôi lúc chỉ cần anh nghĩ đến em, lập tức không còn nhận biết được thời gian trôi bao lâu, đến lúc tỉnh táo lại mới phát hiện không biết vừa rồi người khác nói gì. » Tuy là thời gian này hẹn hò yêu đương vô cùng ngọt ngào, nhưng Lập Đường vẫn thật sự mong họ có thể tiến thêm một bước nhanh chóng, đồng thời cũng không biết phải làm thế nào mới có thể khiến vợ mình động lòng mà giúp anh việc đó.

« Đồ ngốc! » Thật đáng ghét, tìm lý do biện minh đã đành, lại còn nói với giọng ngon ngọt như thế, khiến cho cô không nén được ý muốn vòng tay ôm lấy anh an ủi. Tiếc là giờ đây hai người vẫn ở hai đầu dây điện thoại, muốn làm gì cũng không có cách nào làm. Có lẽ cũng gần tới lúc về nhà rồi, nhưng cô lấy cớ gì bây giờ? Cảm giác được theo đuổi giống như công chúa cũng thích thật đấy, nhưng cô còn tiếp tục kéo dài, chỉ e chồng mình càng lúc càng trở nên si ngốc mất thôi.

Nghe tiếng cô mắng, anh lại chỉ cười khẽ. Hoá ra anh bị chứng thích nghe vợ mắng kia đấy, vậy mà hồi nào giờ không biết. Rồi anh lại nghe tiếng cô dặn dò. « Chiều mai anh lái xe tới tận cửa nhà em đón nhé. Bụng em giờ có chút lớn rồi, đi bộ xa hơi mệt. »

« Được, dĩ nhiên là được. » Chỉ cần gần được cô hơn một chút cũng là sự tiến bộ to lớn rồi. Anh có nên hi vọng xa vời thêm một chút không nhỉ? Có lẽ chỉ còn thiếu một bước đệm nữa thôi, nên dùng chút mưu mẹo hẳn cũng không sao đâu…

Những ngày liên lạc bằng điện thoại có khi đã tới lúc kết thúc rồi. Một khi đã vậy, đêm nay thôi cứ trò chuyện tới lúc vào giấc mộng đi thôi.

Chiều tối thứ bảy, Lập Đường mặc một thân âu phục nghiêm chỉnh, lái xe tới trước cửa nhà họ Liên chuẩn bị nghênh đón mĩ nhân xinh đẹp nhà mình. Trên tay anh còn cầm một hộp quà lớn, tâm trạng không khác gì ngày đầu tiên tới đây ra mắt hai vị nhạc phụ nhạc mẫu, cũng đều là xin phép hai vị trưởng bối bằng lòng gửi gắm con gái cho mình.

Vừa thấy bóng xe con rể qua cửa sổ, Liên Chấn Chương lập tức chạy ra mở cửa, vẻ mặt tươi cười chào đón. « Lập Đường, vào uống chén trà đã! »

« Ba, mẹ, đã lâu không gặp, ba mẹ có khoẻ không? » Phó Lập Đường cúi đầu, hai tay dâng lên hộp trà hảo hạng làm quà, miệng lễ phép chào bố mẹ vợ. Giờ rốt cục anh cũng có đủ mặt mũi tới đây, hoá ra cảm giác có thể ngẩng đầu nói chuyện một cách vui vẻ lại thoải mái như vậy. (Ý là trước đó anh í có lỗi nên chỉ có thể cúi đầu chịu phạt!)

« Vào đây vào đây, ngồi xuống cái đã! » Tiêu Nhã Tâm thân thiết kéo tay con rể vào ấn ngồi xuống.

Ba người ngồi trong phòng khách vừa uống trà vừa tán gẫu linh tinh, nói đông nói tây một hồi, ai nấy đều ngầm nhất trí không nói tới vấn đề quan trọng nhất, nhưng ai nấy đều hiểu rõ trong lòng, giờ cũng tới lúc Châu về Hợp Phố rồi. (1)

Đợi khoảng hơn mười phút sau, Dật Linh cũng trang điểm phục sức xong xuôi, bước ra khỏi phòng lập tức khiến tất cả mọi người nhìn chăm chú. Tối nay cô mặc một bộ váy dạ hội màu tím, kiểu dáng thiết kế tao nhã che khuất vòng bụng nhô lên vì mang thai, nhưng lại có cổ áo khoét sâu để lộ bầu ngực đầy đặn cùng vết xẻ dài để lộ đôi chân thon, thêm đôi giày màu trắng bạc và chuỗi vòng cổ bằng ngọc trai, trên tay cầm một chiếc xắc nhỏ dành cho tiệc tối cùng áo khoác. Cả người cô toát lên một vẻ xinh đẹp mà không kém phần thanh nhã dịu dàng.

