Emily Trên Dải Cầu Vồng

Chương 47




Những âm thanh từ bên hông nhà truyền lại chứng tỏ mấy thứ hành thi này chắc đã thực sự vào được nhà , mà cửa chính lần nữa lại có hành thi vọt tới.

Lữ Minh Dương đánh mắt với Hàn Di, hiện tại còn không xông ra, thì đến lúc hành thi lấp kín cửa chính, muốn xông ra đã không còn kịp rồi.

Lữ Minh Dương tranh lao ra trước, vừa chạy vừa bóp cò súng liên hồi, bắn ngã mấy cái hành thi vừa xông lên bậc thang, tung người phóng qua ngưỡng cửa.

Nhưng thân hình hắn còn chưa kịp chạm đất, thì một bóng người đen thui đã nhắm ngực hắn đánh tới. Lữ Minh Dương đang ở giữa không trung, làm sao có thể tránh thoát? Chớp mắt lồng ngực đau nhói, thân thể đang lơ lửng nhất thời bị đánh bay trở về.

Đang ở giữa không trung, Lữ Minh Dương vẫn kịp nhìn thấy, thì ra thứ đánh vào ngực mình chính là cái đầu trọc của Ngưu Tam gia kia.

Nhưng mà khiến cho hắn không thể tưởng nổi chính là thân thể của Ngưu Tam gia lại giống như một cây gậy người, đang nằm ở trong tay một người, người nọ chính là lão quái bà.

Bà ta vẫn cúi gập thân thể, một tay chống lấy quải trượng, còn tay kia thì đang nắm lấy cổ chân Ngưu Tam gia giơ lên như giơ một cây đại chuỳ, đứng ngay trước cửa hướng vào bên trong nhà phát ra một tràng cười khanh khách âm trầm.

Hàn Di sớm đã lắc người bay lên, một tay chụp lấy vạt áo Lữ Minh Dương, chớp mắt xoay người một vòng, giảm đi phần lớn lực đạo, nhưng vẫn bị quán tính khổng lồ kia làm mất thăng bằng ngã xuống, rầm một cái cả hai đập mạnh vào vách tường.

Không kịp rên la đau đớn, Lữ Minh Dương và Hàn Di chớp mắt đã giơ súng bắn về hướng cửa chính, nhưng đạn căn bản không có chạm được đến y phục của lão bà đó, thân ảnh bà ta chớp mắt nhoáng lên, hoàn toàn biến mất.

Đám hành thi đã phá được cửa sổ bên hông nhà, vào nhà chính, đang gấp rút vọt tới sau hai người.

Lại bắn thêm một trận, đem mấy con hành thi đó bắn ngã xuống đất, Lữ Minh Dương và Hàn Di trao đổi nhanh bằng ánh mắt, đây tuyệt đối không phải là biện pháp, đạn đã không còn nhiều lắm, nếu còn lãng phí như vậy nhất định sẽ chết không có đất chôn thây.

Lữ Minh Dương cố gượng người đứng dậy, hít sâu một hơi xoay qua Hàn Di kêu một tiếng:” Đi!” Liền nhắm hướng cửa nhà phóng đi.

Nhưng lần này muốn phóng đến trước cửa đã không còn dễ dàng như trước nữa, từ bên hông nhà một hành thi đột ngột nhào tới Lữ Minh Dương, Lữ Minh Dương lập tức giơ súng bắn trả, viên đạn xuyên qua đầu hành thi ở khoảng cách gần, lập tức chấn nát sọ của nó, một vòi máu hồng hồng tanh nồng bắn ra tung toé.

Lữ Minh Dương nghiêng đầu tránh khỏi vòi máu tanh tưởi kia, giơ súng bắn ra hai phát, hai con hành thi từ cửa chính vọt tới đã bị bắn ngã, lần nữa lắc mình phóng qua ngưỡng cửa.

