Emma

Chương 10




"Đông đông đông. . . . . ." Tiếng gõ cửa rất có tiết tấu, Tiêu Hòa Nhã đứng ở cửa phòng Tiêu Mặc Vân, tại sao giữa anh hai và anh ba cô lại chọn anh hai! Bởi vì coi như không lựa chọn anh ba, nếu như đã xảy ra chuyện, anh ba cũng sẽ đứng về phía cô, nhưng mà anh hai lại không như vậy, xem sai lầm lớn hay nhỏ sẽ quyết định thái độ của anh, cho nên trước chính là phải hạ được anh hai, có anh hai giúp một tay mình cũng không phải lo lắng. Anh cả nổi giận chỉ có anh hai mới hoàn toàn không coi là gì. Những người khác sẽ không như vậy.

"Vào đi!" Âm thanh rõ ràng vang lên, Tiêu Hòa Nhã lập tức đẩy cửa vào.

"Tại sao còn chưa đi ngủ?" Bên bàn làm việc, Tiêu Mặc Vân đeo mắt kiếng cúi đầu vẻ bản thiết kế, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.

"Tại sao anh biết là em?" Tiêu Hòa Nhã hỏi, cười híp mắt chạy tới.

"Anh không nói là em!" Tiêu Mặc Vân bỏ bút cười nhạt nói.

Tiêu Hòa Nhã ngẩn ngơ, mặc kệ đói bụng vẫn đến ngồi xuống đối diện với anh của mình."Anh không phải nên hỏi em tới đây có chuyện gì sao?"

"Em qua đây tìm anh có chuyện gì?" Tiêu Mặc Vân biết lắng nghe hỏi.

"Hắc hắc he he. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã nhẹ nhàng cười, "Anh, để cho con gái thị trưởng chân chính làm chị dâu của chúng ta có được hay không?" Tiêu Hòa Nhã nhỏ giọng hỏi.

Sau đó anh em hai người mật đàm nửa giờ, khi Tiêu Hòa Nhã cười híp mắt trở về phòng thì kết thúc. l,ê q.úy đ,ôn

Nửa giờ? Thật ra thì bọn họ nói về chuyện chị dâu cả chỉ mấy phút, Tiêu Mặc Vân chỉ hỏi mấy vấn đề đơn giản, có phải Ôn Tiểu Noãn thật sự thích anh cả của bọn họ hay không. Tiêu Hòa Nhã nói, Tiểu Noãn thích Tiêu Mặc Tân gần như đã thích cả đời.

Sau đó Tiêu Mặc Vân chỉ nói một câu, em làm đi, anh sẽ làm như không nhìn thấy!

Tiêu Hòa Nhã nói, hai ngày này anh có thể bận nhiều việc mà không trở về không, khiến anh ba chị ba cũng bận không trở về?

Sau đó Tiêu Mặc Vân chỉ là thản nhiên liếc cô một cái, cô lại biết anh hai nhà cô đã đồng ý! Thu phục! Tiêu Hòa Nhã vui vẻ lên giường, sau đó bắt đầu bày ra một cuộc gặp gỡ bất ngờ.

Thật ra thì cũng không được tính là gặp gỡ bất ngờ, bắt đầu trung học, Tiểu Noãn và Tiểu Bắc thường đến nhà cô để làm khách, xem Tiểu Bảo..., mặc dù không có nhiều lần thấy Tiêu Mặc Tân ở nhà nhưng cũng gặp được mấy lần, hai người không mặn không nhạt cũng là bạn bè. Tiêu Mặc Tân cũng không có cảm thấy, Ôn Tiểu Noãn vốn chỉ thích anh, anh nhìn Tiểu Noãn là bạn học của em gái mình nên cũng bị nhìn thành em gái, mỗi lần cô tới nhà mà anh vừa lúc ở nhà tất nhiên sẽ chiêu đãi thật tốt. Cố tình trêu chọc trái tim của người đẹp cũng không biết. Làm cho người ta quá khổ sở rồi.