Dĩ nhiên cảnh sắc này khiến người nào đó không tránh khỏi ngây ngẩn xuất thần. Liên Chấn Chương quay lại, y như rằng, bèn tốt bụng lên tiếng nhắc nhở con rể. « Lập Đường, chén trà của con bị đổ kìa! »

« Ôi, con xin lỗi… » Lập Đường cúi đầu nhìn thấy, chén trà trên tay anh đã bị nghiêng qua một bên đổ lên chân tự lúc nào. May mà anh mặc quần âu màu đen, chỉ cần lấy khăn giấy thấm qua là được. Dĩ nhiên, khăn giấy là do vợ anh lấy ra lau cho anh, chiếc xắc tay của cô nhỏ thì nhỏ thật, nhưng vẫn là chiếc túi thần kỳ, cái gì cần có vẫn là đầy đủ.

« Đừng có ngẩn người thế chứ? » Liên Dật Linh thật sự là chào thua gã đàn ông này, bảo cô làm thế nào yên tâm để anh ta sống một mình kia chứ? (Vậy còn chờ gì mà không về nhà hở?)

« Xin lỗi em, tại vì… » Trước mặt bố mẹ vợ, làm sao anh dám thốt nên lời là vì cô quá xinh đẹp mới khiến anh ngắm nhìn đến mê mẩn tâm thần.

Liên Chấn Chương và Tiêu Nhã Tâm đều quay đi giấu nụ cười thầm. Anh con rể hiệu trưởng này của họ thật quá sức đáng yêu mà.

Giải quyết xong việc ngoài ý muốn nho nhỏ này, Dật Linh vươn tay về phía chồng. « Đôi giày em đi tuy đế thấp nhưng đi bộ vẫn phải cẩn thận. Anh cho em mượn cánh tay bám nhờ được không? »

« Dĩ nhiên không thành vấn đề. » Anh lập tức chìa cánh tay ra cho vợ khoác để tránh cho cô nhỡ không cẩn thận bị ngã, dĩ nhiên mọi người cũng hiểu là vì anh thương vợ xót con rồi.

« Ba, mẹ, chúng con đi nhé! » Dật Linh quay sang cười nói với ba mẹ mình.

« Đi chơi vui vẻ, không cần về sớm đâu! » Mà không về cũng không sao cả, hai vợ chồng nhà họ Liên thầm bỏ thêm một câu trong lòng. Chỉ hi vọng đêm nay con rể họ sẽ ra sức, mã đáo thành công, cần làm gì thì cứ làm đi.

Ngồi lên xe, Lập Đường mới có cơ hội quay sang khen vợ mình. « Em… em thật xinh đẹp! »

« Cám ơn anh, trông anh cũng rất bảnh. » Trừ bỏ vẻ mặt như si như ngốc của anh ta, quả có thể nói anh ta có vẻ tuấn tú điển trai khiến người khác muốn chảy nước dãi thèm thuồng. Hoá ra cô có một người chồng quyến rũ tới vậy, không thể không cẩn thận quản lý nha!

Giống như trở lại hôm hai người đi chụp ảnh cưới vậy, tương kính như tân, nhưng lại bắt đầu say đắm vì nhau, một luồng lực hấp dẫn hai người cứ dần dần từ đó mà nảy sinh rồi trở nên mạnh mẽ.

Lái xe thẳng tới khách sạn ăn cưới, họ còn chưa kịp tới phòng tổ chức tiệc đã gặp được người quen ở chỗ thang máy. Là ai nào? Chính là vợ chồng tổ trưởng Tạ ở tổ Hành chính tổng hợp.

Vừa thấy hai vợ chồng hiệu trưởng, Tạ tổ trưởng lập tức cúi gập người xuống, vô cùng kích động mà trình bày. « Phu nhân, tôi quả thật xin lỗi! Tôi chỉ biết tự cho mình là đúng, là sứ giả của chính nghĩa, khiến cho vợ chồng hai vị hiểu nhầm nhau. Không biết tôi phải làm sao mới có thể bồi thường hai vị, thật sự, thật sự là rất xin lỗi ! »

Trên đời này làm gì có gì là bí mật mãi mãi. Chuyện vợ chồng hiệu trưởng ly thân đã sớm lan truyền trong khắp học viện. Hoá ra hôm đó họ chỉ là tình cờ chạm mặt nhau, ông lại khiến cho hiệu trưởng phu nhân trong người mang thai mà vẫn giận dữ không chịu về nhà. Tạ tổ trưởng và vợ từ đó cứ áy náy mãi không thôi, cứ tưởng mình làm việc tốt, ai dè lại là sai lầm, vô cùng sai lầm.

Trăm nghe không bằng một thấy, Liên Dật Linh cuối cùng cũng gặp được đôi vợ chồng ‘thám tử’ này. Họ đi dạo trong siêu thị mà vẫn đủ sáng suốt rút điện thoại ra chụp ảnh làm bằng chứng, thật ra rất khiến người khác khâm phục. Đổi lại nếu là cô chưa chắc đã thông minh đột xuất được như thế.

Cô vội đỡ vị tổ trưởng đứng thẳng lên, nói dịu dàng. « Xin anh đừng để ý trong lòng, tôi biết anh chị đều là có ý tốt với Lập Đường thôi. Chính tôi cũng từng làm chuyện điều tra theo dõi này nọ, nên cũng hiểu đôi khi không tránh khỏi việc những gì nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật. »

Tạ phu nhân cũng mở miệng. « Hi vọng cô có thể tha lỗi cho chúng tôi, mà mau chóng nối lại quan hệ với hiệu trưởng. Nếu không, chúng tôi sẽ áy náy cả đời mất. »

« Hiện giờ giữa chúng tôi vẫn tốt đẹp mà, chỉ còn kém chưa về ở chung nữa thôi. Hai vị đừng quá lo lắng. » Thật ra cô nên cám ơn bọn họ mới đúng, chuyện buồn này lại hoá thành cơ hội để hai vợ chồng cô có thể hiểu nhau và tin tưởng nhau hơn, còn không phải nhờ phúc của họ ư ?

