Emily Trên Dải Cầu Vồng

Chương 51




Vào lúc này Tiêu Thần thần hồn không bụi, thánh khiết như vầng trăng. Hắn có một loại siêu thoát tục khác hẳn sinh vật của Tử Vong thế giới, giống như là thần linh Thiên Giới.

Che giấu đi uy áp từ khí tức cường đại đè nén tứ phương, hào quang lượn lờ bên ngoài thân thể cũng ẩn giấu theo, Hoàng Toản cốt thể long lanh trong suốt, giống như thần ngọc hiếm có chạm mài mà thành. Khí tức cường giả sau khi giấu đi lại có thêm một phần nội tình, hàm chứa mà không lộ.

Khi Tiêu Thần xuất hiện ở giữa các thành trì xứ sở phía tây thì lập tức gây ra một trận hỗn loạn. Một vị Hoàng Toản siêu cấp Tiến Hóa vương giả, bất kể đi tới chỗ nào thì đều không người nào dám khinh thị.

Nhất là kẻ ngồi trên cao cũng biết lai lịch của hắn. Đại náo xứ sở thống trị của Cự Nhân Vương , trong một đêm liền giết hơn mười vị cường giả Hoàng Toản bậc hai , khắp xứ sở phía Đông lan truyền xôn xao.

Mà hôm nay gặp phải vị Hoàng Toản vương giả đã gây ra phong ba vô tận này thì tựa hồ càng thêm sâu không lường được. Toàn thân lấp lánh rực rỡ, nó hàm chứa lực lượng cường đại khó có thể đo lường được.

Những kẻ ngồi trên cao ở xứ sở phía tây từ trước đến giờ cao ngạo, luôn tự nhận là cao hơn cường giả xứ sở phía Đông một bậc. Nhưng đối mặt Hoàng Toản vương giả này , kẻ độc thân tiến vào xứ sở phía tây thì tuyệt đại đa số đều lựa chọn im lặng, không dám trêu chọc.

Đương nhiên cũng có ngoại lệ. Cường giả hai xứ đông tây bình thường đều không dám dễ dàng tiến vào xứ sở đối phương. Ngay cả Cự Nhân Vương cũng không dám xâm nhập phương tây, nên tự nhiên làm cho rất nhiều cường giả phía tây tràn đầy tự tin. Lúc Tiêu Thần xuất hiện ở một tòa đại thành thì Thành Chủ lập tức xuất hiện. Đó là một con bạch cốt Sư Thứu, loại sư tử có cốt thể hùng tráng, bẩm sinh nó có một đôi cánh trắng nõn. Nó lớn tiếng trách mắng Tiêu Thần, chất vấn hắn vì sao tự tiện tiến vào trong thành trì do nó thống trị.

Trong nhận thức của bạch cốt Sư Thứu , bất cứ cường giả phương đông nào tiến vào tây bộ thì đều bởi vì e ngại Thiên Sứ Vương mà không thể không nhường nhịn. Nếu như quát mắng một vị Hoàng Toản vương giả cường đại , như vậy không nghi ngờ sẽ làm uy danh của nó tăng mạnh.

Nhưng mà, lần này thì nó sai quá mức. Tiêu Thần trực tiếp xuất thủ, đánh nó đến hình thần câu diệt, ngay cả Hỏa Chủng cũng không thèm thu hoạch.

Tất cả Hỏa Chủng sinh vật nhìn thấy điều này thì cả kinh trợn mắt há hốc mồm, chỉ nhấc tay đã biến một vị cường giả Hoàng Toản bậc hai tan thành tro bụi, đây là thực lực như thế nào?

Một tên thiên sứ ngạo mạn vốn là giúp Sư Thứu trợ trận , lúc ấy chợt ngừng cước bộ. Hắn sợ hãi suýt nữa lập tức chạy trốn, nhưng rồi run rẩy bảo: "Hoàng Toản vương giả ngươi cũng đã biết, đây là xứ sở phía tây. Tất cả thành trì nằm dưới sự thống trị của Vô thượng vương, ngươi làm như thế là xúc phạm đến sự tôn nghiêm của Thiên Sứ Vương !"