Theo suy nghĩ của Tiêu Hòa Nhã, mình hẳn là đã thành công một nửa, bởi vì tất cả mọi chuyện đều xảy ra theo kế hoạch của cô, ngày thứ hai, anh hai ra khỏi nước làm giám khảo một cuộc thi thiết kế, vốn không có ý định đồng ý lời mời, hiện tại vừa đúng có thời gian nên cũng đi, coi như đi chơi thôi! Anh ba nghe nói bị cha vợ mẹ vợ tương lai gọi đi ăn cơm, tự nhiên cũng sẽ không về.

Tiêu Hòa Nhã đã sớm nhận được thuốc, hiện tại chỉ còn chờ thời cơ.

Mấy ngày nay Tiêu Mặc Tân hoàn thành một phim mới, các hoạt động chúc mừng toàn bộ đều bị đẩy đi, cả ngày ở nhà. Buổi trưa anh em hai người tùy tiện ăn chút gì đó. Cha không có ở đây, dì Lâm đã trở về nhà hơn nửa tháng, nghe nói con trai nhà bà sắp kết hôn nên trở về chuẩn bị.

Tiêu Hòa Nhã ở trong phòng khách lắc lư một buổi chiều, đợi đến lúc chạng vạng mới gọi điện thoại cho Tiểu Noãn, nói mình có một chút chuyện, khiến cô bất luận như thế nào cũng phải mau tới Thanh Hòa viên.

"Chuyện gì!" Bên kia Ôn Tiểu Noãn hỏi, mấy ngày nay bị thương nên chỉ ở trong nhà. Vết thương lành cô cũng muốn nổi mốc rồi.

"Cậu mau tới đây, tớ có quà tặng cho cậu, cậu nhất định phải tới nếu không tớ sẽ tuyệt giao với cậu!" Tiêu Hòa Nhã rất nghiêm túc uy hiếp.

"Tốt lắm tốt lắm, có cần khoa trương vậy không? Một lát tớ để cho tài xế đưa tớ tới!" Ôn Tiểu Noãn thản nhiên nói, những ngày qua thu lại không ít, chủ yếu là vì có một lần mở miệng thì bị mẹ già ngẫu nhiên nói cho người cha thị trưởng của cô nghe, vặn lỗ tai của cô dạy dỗ hết ba giờ, lúc ấy cô chỉ có thể nằm ở trên giường bệnh, cực kì vô lực nghe những lời dạy dỗ hiên ngang lẫm liệt, thiếu chút nữa làm chai lỗ tai cô.

Tiêu Hòa Nhã cười ha hả cúp điện thoại, cảm thấy chuyện lớn như vậy nên gọi điện thoại báo cho Tiểu Bắc đang tha hương, dù sao cũng là bạn bè! Cô cũng phải có trách nhiệm!

"Tiểu Bắc, tớ quyết định, tớ hạ xuân dược anh tớ để anh ấy cường bạo Tiểu Noãn, đến lúc đó bọn họ không thể không ở cùng một chỗ!" Tiêu Hòa Nhã cực kì vui vẻ nói qua điện thoại.

"Cái gì?" Bên kia, Cố Ngộ Bắc thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc chết, nhìn chằm chằm điện thoại không thể tin hỏi một lần nữa: "Tiểu Nhã, bên tớ tín hiệu không tốt, làm phiền cậu lặp lại lần nữa!"

"Như thế nào, tớ rất vĩ đại! Tớ đã chuẩn bị xong, đã rót xuân dược vào trong ly của anh cả, chỉ chờ Tiểu Noãn tới."

Tiêu Hòa Nhã vui mừng nói xong, nhưng không biết ngoài cửa có một bóng dáng đã lặng lẽ rời đi. Thật ra thì cũng không phải lặng lẽ, có trời mới biết tay của anh nắm kẽo kẹt nghĩ, nếu như người gọi điện thoại bên trong kia không phải là em gái của anh anh tuyệt đối sẽ lăng trì xử tử cô! Thật đúng là to gan! Tính kế đến trên đầu của anh.