« Không được, không được ! Hai người phải mau chóng về lại với nhau như trước kia mới được. » Tạ tổ trưởng là người thẳng tính, mình sai thì nhận rõ mình sai, nếu mà sai lầm vẫn còn chưa được bù đắp sửa chữa, ông vẫn sẽ còn áy náy suy nghĩ nhiều.

« Ừhm… cho chúng tôi thêm một chút thời gian, chắc sẽ không lâu đâu. » Xem ra hai vợ chồng họ chịu áp lực không nhỏ nha. Dật Linh giờ mới phát hiện có rất nhiều người dồn hi vọng mong chờ lên vai mình. Xem ra đêm nay chính là điểm mấu chốt.

« Chúng tôi rất trông mong nghe được tin vui từ hai người, hi vọng cháu bé sinh ra sẽ được bình an khoẻ mạnh. » Tạ phu nhân cũng đã có con cái, nên rất hiểu tâm trạng người làm mẹ.

« Cám ơn ! » Nụ cười hoá giải xích mích, Liên Dật Linh rất hài lòng với kết cuộc này. Thật ra mọi người đều là người tốt mà, thậm chí có thể nói họ là quý nhân của cô cũng được.

Lập Đường đứng một bên thưởng thức màn giải hoà giữa vợ và đồng nghiệp. Chiến dịch ‘hợp lại’ đã tiến triển rất tốt ngay từ đầu khiến anh cảm thấy vô cùng phấn chấn. Có điều cũng đã tới lúc rồi, thang máy cũng đã mở ra đóng vào mấy bận, nên anh đành hắng giọng nhắc nhở hai bên. « Lên lầu thôi, hôm nay là ngày vui kia mà, mọi người cũng phải vui vẻ lên chứ. »

Bước vào phòng tiệc, đưa phong bì tiền mừng xong, cả đám giáo viên công chức của học viện Thanh Truyền lớn tiếng chào hỏi lẫn nhau, ngồi quanh hết mấy bàn chính giữa. Dật Linh dĩ nhiên là nhận được không ít câu chào hỏi ‘Hiệu trưởng phu nhân’, ngăn cũng không ngăn được, nên chỉ có thể mỉm cười đáp lại.

Đã tới giờ lành, tiệc cưới được khai mạc vô cùng long trọng. Lúc cô dâu chú rể tiến lên sân khấu, làn sóng cao trào đầu tiên ùa tới, chỉ một chốc, tiếng vỗ tay, tiếng nhạc hoà cùng tiếng hoan hô cổ vũ hợp thành một khúc hợp tấu đầy hoan hỉ rộn rã. Dật Linh nhìn cô bạn gái thân Chu Vân An chậm rãi bước với đôi mắt rưng rưng, khiến bản thân cô cũng không nhịn được mà mắt đỏ hoe. Đời người phụ nữ, tìm được một người đàn ông chân thành thật lòng vốn không phải dễ dàng gì, nên trong ngày vui trọng đại cùng sánh bước trên thảm đỏ làm lễ kết hôn này, khó mà tránh khỏi việc rơi lệ vì vui sướng.

Ngay lúc đôi mắt cô đẫm lệ, bỗng có một chiếc khăn tay được chìa ra trước mặt cô. Hoá ra chính là Lập Đường, anh cũng muốn học cách chăm sóc cho cô nên giờ trong túi áo đều để một chiếc khăn tay. Dật Linh gật đầu cám ơn rồi nhận lấy khăn, giây phút này có nói điều gì cũng sẽ thành thừa thãi, hơn nữa, chỉ sợ cô vừa mở miệng thì sẽ chỉ có thể thốt lên những tiếng nghẹn ngào.

Trong hôn lễ, không thể thiếu đi phần diễn văn của khách quý. Người dẫn chương trình cầm lấy microphone tuyên bố dõng dạc. « Xin kính mời hiệu trưởng học viện Thanh Truyền Phó Lập Đường lên sân khấu phát biểu vài lời. Các vị quý khách, xin hãy cho một tràng pháo tay cổ vũ Phó tiên sinh ! »

Phó Lập Đường rút ra tờ giấy đã chuẩn bị sẵn ở nhà, nhưng anh không cần mở ra đọc, vì nội dung trong đó đã in sâu vào tâm trí anh từ lâu. Lên sân khấu, vẻ mặt anh nghiêm trang không khác gì diễn thuyết trên bục giảng, giọng nói lại vô cùng truyền cảm.