"Ngươi đang chất vấn ta chăng? Ta cũng là Vô Thượng vương. Nếu nói như thế là ngươi xúc phạm tôn nghiêm của ta." Tiêu Thần giơ một ngón tay điểm ra."Oanh" một tiếng. Bạch cốt thiên sứ cường đại văng tung tóe giữa những người đứng xem.

Quang cảnh quả là rung động . Tùy ý một ngón tay liền điểm nát một vị cường giả Hoàng Toản bậc hai khác. Thủ đoạn thông huyền như thế đã trấn áp tất cả cường giả chứng kiến.

Tiêu Thần không thèm để ý chút nào mà xuyên qua thành. Tiếp theo hắn nhằm một tòa thành trì đi tới. Hắn giống như một kẻ đi du ngoạn. Tại các thành trì xứ sở phía tây tùy ý đi lại. Tựa hồ tuyệt không lo lắng làm Thiên Sứ Vương tức giận.

Chỉ có số ít cường giả biết là chuyện gì xảy ra. Trước đó không lâu đã mất tích ba tên bạch cốt thiên sứ. Hẳn là chúng khiêu khích vị Hoàng Toản cường giả này quá nghiêm trọng . Hiện tại tựa hồ là "Có đi có lại" , là "Thăm đáp lễ" .

Đối với điều này. Thiên Sứ Vương cũng không có làm bất cứ điều gì đáp trả.

Mỗi vị chủ nhân thành trì liền càng thêm không dám làm bất cứ hành động quá khích nào. Xúc phạm sự uy nghiêm của vương giả, chỉ sợ sẽ uổng mạng giống như tên Sư Thứu không may kia.

Hoàng Toản vương giả xuất hành, không người nào dám chặn.

Tiêu Thần loanh quanh tại xứ sở phía tây mấy ngày, rồi sau đó cứ như vậy rời đi. Hắn đi một mạch về hướng đông, chuẩn bị thăm hỏi Cự Nhân Vương.

Hắn một mạch đi về phía đông, lần này không hề trốn tránh nữa mà luôn xuyên qua thành trì. Khi tiến vào các thành trì phía Đông, lập tức hắn trở thành tiêu điểm.

Đầu tiên hắn trở lại Phá Quân thành, phát ra dao động tinh thần rung động mấy trăm dặm , triệu hoán Hỏa Chủng sinh vật đã chạy tứ tán đi.

Kết quả, Sát Phá Lang cùng Hoàng Toản khô lâu chạy tới trước hết , hai vị nầy cũng không đi xa.

"Đại ca ngươi quá cường đại, nghe nói ca xứ sở phía Tây trêu chọc khắp nơi. Ngay cả Thiên Sứ Vương đều phải duy trì im lặng hiếm thấy, thật sự là tấm gương của đệ . . ." Sát Phá Lang vừa gặp mặt lại bắt đầu vuốt mông ngựa loạn.

Hỏa Chủng sinh vật tản đi lại lục tục trở về, trong lòng bọn họ không hề e ngại nữa. Tiêu Thần trở về, lại khiến cả xứ sở phía Đông cũng không còn bình yên nữa. Rất nhiều cường giả đều cho rằng hắn cùng Tam Vương có thực lực địa vị ngang nhau, nếu không tuyệt không dám trở về.

Tại Phá Quân thành vẻn vẹn dừng lại ba ngày, Tiêu Thần liền bắt đầu xuất phát. Hắn nhằm hướng xứ sở Cự Nhân Vương thống trị đi tới.

Việc đông tiến như thế không che dấu chút nào lập tức thu hút ánh mắt tất cả Hỏa Chủng sinh vật mạnh mẽ xứ sở phía Đông . Tiêu Thần trở thành tiêu điểm, tất cả những kẻ ngồi trên cao cường đại đều chú ý sự phát triển của tình thế.

Trong suy đoán của mọi người, Tiêu Thần chắc chắn cùng Cự Nhân Vương sẽ triển khai một trận đại chiến sinh tử, đây là điều không thể tránh.