Lần này hắn nhảy lên đã có đề phòng, đang ở giữa không trung đột ngột xuất hiện một thân người cản lại, quả nhiên là cây “nhân côn” trong tay lão quái bà vừa vặn đánh tới, khó khăn lắm Lữ Minh Dương mới tránh khỏi. Hắn giơ súng bắn ra một phát, viên đạn đã bắn trúng đầu vai “nhân côn” của lão quái bà.

Lữ Minh Dương đáp người xuống đất, liền thuận thế lăn một vòng, vừa vặn tránh thoát một “quỷ con” phóng tới, giơ súng bắn ra hai phát, hai hành thi xáp tới bị bắn hạ.

Bỗng nhiên lại có tiếng xé gió khổng lồ truyền đến, thì ra lão quái bà kia lần nữa lại dùng “nhân côn” đánh tới, Lữ Minh Dương vội vàng lắc mình tránh thoát, lại nghe tiếng súng rền vang, chính là Hàn Di đang bay qua ngưỡng cửa, nhắm ngay đầu lão quái bà bắn cho một phát.

Lữ Minh Dương thoáng thở phào, chỉ cần lão quái bà này bị hạ, mấy con hành thi cóc ké kia lập tức không còn là vấn đề gì lớn nữa, dù cho đánh không lại thì vẫn có thể chạy, tốc độ của mấy con hành thi này tuyệt đối không thể so với tốc độ kinh khủng của lão quái bà.

Nhưng hắn đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, viên đạn bắn trúng đầu của lão quái bà không có chấn nát sọ lão như tưởng tượng, hình như đạn căn bản không có bắn trúng đầu bà ta.

“Chạy!” Hàn Di lớn tiếng thét về phía Lữ Minh Dương, súng trong tay liên tục giật nảy, bắn hạ mấy hành thi xáp tới, thân hình không chút trì hoãn nhắm hướng đầu ngõ phóng tới.

Lữ Minh Dương cũng vội vàng giơ súng lên, bắn ra liên hồi, mấy con hành thi đuổi theo sau lưng Hàn Di đã bị bắn ngã.

Lão thái bà vẫn cứ âm trầm cười khanh khách, tiếp tục hướng về phía Lữ Minh Dương chậm rãi đi tới, “nhân côn” trong tay lần nữa đã giơ lên cao.

Lữ Minh Dương giơ súng lên, ngắm chuẩn mi tâm lão quái bà bắn tới, nhưng đạn lại không xuyên phá mi tâm bà ta, chỉ làm trầy xước một mảnh da nơi giữa trán mà thôi, giống như cái sọ đầu bà ta được rèn từ thép tinh luyện vậy, viên đạn bắn trúng lại văng ra một bên.

Căn bản cũng không có thời gian cho hắn sửng sốt, Lữ Minh Dương vội cúi gập người, tránh thoát một đòn trời giáng của lão quái bà, sau đó lập tức thối lui về phía sau, hướng đầu ngõ phóng tới.

Súng trong tay Hàn Di chưa từng ngừng bắn, mấy tên hành thi chắn đường đều bị bắn ngã, nhưng súng lục bất chợt phát ra một loạt tiếng canh cách khô khốc --- đạn đã bắn hết rồi.

Cô lập tức vứt bỏ súng lục, rút ra thanh tiểu nỏ, đôi chân thì vẫn không ngừng xông lên phía trước, cô tung chân một cái đá ngay vào đầu một hành thi, hành thi đó lập tức bị Hàn Di đá ngã xuống đất, nhưng ngay sau đó đã có hai con hành thi khác lao về phía cô.

Lữ Minh Dương tặng cho mỗi con hành thi một phát đạn xuyên qua đầu, nhưng đạn của hắn cũng hết luôn rồi. Hắn hất tay trở báng súng đập thẳng vào đầu một con hành thi gần mình, sau đó bỏ súng rút dao găm ở trong ngực ra, một tay cầm dao găm, tay còn lại đã kẹp lấy một mũi nỏ tiễn, đôi chân không ngừng bước bám theo Hàn Di.