« Kính thưa các vị khách quý, các vị thân bằng cố hữu, hôm nay tôi rất vui mừng khi có thể có mặt ở đây chia vui cùng cô dâu chú rể. Tôi mới chỉ kết hôn một lần, cũng chỉ có một vợ, nên kinh nghiệm không thể nói là nhiều nhặn (o___O), càng không có tư cách lên lớp gì nhiều, mà chỉ có thể chia sẻ một chút điều tôi tâm đắc. Từ sau khi kết hôn, tôi đã học được một việc, giữa hai vợ chồng, điều quan trọng nhất chính là lòng tin. Chỉ cần tin tưởng chính mình, tin tưởng lẫn nhau, chắc chắn sẽ có thể dễ dàng giải quyết khúc mắc và những thử thách trong cuộc sống. Sau khi kết hôn, cuộc sống dĩ nhiên không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, khó tránh khỏi lúc cơm không lành canh không ngọt. Những khi ấy, chỉ mong hai người sẽ cùng nhau cố gắng, nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau tìm giải pháp tháo gỡ, và nhất là đừng nên dễ dàng chấp nhận buông tay. Cuối cùng, tôi xin chúc phúc cho đôi vợ chồng mới cưới Đức Chính và Vân An, chúc hai bạn mãi mãi tin tưởng vào tình yêu chân thành, mãi mãi nắm tay nhau đi đến cuối đời. »

Một bài phát biểu đầy chân thành, khiến cho đông đảo các vị khách vỗ tay như sấm dậy. Hiệu trưởng tiên sinh hẳn là đã nói với cả tấm lòng và những gì đã trải qua, nên bài phát biểu rất động lòng người chứ không còn vẻ khô khan trang nghiêm như những bài diễn thuyết ngày trước, khiến người ta phấn khởi hơn nhiều.

Lập Đường bước xuống về chỗ ngồi cạnh vợ mình, mặt có chút ngượng ngùng xấu hổ, tay với vội lấy chén rượu trên bàn một hơi cạn chén. « Anh không nói dài dòng quá chứ ? »

« Không đâu, vừa đủ ! » Cô thò tay lén nắm lấy tay anh dưới mặt bàn, thầm nhắn nhủ rằng cô rất vui và cảm động về lời anh nói. Anh cũng nắm lại tay cô, nhất là chiếc nhẫn đính ước cô đeo trên tay.

Đêm đó cả chủ lẫn khách đều hoan hỉ ăn mừng, không khí vô cùng náo nhiệt, cơ hồ ai nấy đều ngà ngà say vì chúc rượu lẫn nhau, chỉ có Dật Linh là phụ nữ có thai nên may mắn thoát nạn. Lập Đường thì ngược lại, trở thành đối tượng chính cho mọi người chuốc rượu vì ai trong học viện Thanh Truyền lại không biết đến nỗi lòng của hiệu trưởng đại nhân, hôm nay anh lại đi ăn cưới cùng vợ một cách vui vẻ, đương nhiên phải chúc mừng anh rồi.

Tiệc nào vui mấy cũng tới lúc tàn, đã tới lúc tiễn khách khứa ra về. Liêu Đức Chính thấy sếp của mình say bí tỉ có vẻ hết đi nổi, dĩ nhiên là không quên trách nhiệm của một thư ký mẫn cán, đưa ra phương án thích hợp nhất để xử lý. « Thôi thì hai anh chị ở lại đây một đêm đi, tôi đã đặt sẵn cho hai người một phòng rồi. »

« Như vậy sao được ? » Hoá ra đám cưới này có ẩn giấu ‘cạm bẫy’ nha, Dật Linh nghe xong chỉ biết ngẩn người.

« Không cần khách sáo thế, cứ coi như đây là món quà dành cho ông bà mối đi. Một gian phòng tới hai người dùng, lãi thế còn gì ! » Chu Vân An sớm đã lên mưu kế cùng chồng mình, bảo đảm đêm nay song hỷ lâm môn…

Dật Linh khôn khéo thông minh là thế, làm sao không nhìn ra sơ hở trong vụ này kia chứ. « Hai người vốn là cố tình muốn ghép đôi chúng tôi phải không ? »

Chu Vân An bèn ra vẻ ‘tốt bụng’ ghé tai bạn tốt nói thầm. « Hiệu trưởng tiên sinh uống say tới vậy, không lẽ cậu muốn bọn tớ tìm người khác tới chăm sóc ? Hôm nay tới dự đám cưới có không ít các cô giáo còn độc thân trẻ trung xinh xắn nha, tớ dám chắc các cô ấy sẽ rất vui lòng làm việc đó ! »

« Hừ, bảo mấy cô ấy đừng có mơ hão huyền ! » Nói đùa à, người của Liên Dật Linh ta làm sao tới phiên mấy người đó rớ tới chứ, cô còn lâu mới dâng mỡ lên miệng mèo thế nhá ! « Giúp tớ đưa anh ta lên phòng vậy ! »

« Nhưng chúng tớ còn phải tiễn khách khứa, làm sao bây giờ ? » Chu Vân An lo lắng quay sang chồng mới cưới.