Sự thực, Tiêu Thần cũng đã làm tốt việc chuẩn bị đại chiến, hắn muốn giết tất cả những kẻ ngăn cản. Hắn một mạch đi về phía đông, rồi sau đó lại bắc tiến, đi vào xứ sở Cự Nhân Vương thống trị. Cứ gặp thành trì tất vào, nhưng lại không gặp được một kẻ khiêu khích nào, càng không gặp phải một kẻ ngăn cản nào.

Các Thành Chủ cường đại trước khi hắn đến thì tất cả đều chạy trốn, Thành Chủ yếu ớt thì so với mèo còn ngoan ngoãn hơn, căn bản không dám làm trái với ý tứ của hắn. Mặc dù hắn xuyên qua rất nhiều thành trì, nhưng không có một chút lực cản.

Hôm nay, đạt tới Hoàng Toản cực cảnh, Tiêu Thần căn bản không có ý sợ. Hắn không sợ Cự Nhân Vương có thể đùa giỡn giở ra trò gì nữa.

Một mạch bắc tiến, mắt thấy Cự Nhân Thành phía trước. Hắn bước dài đi tới, rốt cục đã đến ngoài thành.

Cự Nhân Thành hùng vĩ , đoạn tường thành lớn lần trước bị phá hủy hiện tại đều đã sớm sửa chữa xong nên vẫn cao to vô cùng.

"Cự Nhân Vương ra đây gặp ta . . ."

Tiêu Thần ở ngoài thành hét lớn, làm rung động cả tòa thành hùng vĩ, uy áp khủng bố bùng phát không che dấu chút nào. Đây là một loại uy hiếp cường đại.

Đúng lúc này, cửa thành cao lớn ầm vang một tiếng bị mở ra. Cự Nhân Vương bước dài ra, đồng thời bên cạnh hắn còn có hai vị vương giả khí thế không kém hắn chút nào.

Cường giả bên trái giống như một con quái thú, không ngờ so sánh con nhện tám chân thì còn nhiều cẳng hơn không ít. Mười tám cái chân dài sắc bén như đao , còn có mười tám cái tay, trên vai mọc ra chín cái đầu, phân biệt là hổ, sư tử, báo .... mỗi loại không giống nhau, hoàn toàn là một quái nhân.

Tên cường giả bên phải cũng rất kỳ lạ, toàn thân đen nhánh, giống như hắc ngọc , thật sự hiếm thấy.

Tiêu Thần giật mình trong lòng.

Là Thú Vương cùng Bách Chiến Vương cũng đến sao?

Không ngờ Cự Nhân Vương ra đón chào, lại không có một chút sát khí, mà hai đại cường giả bên cạnh cũng đều rất thư thả.

"Chúc mừng ngươi tấn chức vào cảnh giới Hoàng Toản bậc ba, e rằng ngai vàng đệ nhất cường giả xứ sở phía Đông không thể thiếu ngươi được."

Cự Nhân Vương nói như thế làm cho Tiêu Thần cảm thấy kinh dị. Bởi trong tưởng tượng của hắn, hai người gặp mặt tất nhiên sẽ dẫn tới đại chiến sinh tử , tại sao lại có thể bình an ở chung như vậy.

"Cự Nhân Vương đừng có giở âm mưu quỷ kế, ta và ngươi quyết một trận tử chiến đi."

"Mỗi lúc mỗi khác." Cự Nhân Vương căn bản không có ý đánh nhau, hắn nói: "Lại đây, ta giới thiệu hai vị bằng hữu cho ngươi . Vị này là Thú Vương, vị này là Bách Chiến Vương."

Quả nhiên không ra ngoài dự đoán của Tiêu Thần, hai đại cường giả kia đích thật là hai vương khác.

"Ngươi rốt cuộc có ý tứ gì, chẳng lẽ ba người các ngươi muốn liên thủ sao?" Tiêu Thần nhìn chăm chú tam đại cường giả.

"Cũng không phải, hai người chúng ta đến đây để hóa giải thù hận giữa các ngươi." Bách Chiến Vương mở miệng nói, toàn thân nó đen nhánh, trên trán cũng có Liên Hoa ấn ký.