Tiêu Mặc Tân vốn còn muốn hỏi cô buổi tối muốn ăn cái gì nhưng lại trực tiếp xuống lầu đi vào phòng bếp thì nhìn thấy hai ly sữa tươi được đặt ở trên bàn, một ly của anh một ly của cô.

Tiêu Mặc Tân cười nham hiểm, thuận tay đổi dấu hiệu trên ly, sau đó trực tiếp uống sữa tươi không độc đến khi trong ly sạch bóng. Lúc này mới cất cái ly đi. Yên tâm uống đi, dù sao cũng có người giải độc cho em! Tiêu Mặc Tân cực kì xảo trá nghĩ rồi trực tiếp đi lên lầu, tính toán lúc nào thì mình gọi điện thoại cho Thượng Quan Ngưng là thích hợp.

Tính toán thời gian Tiêu Hòa Nhã từ trên lầu đi xuống, nghĩ tới hiện tại nên đưa sữa tươi cho anh cả uống, vừa mới vào phòng bếp thì phát hiện ly sữa tươi của anh cả đã bị uống hết, nhất thời cười tươi như hoa, ha ha ha. . . . . . Ông trời cũng giúp tôi!

Vì vậy cầm ly sữa tươi của mình vừa uống vừa đi tới phòng khách.

Ngay vào lúc này, Ôn Tiểu Noãn hấp tấp chạy tới, "Chuyện gì vậy?" Ôn Tiểu Noãn hỏi, thở hổn hển hỏi.

"Tới thật đúng lúc, một lát nữa tớ sẽ nói với cậu!" Đưa cái ly của mình ra, Tiêu Hòa Nhã khẽ cười nói.

Ôn Tiểu Noãn cũng không ghét bỏ cô đã uống một nửa, đúng lúc khát nước nên ngửa đầu uống nửa ly sữa tươi còn dư lại, "Bên ngoài vừa mới bắt đầu trời mưa, chạy mệt chết tớ!"

"Trời mưa? Cho tớ sao?" Tiêu Hòa Nhã kích động.

Ôn Tiểu Noãn lập tức dùng ánh mắt xem thường liếc nhìn cô, "Trời mưa cho cậu hả? Rơi một trận mưa sẽ rất lạnh!"

"Lạnh thì mặc nhiều quần áo hơn!" Tiêu Hòa Nhã không sao cả nói, chuyện gì cũng không quan trọng bằng chuyện đêm nay.

Lúc Tiêu Mặc Tân xuống lầu nhìn thấy trong tay Ôn Tiểu Noãn cầm cái ly của Tiêu Hòa Nhã sắc mặt đột biến lập tức chạy tới, "Sữa tươi này em uống?" Tiêu Mặc Tân hỏi.

Ôn Tiểu Noãn sững sờ, đúng như Cố Ngộ Bắc từng nói, chỉ cần đụng phải Tiêu Mặc Tân, cô cũng rất Lâm Đại Ngọc, không, thật ra thì Lâm Đại Ngọc cũng không được đúng lắm, dù sao cũng chính là Ôn Tiểu Noãn, nghe anh hỏi như vậy chính mình vội vàng gật đầu, "Chậc . . . . . Phải . . . Đúng!"

Sau khi nghe câu trả lời của cô, sắc mặt Tiêu Mặc Tân rất khó coi, vô cùng khó coi, "Anh rất thất vọng về em!" Nói chuyện không lanh lợi là bởi vì chột dạ sao? Trong lòng càng phiền não, ánh mắt cũng trở nên bén nhọn. Anh cho là cô cùng cô gái khác không giống nhau, hóa ra lại. . . . . .

Sắc mặt Ôn Tiểu Noãn trắng bệch, không biết mình làm anh thất vọng khi nào.

Tiêu Mặc Tân không cho cô cơ hội hỏi, mà trực tiếp gọi điện thoại cho em rể Thượng Quan Ngưng của mình "Mau mang vợ của cậu đi, con bé trúng xuân dược!"

Vốn còn đang mê hoặc Tiêu Hòa Nhã trong nháy mắt hoàn hồn, "Anh cả anh. . . . . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.