Liêu Đức Chính lập tức có giải pháp cho vấn đề nhỏ xíu này. « Không vấn đề gì, có hai nhân vật vô cùng nhiệt thành có thể giúp đỡ. »

Dật Linh quay lại nhìn, hoá ra là vợ chồng Tạ tổ trưởng, vẻ mặt hai người vô cùng cao hứng sung sướng như thể đã chờ giây phút này từ lâu. « Để chúng tôi đỡ hiệu trưởng cho, phiền hiệu trưởng phu nhân ra bấm nút gọi thang máy giúp! »

« Ơ… cám ơn…! » Cái bẫy này thì tài thánh mọc cánh cô cũng không bay đi được, bọn họ trên dưới một lòng, chăm chăm muốn đưa hiệu trưởng và phu nhân vào động phòng lần hai đây mà.

Vào tới phòng, đặt hiệu trưởng lên giường xong, hai vợ chồng họ Tạ vô cùng thức thời, nhanh chóng cúi đầu cáo lui. « Chúng tôi về trước, chúc ngủ ngon! »

« Làm phiền hai người, tạm biệt! » Liên Dật Linh nhìn theo đôi vợ chồng ‘thám tử’ rời khỏi phòng. Ở chung mới có một lúc, cô phát hiện thật ra họ đều là người thật thà chân thành, nhất là Tạ tổ trưởng, đã hơn năm mươi tuổi mà vẫn thích đùa như con nít vậy.

Giờ… giờ nên làm gì đây? Nhìn thấy chồng mình nằm bất tỉnh nhân sự trên giường, cô sẽ sàng ngồi xuống bên cạnh nhìn anh chăm chú một hồi lâu rồi mới vươn tay tháo bỏ áo khoác, thắt lung và giày của anh. Cô nghĩ, thế có lẽ là đủ rồi, theo như kinh nghiệm đêm tân hôn của cô, hẳn là anh ta sẽ ngủ thẳng tới sáng.

« Nóng quá… » Lập Đường bỗng rên rỉ.

Bị nóng sao? Rõ ràng điều hoà trong phòng có chạy, rất mát mẻ mà. Nếu vậy, thôi thì cô giúp anh ta cởi thêm áo sơ mi vậy, lộ ra nửa thân trên thì đã làm sao, bãi biển với bể bơi thiếu gì đàn ông cởi trần chạy long nhong chứ. Dĩ nhiên, đàn ông nào thì vẫn không đẹp trai cường tráng bằng chồng cô, và sờ lên cũng không thích bằng anh. (=]]])

« Vẫn nóng quá… » Dáng vẻ anh ta vô cùng khó chịu, nhăn nhó rên rỉ.

Anh ta đùa à? Cô bắt đầu nóng ruột, cởi sạch luôn quần dài của anh ta ra. Giờ cả người anh ta chỉ mặc độc cái quần tam giác màu đen do chính tay cô chọn, loại vải thông thoáng, anh ta còn dám kêu nóng, cô sẽ lấy đá cục trong tủ lạnh ném lên người anh ta !

Như thể cảm thấy được sự mất kiên nhẫn của vợ, anh hơi hơi hé mắt ra, lần này đổi sang kêu câu khác. « Anh khát nước… »

Hừ, sao không ngoan ngoãn như đêm tân hôn, ngủ thẳng tới sáng luôn có phải tốt hơn không ? Dù sao cô cũng chẳng còn cách nào khác, bèn mở tủ lạnh lấy ra chai nước khoáng, mở nút đưa tới trước mặt anh. Nào ngờ anh vươn tay nhưng lại lóng nga lóng ngóng, làm đổ một ít nước lên người.

Đồ ngốc ! Uống trà cũng làm đổ, uống nước cũng làm đổ, tình hình còn kém cả mấy bé đi nhà trẻ nữa ! Cô vội chạy vào phòng tắm lấy chiếc khăn mặt ra nhanh chóng lau nước trên ngực giúp anh. Trời ạ, kiếp trước cô phạm tội gì mà kiếp này lại khổ như vậy chứ ? Cô có phải nha hoàn hầu gái của anh ta đâu ? Lau lau xoa xoa một hồi, chà qua xát lại, ấy vậy mà anh ta lại dám có ‘phản ứng’, cô liếc mắt một cái là nhận ra. Đừng bảo anh ta còn muốn cô giúp anh ta ‘dập lửa’ nhé !

« Dật Linh… anh… anh nghĩ… » Anh đột ngột giữ chặt lấy tay cô áp lên ngực mình, muốn cô cảm nhận được sự nồng nhiệt nóng bỏng của anh.

« Không được nghĩ cái gì hết! » Cơ mà yêu cầu của cô làm sao anh có thể thực hiện được, cả người càng lúc càng nóng, ánh mắt cũng càng lúc càng sâu thăm thẳm.

Tình huống không ổn rồi, cô phải mau mau tìm cách thoát khỏi tình trạng này mới được! Đang nghĩ miên man tìm cách, anh đã vòng tay ôm chầm lấy cô, thì thầm nóng bỏng vào tai cô. « Anh rất nhớ em! »

« Buông tay ra! » Anh ta phải tới tám phần là giả say lừa cô, nếu không làm sao mà tay chân có thể nhanh nhẹn như vậy chứ.