"Oan gia nên giải không nên kết." Thú Vương nhiều đầu nhiều tay cũng mở miệng khuyên nhủ, trên trán của cái đầu ở giữa của nó cũng có Liên Hoa ấn ký.

Tiêu Thần tỉnh táo lại, nhìn bọn hắn chằm chằm. Hắn hỏi phi thường bình tĩnh: "Tại sao các ngươi muốn làm như vậy?"

"Được rồi, ta cũng không vòng vo, nói thiệt cho ngươi biết đi." Bách Chiến Vương giảm bớt dao động tinh thần , nói: "Cường giả trong kia không hy vọng ở xứ sở bên ngoài phát sinh náo động. Cách đây không lâu truyền xuống mệnh lệnh, yêu cầu bọn ta ràng buộc thủ hạ nhân mã lẫn nhau."

"Trong kia? !" Tiêu Thần lộ ra vẻ khó có thể tin nổi. Hắn lấy tay chỉ về hướng sâu trong đại lục mà nói: "Các ngươi là nói tới chỗ sâu trong đại lục?"

"Không sai." Thú Vương khẳng định gật đầu, nói: "Hôm nay ngươi tấn bậc thành công, thực lực có thể nói là cường giả cấp chúa tể ở xứ sở bên ngoài, nên đã có tư cách đón nhận loại mệnh lệnh này."

"Đón nhận mệnh lệnh trong kia?" Tiêu Thần vô cùng giật mình, nhưng mà lại cực kì không đồng ý. Không ai có khả năng hạ mệnh lệnh cho hắn, nếu như bị trói buộc thì hắn tình nguyện vĩnh không tiến vào chỗ sâu trong đại lục. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Cự Nhân Vương cười cười, bảo: "Ngươi thật có thiên phú, đủ sức dẫn theo đại quân tiến vào sâu trong đại lục . . ."

"Đừng nghe hắn nói lung tung." Bách Chiến Vương cắt đứt lời nói của Cự Nhân Vương, rồi nói với Tiêu Thần: "Khi chúng ta cũng đủ cường đại thì tự nhiên có khả năng tham gia vào quyết đấu cùng chỗ sâu trong đại lục . Nhưng lần này chúng ta không thể không nghe, đây là mệnh lệnh do một tồn tại vô phương tưởng tượng ban ra. Ngươi còn nhớ chiêu hồn khúc mà không lâu trước đây nghe được chứ?"

"Ngươi đang nói đến tiếng ca thiếu nữ từ chỗ sâu trong đại lục truyền đến ? !" Tiêu Thần bị kinh sợ .

"Không sai, một vị vô thượng cường giả nghịch chuyển tử vong , huyết nhục tái sinh, thực lực của nàng đạt tới cảnh giới như thế nào thì chúng ta không thể hiểu hết. . ."

Kế tiếp, Tiêu Thần cùng tam đại vương giả đi vào Cự Nhân Thành. Tại phủ Thành Chủ mật đàm trong thời gian dài, cuối cùng cuộc đại chiến mà bên ngoài suy đoán cũng không nổ ra.

Bách Chiến Vương, Thú Vương, Hoàng Toản vương giả bình tĩnh rời khỏi Cự Nhân Thành . . . Bên ngoài căn bản không biết đây là tại sao.

Tiêu Thần ra sức lắc đầu, dĩ nhiên sơ bộ biết được một chút bí ẩn ở chỗ sâu trong đại lục. Điều này chấn động hắn rất lớn, nhưng mà hiện tại chỉ có thể chôn dấu dưới đáy lòng.

Rời khỏi Cự Nhân Thành, hắn đi về Phá Quân thành. Nhưng mà hắn hơi không cam lòng, nên trên đường tiêu diệt chủ nhân của ba tòa đại thành. Làm cho Cự Nhân Vương biết được tin tức thì nổi trận lôi đình, mắng hắn bội bạc.

Tiêu Thần cho người truyền lời tới Cự Nhân Vương, nói là bị hắn đuổi giết mấy ngày, nay làm như thế mới coi là huề nhau.