Hàn Di đã hạ gục con hành thi ngáng đường cuối cùng, quay đầu liếc nhìn sau lưng, Lữ Minh Dương đang nhanh chóng vọt tới, sau lưng hắn thì có chừng mười mấy con hành thi bám riết theo sau, thế nhưng quỷ dị chính là không thấy bóng dáng lão quái bà đâu cả.

Hàn Di nhất thời kinh hãi trong lòng, vội vàng quay đầu lại, thì đã cảm thấy trước ngực lạnh lẽo dính ngay một đòn trời giáng, nhất thời thân thể mất đi khống chế bay bổng lên không.

Là lão quái bà, không ngờ bà ta lại quỷ dị xuất hiện ở phía trước rồi.

Lữ Minh Dương kinh hãi trong lòng, vội vàng chuyển cước bộ, dao găm lật ngược vào cổ tay, giang tay ra đón lấy Hàn Di. Một lực lượng trùng kích khổng lồ truyền đến, Lữ Minh Dương bất đắc dĩ đạp chân lùi về sau liên tục mấy bước, thân thể đã lại trở về trung tâm mảnh sân trống, sau lưng là đống lửa đang hừng hực bốc cháy.

Một dòng máu nóng nghịch chuyển, bất giác khoé miệng Lữ Minh Dương trào ra một tia máu, còn Hàn Di trước ngực thì sớm đã hộc máu từ lâu.

Hàn Di vùng vẫy thoát khỏi lồng ngực Lữ Minh Dương, không màng đến cảm giác tê buốt đau đớn từ trước ngực truyền đến, khàn giọng kêu lên:” Ngươi mau chạy, ta yểm trợ ngươi.” Cô vừa nói, vừa giơ tiểu nỏ trong tay lên, bắn bật một con hành thi đang nhào tới.

Lữ Minh Dương căn bản không có cơ hội để trả lời, hắn giơ tay lên cắt đứt cổ họng một lão hành thi chừng sáu bảy mươi tuổi đang nhào tới, sau đó dùng sức đẩy lão ra, còn chưa kịp hít vào một hơi, thì đã có một đứa nhỏ há miệng nhắm bắp đùi hắn cắn tới.

Lữ Minh Dương lách người né tránh, hai mắt đỏ vằn tia máu dùng dao găm cắm thẳng vào lưng của nó, sau đó đưa chân ngáng cẳng, làm nó mất thăng bằng té sấp xuống đất, thuận thế rút cây dao găm ra.

“ Cô chạy mau!” Lữ Minh Dương rốt cục có thời gian để đáp lời Hàn Di.

Hàn Di lúc này đang lắc mình né tránh một thôn phụ đang lao người bay đến, cô giơ tay dùng nỏ tiễn như một cây chuỳ thép nện xuống cái ót của ả, say đó lộn người phóng trở về sau lưng Lữ Minh Dương, lần nữa thét lớn:” Ta ra lệnh cho ngươi, lập tức bỏ chạy, ta yểm trợ!”

Lữ Minh Dương giật giật mí mắt, hắn vừa đá bay một hành thi, vừa kiên định thét lớn đáp lời:” Muốn chạy cùng chạy!”

“ Lữ Minh Dương!” Hàn Di giận dữ la lớn một tiếng, thế nhưng thôn phụ vừa mới bị cô đập ngã đã bò trở dậy, lần nữa đánh tới.

Lại tránh thoát lần nữa, sau đó thuận tay nện cây tiểu nỏ vào ót ả ta. Lần này sọ não của ả rốt cục bị Hàn Di đập nát, báng nỏ đập vỡ xương sọ của ả, lập tức một vòi máu tanh hồng hồng vấy ra bốn phía, bắn vào ngọn lửa đang hừng hực bốc cháy kia, lập tức tạo thành một loạt tiếng nổ lốp ba lốp bốp.