Anh vẫn vòng tay thật chặt, giọng cứng rắn kiên quyết không khác gì đọc diễn văn ở hội trường. « Anh không buông, có chết anh cũng không buông! »

« Phó Lập Đường! Anh… » Cô còn chưa kịp nói gì, đôi môi đã bị anh cướp lấy một cách mạnh mẽ, không cho cô có cơ hội kháng cự nào cả. Anh quyết tâm hạ gục nhanh tiêu diệt gọn ngay từ lần đầu, nếu không sẽ khiến mọi sự chu đáo vất vả lo lắng của mọi người đổ xuống sông xuống bể.

Tim anh ta đập quá nhanh, hô hấp cũng vô cùng gấp gáp, xem ra sức khoẻ lại có vấn đề cần phải được ‘cấp cứu’, cô đành nhắm mắt lại để mặc anh hôn cho đã đời.

‘Đã đời’ xong cũng đã hơn mười phút sau, hai người đều hổn hển thở. Cả người anh chỉ mặc mỗi một chiếc quần tam giác, cô muốn đẩy anh ra lại chạm phải làn da nóng rừng rực như lửa khiến cô tê dại cả người, không còn sức lực mà đẩy.

« Anh… anh muốn em, có được không? » Bộ váy áo trên người cô nhanh chóng bị cởi sạch, dĩ nhiên là anh rất nhẹ nhàng cẩn thận, chỉ sợ khiến bé con trong bụng cô bị động tới.

Cô nằm đó, dưới ánh mắt chăm chú ngắm nhìn của anh, khiến cô không tránh khỏi đỏ mặt. « Không được, em đang có thai… »

Thân làm cha, đương nhiên anh đã lo lắng vấn đề này từ lâu. « Anh đã nghiên cứu tài liệu sách báo rồi, có vài tư thế rất an toàn. Hơn nữa anh cũng đã chạy tới hỏi bác sĩ khám thai cho em, chính miệng bác sĩ nói không có vấn đề gì. »

« Anh… » Trời ơi mất mặt chết đi được, bảo lần sau cô còn mặt mũi nào đi khám thai chứ?

Anh cúi đầu, hai bàn tay to khe khẽ dịu dàng mơn trớn trên bụng cô, miệng khẽ khàng lẩm bẩm ‘kêu gọi sự hợp tác’. « Con yêu, đừng lo gì cả, trẻ con là phải đi ngủ cho sớm, để ba mẹ còn làm việc khác. Con ngủ ngoan đi ba thương. » (=]]])

« Đồ ngốc! » Cách anh ta khuyên răn bé bi trong bụng cô khiến cô dở khóc dở cười, nào ngờ anh còn ngẩng đầu lên nói một cách vô cùng nghiêm chỉnh. « Dật Linh, con chúng ta ngủ rồi đấy, chúng ta nói chuyện phải nhỏ giọng một chút ! »

« Anh đúng là… » Dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào có thể !

« Từ từ, chúng ta cứ từ từ thôi, thời gian còn dài mà. » Khuôn ngực của cô giờ vì mang thai nên càng đầy đặn hơn, anh nên bắt đầu từ đây. Anh thề sẽ dùng cả đêm nay để tôn thờ vẻ đẹp của cô. Đây không phải Nhật Bản, anh không bị váng đầu, cơ thể hoàn toàn không yếu ớt. Đang ở Đài Loan nha, nên tinh thần anh vô cùng sung mãn, đêm nay cứ để anh chứng minh cho cô xem !

Trên chiếc giường rộng lớn, từng làn sóng cuồng nhiệt dâng cao, tuy rất dịu dàng, nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ. « Lập Đường… em… em chịu hết nổi rồi… »

« Sao, mệt hả em ? Nào, uống nước, lau mồ hôi nhé, còn có cả sô cô la nữa, em ăn đi để tăng cường sức lực. »

Hừ, tăng cường sức lực để tiếp tục cùng với anh chứ gì, cô biết tỏng đi rồi ! Cô trừng mắt lườm anh, nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn sô cô la bồi bổ. Đêm nay còn dài, ai mà biết ngọn lửa tình này khi nào mới có thể được thoả mãn đây ?

Sáng hôm sau, Lập Đường gọi phục vụ mang bữa sáng tới tận cửa phòng. Anh chỉ mở hé cửa, đưa vội tiền thưởng cho cậu phục vụ rồi tự tay đẩy xe đồ ăn vào trong phòng ngủ. Anh không muốn ai khác được phép nhìn thấy cảnh xuân của vợ mình trên giường, dù lúc này cả người cô đắp chăn kín mít cũng vậy. Ai mà biết được, những đường cong mê người ẩn hiện trên chăn vẫn khiến người ta thèm nhỏ dãi như thường.

« Dật Linh, em đói bụng chưa? Ăn một chút đã. » Anh đem khay bữa sáng lên giường, chu đáo phục vụ vợ yêu ăn sáng.

« Anh… cái đồ nhà anh… » Cả người Dật Linh mệt mỏi không còn chút sức lực nào, chỉ còn có ánh mắt vẫn sắc bén lườm anh.

« Sao thế? Em không thích ăn ớt xanh thì thôi, nhưng vẫn phải ăn chút gì đó để bổ sung sức lực chứ. » Anh vội vã gắp hết ớt xanh trong món salad bỏ ra, hôm nay là ngày vợ được sủng ái chiều chuộng đặc biệt.