Cự Nhân Vương giận dữ. Bị chém hơn mười người cường đại chính là thủ hạ của mình, có hại chính là hắn, làm sao bây giờ mới coi là huề nhau? Thật sự tức chết người.

Nhưng cuối cùng hắn lại nhịn xuống, không bởi vậy mà gây chiến.

"Thật thất vọng . . ." Tiêu Thần đợi Cự Nhân Vương trong thời gian dài, cũng không có thấy nó đánh tới. Hắn tràn đầy vẻ tiếc nuối, nếu như đối phương đánh tới thì hắn liền lấy cớ tiêu diệt một bậc vương giả.

Trở lại Phá Quân thành, Tiêu Thần đem ba khỏa Hỏa Chủng cường đại cùng với lượng lớn Thải Toản toái cốt trong không gian Giới Chỉ trung , tất cả đều để lại cho Sát Phá Lang cùng Hoàng Toản khô lâu. Hắn chuẩn bị phủi tay việc làm ông chủ, tạm thời không để ý tới việc này.

Bởi vì, một lần nữa hắn lại tiến vào Cửu Châu.

Trăm tộc xuất hiện, Lệ Nhân tuyệt thế, vương giả trẻ tuổi các tộc cùng chung một chỗ. Hắn rất muốn trở về xem Cửu Châu rốt cuộc đã xảy ra biến hóa như thế nào.

Trú tại Thần Thôn trong một thời gian ngắn ngủi , Tiêu Thần lại cáo biệt đi. Hắn đi tới Cốt Tỉnh trong tòa thành trì.

Lấy phấn bạch cốt để dấu đi Hoàng Toản cốt thể, hắn mới vào thành. Nếu không hắn hiểu rằng rất dễ dàng bị người có tâm phát hiện ra điều dị thường.

Cẩn thận đi vào trong khu hoang phế kia, Tiêu Thần tiến vào trong Cốt Tỉnh, lại một lần nữa đi tới vùng đất Cửu Châu.

Trong khoảnh khắc xuất hiện ở Tử Thành trước hồng hoang Cổ Thôn, trên bầu trời một vầng trăng tròn sáng tỏ treo cao, trông đặc biệt rực rỡ sáng ngời. Đồng thời cách đó không xa, trong rừng quế, hoa đang nở cũng cực kì rực rỡ.

"Chẳng lẽ là đã đến ngày hội Trung thu?"

Tiêu Thần hóa thành một đạo kim mang nhằm phía phương xa, sau khi tùy ý tiến vào mấy thôn trấn thì hắn thu được kết luận xác thực, hôm nay thật sự là ngày Trung thu.

Đi dưới đêm trăng, trên những cây quế trồng hai bên đường mọc đầy hoa. Hoa quế óng ánh nở từng chùm, Tiêu Thần phảng phất lại lần nữa ngửi thấy được những đợt hương thơm thấm vào tận ruột gan .

"Đã từng cùng người nhà hưởng tiết trời này, nhưng hôm nay. . . khi nào ta mới có thể lại lần nữa ngửi thấy được đầy đủ hương thơm hoa quế đây?"

Đúng lúc này, hắn đột nhiên thấy một đạo bạch quang dưới ánh trăng như nước, với tốc độ khó có thể tin nổi đang bay về phía Tử Thành.

Rồi sau đó, hắn nghe được tiếng khóc nức nở như ẩn như hiện.

Tiêu Thần thất kinh, vội vàng phóng đi nơi đó .

Trước Tử Thành, một con tiểu thú trắng như tuyết, đáng thương như vậy mang theo một cái rổ trúc cực đại, bên trong bày đầy đồ ăn và cây nến.

Nó khóc mà châm cây nến, rồi sau đó lại bày tất cả đồ ăn ở trước Tử Thành.

Tiêu Thần thấy tất cả, dĩ nhiên có một cảm giác chua xót . Những món này đều là thứ hắn thích ăn . . . Tiểu quỷ dĩ nhiên còn nhớ rõ, lại vào đêm Trung thu đến tế bái, điều này làm cho hắn phi thường cảm động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.