Mặc dù lần này Hàn Di đã giải quyết triệt để nông phụ kia, nhưng cô lại không thể tránh thoát công kích của một con hành thi khác tập kích từ sau lưng. Hành thi đó đã chộp được đầu vai cô, Hàn Di vội vàng lắc người thoát ra, nhưng đầu vai cô đã đỏ hồng rớm máu, cơn đau nhất thời từ vai truyền đến hình như xương cốt đã bị bóp nát.

Cô cắn răng thật chặc, thuận tay nhặt lấy một cây đuốc trong đống lửa, đánh thẳng vào đầu con hành thi đó.

Trong nháy mắt hoa lửa bắn tung toé, con hành thi cũng bị Hàn Di đập cho ngã ngửa trên đất. Than lửa hồng hồng rơi lên trên người của nó, nó tựa hồ cảm thấy rất đau đớn, liên tục giãy giụa co quắp trên mặt đất, cũng không có bò dậy tấn công lần nữa.

Hàn Di trong lòng chớp động, nhất thời rút ra thêm một cây đuốc gỗ, mỗi tay cầm lấy một cây, liên tục quơ múa đánh về mấy con hành thi gần đó.

Nhất thời tình thế trong sân trống đã có chuyển biến tốt hơn, mấy con hành thi này tựa hồ rất sợ lửa, thế công điên cuồng kia rốt cục đã chậm lại, chúng cuống cuồng tránh né chùn bước không dám tiến lên.

Thế công rốt cục chậm rãi ngừng lại, Lữ Minh Dương và Hàn Di dựa lưng vào nhau ngay cạnh đống lửa giữa vòng vây của đám hành thi, thế là cuối cùng cũng có cơ hội thở dốc một cái.

“ Bọn chúng sợ lửa?” Lữ Minh Dương thở hỗn hển, nhưng trong giọng nói có chút hưng phấn.

Hàn Di vẫn cảnh giác quét mắt quan sát đám hành thi đang vây chặc bên ngoài mấy bước, cố gắng điều chỉnh hô hấp đang rối loạn.

Chợt một trận cười khanh khách âm hiểm truyền tới, lão quái bà quỷ dị kia chợt phóng tới phía trước đám hành thi, tốc độ đó nhanh đến nỗi khiến người ta không nhìn rõ thân ảnh bà ta, cứ giống như là đột ngột từ trên trời giáng xuống vậy.

Bà ta vẫn cúi gập lưng, vẫn ráng sức ngước cái đầu lên, vẫn là đôi mắt màu vàng kim quỷ dị kia, âm lãnh nhìn chằm chằm Lữ Minh Dương và Hàn Di.

Mới vừa thả lỏng dây thần kinh một chút thì đã căng thẳng trở lại, Lữ Minh Dương giơ tay đã lập tức phóng một mũi nỏ tiễn về phía lão quái bà, nhưng mũi nỏ tiễn cỏn con này thì làm sao có thể gây thương tích gì cho bà ta? Chỉ thấy bà ta vòng tay ra sau chộp một cái, kéo một thôn phụ lên chắn trước mặt, nỏ tiễn phập một tiếng cắm vào trước ngực thôn phụ.

Thế nhưng thôn phụ đó tựa hồ chẳng có chút hề hấn gì, vẫn như cũ trừng to cặp mắt có hai đồng tử đen ngòm chằm chằm nhìn Lữ Minh Dương, vẻ mặt lạnh lẽo không một chút biểu cảm.

Lão quái bà tiện tay ném thôn phụ kia qua một bên, cổ họng lại phát ra trận cười khanh khách âm lãnh, cặp mắt quỷ dị nhìn chằm chằm Lữ Minh Dương và Hàn Di, những bước chân nhỏ nhanh thoăn thoắt đã bắt đầu dịch chuyển hướng về phía bọn họ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.