« Còn không phải tại anh sao? » Cô chống tay từ từ ngồi dậy, lập tức anh xếp gối ra sau lung cô để cô dựa vào cho thoải mái.

« Xin lỗi em, đều là lỗi của anh. » Anh vươn tay vuốt ve hai má giờ đỏ rực lên như trái đào chin của cô. Thật ra đêm qua anh đã vô cùng kiềm chế bản thân vì nghĩ tới bé cưng trong bụng cô, thế nên chỉ mới có hai lần mà thôi, lại chọn tư thế an toàn nhất, tốc độ cũng nhẹ nhàng nhất. Có điều, thời gian mỗi lần lại hơi bị dài lâu, hay vì thế nên khiến cô mệt mỏi quá rồi? (=]]]]])

Gã đàn ông này nói xin lỗi nhanh như chảo chớp ấy, lần nào cũng vậy, Dật Linh đã hoàn toàn nắm rõ thủ đoạn của anh ta rồi, đêm qua hai chữ ‘xin lỗi’ này cô còn nghe chưa đủ nhiều hay sao chứ. Anh ta đã gần như là biến hai chữ này thành câu cửa miệng, một bên lặp đi lặp lại, một bên không ngớt thú tính làm loạn!

Dưới ánh mắt sắc như dao lam của vợ, anh chỉ còn cách lời ngon tiếng ngọt dỗ dành cô ăn sáng. Gì thì gì, bé cưng và mẹ bé cưng không được để đói nha.

Chờ vợ ăn được một nửa, anh mới nhắc tới một việc quan trọng. « Hôm nay… chúng ta về nhà cùng nhau được không? »

Giọng nói rụt rè và ánh mắt mong mỏi của anh có chút đáng thương, cô hoàn toàn hiểu anh vẫn vô cùng để ý đến suy nghĩ của cô, nhưng lại rất mong cô đồng ý nhiệt tình. « Đêm qua em không về nhà, ba mẹ em hẳn sẽ lo lắng vô cùng… »

« Ơ… ừhm… em nói cũng đúng… » Sao anh lại quên khuấy mất việc quan trọng là thông đồng trước với ba mẹ vợ chứ? Anh thật là ngốc!

Nhưng cô vẫn chưa nói xong. « Thế nên… anh theo em về nhà trước, rồi sau đó em theo anh về nhà. »

Cô lặp lại hai chữ ‘về nhà’ với ý khác nhau, anh hoàn toàn hiểu ý cô muốn nói, nên vô cùng hào hứng trả lời. « Được được! Quế Dung và chú thím Thái nhất định sẽ rất vui… Cả anh nữa… anh cũng rất vui. »

Không biết dùng từ ngữ nào khác để hình dung niềm hạnh phúc trong lòng anh, chỉ biết lặp lại liên tục ‘rất vui’, nhưng anh biết, cô hiểu anh hạnh phúc tới mức nào.

Tuy rằng đã quyết định làm lành và hợp lại, cô vẫn muốn hưởng thụ cảm giác yêu và và được yêu như trước. « Lần trước, khi chúng ta bay từ Đài Loan đến Nhật Bản chơi, lúc máy bay cất cánh anh nói gì anh còn nhớ không? »

« Anh nhớ là anh nói anh xin lỗi em, còn có… còn có câu gì ấy… » Anh cố tình vỗ đầu vẻ ngây thơ. « Hay là chúng ta đi máy bay thêm lần nữa, có khi anh sẽ nhớ ra cũng nên… »

« Anh… anh thật quá đáng! » Lúc đó cô còn cảm động vô cùng, vậy mà anh ta lại dám quên!

« À anh nhớ ra rồi, chúng ta cùng nhau nói một lúc có được không? Anh đếm tới ba nhé. »

« Cái gì cơ? » Cô cũng phải nói? Sao lại thế? Hừ, anh chàng này đang tính kế với cô đây mà.

« Một… hai… ba… » Hai người mỉm cười nhìn nhau, đồng thanh nói ra ba chữ kỳ diệu kia, từ nay trở đi tình lại tròn đầy viên mãn.

Một năm sau, Học viện Thanh Truyền tổ chức hội thảo với tiêu đề ‘Nghề nào cũng có trạng nguyên – Toạ đàm kinh nghiệm người đi trước’.

Liên Dật Linh vốn là cựu tiếp viên hàng không, giờ lại là giảng viên được đánh giá cao của lớp hướng dẫn tiếp viên mới, dĩ nhiên là không thể không tới hội thảo đứng trên bục giảng, phát biểu chia sẻ kinh nghiệm làm việc và những điều tâm đắc của mình.

Học viện cũng mời tới không ít cựu học sinh của trường về dự thính, trong đó có cả Phó Quế Dung, giờ học đại học năm thứ ba, được bầu làm Trưởng đoàn Thanh niên tình nguyện. Trừ những lúc có hoạt động của đoàn Tình nguyện, tan học là nàng lập tức về thẳng nhà, vì ở nhà có cô cháu gái đáng yêu khiến nàng hoàn toàn bị thu hút.

Hoá ra nuôi một cô con gái không dễ dàng chút nào, chờ bé con lớn lên khoẻ mạnh xong, lại sợ cô bé quá xinh đẹp, thu hút ong bướm vây quanh, lại sợ cô bé quá đỗi ngây ngô không trưởng thành mà mắc lỗi. Giờ nàng cuối cùng cũng hiểu ra tâm trạng ba mẹ mình năm đó, thế nên nàng quyết tâm không để cho anh trai và chị dâu lo lắng, và cũng vì giờ nàng đã biết tự yêu quý trân trọng chính mình, không bao giờ mang tình yêu ra làm trò đùa giỡ nữa cả. Trước tiên hãy cứ tự bồi dưỡng bản thân, tình yêu chân thành sẽ tới khi nàng đã hiểu làm thế nào để thật lòng yêu thương.

Trên sân khấu, Liên Dật Linh đang thuyết trình về những khó khăn ngọt bùi của nghề tiếp viên hàng không, cuối cùng đưa ra kết luận. « Cuộc sống luôn luôn có những điều bất ngờ ngoài ý muốn, nhưng ẩn sau đó là những cơ hội mới. Dù cho các bạn sau này chọn con đường nào đi nữa, xin hãy nhớ kỹ một điều. Số phận thường đưa ra những tình huống không dự đoán trước được, và cũng không chắc khiến chúng ta vui vẻ, nhưng chúng ta mới là người lựa chọn cách xử lý, giải quyết chúng như thế nào. Đôi khi chỉ trong thoáng chốc, nếu bạn có thể nhanh nhạy nắm lấy cơ hội đó, hạnh phúc chính là nằm trong tầm tay của bạn mà thôi. »

Thính giả ngồi dưới vỗ tay hoan nghênh nhiệt liệt, trong đó dĩ nhiên có cả Phó Lập Đường. Lát nữa anh còn phải lên bục giảng để cám ơn khách mời tới dự nữa cơ.

« Xin mời hiệu trưởng Phó Lập Đường lên sân khấu trao tặng bằng cảm ơn cho giảng viên Liên. » Người dẫn chương trình Liêu Đức Chính cầm lấy micro dõng dạc nói.

Lên sân khấu, Lập Đường đưa bằng cảm ơn vào tay vợ mình, nhìn khuôn mặt tươi cười trong sáng của cô, lại nhìn dáng người quyến rũ của cô trong bộ đồng phục tiếp viên hàng không, trong nháy mắt, lý trí của anh tan thành mây khói. Chờ tới lúc anh tỉnh hồn lại đã phát hiện ra mình đang ôm lấy cô hôn nồng nàn.

« Cám ơn hiệu trưởng Phó, cám ơn giảng viên Liên. Nếu cần tiếp tục xin hãy quay về phòng hiệu trưởng. Cám ơn hai vị đã nhiệt tình chia sẻ cảm xúc của mình. » Đức Chính với vai trò dẫn chương trình bèn nói nhanh giải vây cho hai vị sếp của mình, đưới khán đài mọi người càng vỗ tay nhiệt liệt. Hôm nay hoá ra ngoài hội thảo trò chuyện về cuộc sống, còn là hội thảo về tình yêu nữa, mát mắt, mát mắt nha!

« Hiệu trưởng, anh… » Dật Linh vẫn chưa hoàn hồn nổi, khó mà tin chồng mình vừa làm như vậy trước mặt mọi người. Dĩ nhiên gần đây anh luôn bất ngờ hôn cô mọi lúc mọi nơi, nhưng mà đây là trong hội thảo trường anh, là nơi anh luôn để ý hình tượng nghiêm chỉnh nhất kia mà.

Lập Đường khụ khụ vài tiếng để che dấu sự thất thố của mình. « Đây là món quà cám ơn dành cho khách mời đặc biệt, chỉ có em mới có thôi đấy! »

Hai người nắm tay nhau bước xuống khỏi sân khấu. Trước mặt có lẽ vẫn còn không ít mưa to gió lớn, nhưng chắc chắn vẫn sẽ có ánh mặt trời sáng lạng. Chuyến bay tình yêu của họ vẫn sẽ tiếp tục tiến về phía trước, cãi nhau có thể làm mặt lạnh, vui vẻ lại tay nắm tay, chỉ cần thời gian bay trên chuyến bay này là suốt đời suốt kiếp, cho tới khi đầu bạc răng long…

[Hết]

***

Chú thích:

(1) Châu về Hợp Phố: chỉ sự đoàn tụ sau những tháng ngày xa cách của đôi lứa hoặc chỉ những vật quý giá rồi sẽ có ngày quay về với người chủ thật sự của nó. Châu là ngọc trai, Hợp Phố là tên một quận xưa ở Giao Châu chuyên sản xuất ngọc. Một tên thái thú ác ôn tới, bóc lột nhân dân nuôi ngọc quá sức khiến ngọc ngày càng cạn kiệt, bỏ sang quận khác sinh sống. Rồi Mạnh Thường tới làm thái thú, sửa sang lại lề lối, giúp bà con làm ăn, tự do kiếm sống, chăm sóc ngọc, khiến hàng loạt ngọc lại quay trở về với đất Hợp Phố.

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.