Em Yêu Anh, Thần Chết!

Quyển 1 - Chương 17




Nữ hiệp lưu lạc giang hồ 90% là giả trai, đây là một mô típ cực kì phổ biến trong điện ảnh kiếm hiệp. Một thân nữ nhi lưu lạc giang hồ, Hiểu Tuyết cũng không ngần ngại học theo cổ nhân hóa trang nam tử.

Nhìn đi nhìn lại trong gương, xác thực chỉ thấy hình ảnh của một công tử ca phi thường xinh đẹp, răng trắng môi đỏ, mày liễu cong cong, da trắng như bạch ngọc mới yên tâm ra ngoài. Nghe thấy tiểu nhị một điều công tử hai điều công tử nàng cũng suýt đau bụng chết vì nhịn cười. Ai da, cổ nhân mắt mũi thật kém nha! Xem ra mấy cái dịch dung thuật trong tiểu thuyết kiếm hiệp trăm phần trăm là hưcấu của các tác giả a!

Hiểu Tuyết đi vòng vèo quanh thành, vừa đi vừa nghĩ đủ mọi cách kiếm tiền. Bán nghệ? Không được, đã trót hứa với Phan Nhạc rồi! Làm mướn? Bỏ đi, nàng không phá của người ta là còn may mắn a!… Haizz đúng là thời buổi nào kiếm tiền cũng khó quá đi! Trong lúc miên man suy nghĩ chợt nhìn thấy ba nam nhân xếp thành một hàng ngang chắn lối đi, liền ngẩn ra: Cướp???

– Công tửcho bọn tiểu nhân mượn tạm chút bạc đi?

– Giữa ban ngày ban mặt dám chặn đường cướp của sao! – Nàng hung hăng trừng mắt nhìn chúng, hai ống tay áo đã xắn lên – Đám lưu manh các ngươi hôm nay gặp bổn tiểu thư… í lộn công tử thảm rồi!

Tên lưu manh đứng đầu ra dáng lão đại hừmạnh một tiếng, con mắt híp lại lóe sáng, sát khí bừng bừng:

– Tiểu tử thối, khôn hồn đưa bạc ra, bằng không đừng trách lão tử không nương tay!

– Bổn đại gia không đưa, ngươi có bản lĩnh tới mà lấy! – Hiểu Tuyết đối với hành động của đấm lưu manh này vốn đã cực kì căm ghét, đã vậy còn dám mắng nàng, hai vai nhoáng lên, đi tới trước mặt đối phương, bàn tay nhỏ bé trắng noãn liên tiếp vung qua vung lại mấy lần, khiến cho vị lão đại kia gào thét thảm thiết, mặt xưng phù như đầu heo.

Hai tên còn lại cũng không biết tự lượng sức xông đến túm lấy một cánh tay nàng. Cổ tay vừa lật, ngón tay trắng nõn như tuyết biến thành cương trảo, chế trụ cổ tay đối phương, thoáng dùng một ít lực, một tên đã kêu thảm như lợn bị chọc tiết, âm thanh cực lớn, để màng tai người ta rung động muốn rách. Tên còn lại cũng bị nàng đá cho một cước bay xa hai, ba thước:

– Thanh niên trai tráng, sức khỏe có thừa không chăm chỉ làm lụng mà dám chặn đường ăn cướp, uổng công phụ mẫu nuôi dậy các ngươi. Ta khinh!

Ba tên lưu manh chọc nàng không đúng lúc bị đánh cho bầm dập tơi tả, kêu la không ngớt, quan binh vì thế cũng nhanh chóng kéo tới dọa người đi đường một phen khiếp sợ chạy thục mạng.

Có người gây sựđánh nhau?

Thái bổ đầu hầm hầm tức giận xé ngang đám đông chạy tới.

Mới sáng ra đã bị tiếng chửi đổng của Tổng quản đại nhân dọa cho hồn phi phách tán, tên hỗn đản nào đêm qua làm nổ tung mao xí trong phủ khiến xú khí xung thiên nồng nặc. May mà đương kim Thánh thượng đêm qua không có ở phủ không thì…. haizz. Đúng là xui xẻo! Không biết tên khốn kiếp nào lại còn dám gây sự đánh nhau trên đường trong lúc hắn đang bực tức như vậy?

– Tất cả dừng tay cho ta!

Trận đánh cuối cùng cũng dừng lại với ba đại nam nhân nằm lăn lộn rên rỉ không ngớt, người còn lại là một công tử thân hình mảnh mai da trắng môi đỏ đang thở phì phì vì mệt. Một chọi ba?

Bọn quan binh đều lộ ra biểu tình khâm phục kính trọng đối với Hiểu Tuyết. Đám người kia nhìn qua cũng biết là lưu manh đường phố, xui xẻo đụng phải cao thủ bị người ta đánh cho cũng đánh đi. Bất quá cái tay thư sinh trói gà không chặt này lại lợi hại vậy sao?

– Giữa thanh thiên bạch nhật dám gây rối trật tự trị an,bắt tất cả về nha môn cho ta!

Đám sai nha chỉ chờ có thế lập tức nhào lên như hổ đói áp giải đám lưu manh nọ đang nằm dưới đất rên rỉ giống như kéo con chó chết, đá vào người coi như còn tốt, bị binh khí đâm vào thì thảm rồi, đau đến mức gào khóc thảm thiết, nói chung mấy tên này quá thảm.

Không đợi người quan quân kia tiến lên Hiểu Tuyết đã nhún vai đi theo, bắt chính là bắt, sớm muộn cũng thế, dù sao kêu lên tất cả người làm loạn đều bị bắt đi. Căn bản nàng không có làm gì sai đương nhiên không sợ!



Nha môn Ích Châu

– Đem mấy tên này vào đại lao, chờ đại nhân xét xử! – Thái bổ đầu hung hăng đập bàn lớn tiếng ra lệnh.

Mấy cái tên ngốc này, đem chút bạc gia bổn đại gia sẽ thả các ngươi đi, thật là… chẳng lẽ muốn ta đích thân nói ra. Thái bổ đầu bực dọc nghĩ bụng, dù sao cũng phải ngoạm chút bạc mới cam tâm. Tên công tử mặt trắng kia nhìn thế nào cũng rất có tiền đồ a, chờ hắn kêu người nhà tới nộp bạc… hắc hắc… tội lỗi tất nhiên ba tên côn đồ kia chịu, luật lệ chính là giúp kẻ có tiền mới là vương đạo!!!

Tiếc là người xuyên không về thời cổ như Hàn Hiểu Tuyết căn bản không biết quy định ngầm đó. Thái bổ đầu thấy vậy cực kì tức giận liền sai thủ hạ dùng hình với “tên công tửmặt trắng” ngang ngược. Ai dè kẻ nào tới gần đều bị cây sáo trong tay nàng gõ kêu oa oa.

– Kẻ nào dám động thủ?

Công tử mặt trắng, tức Hàn Hiểu Tuyết, nhân vật chính của chúng ta hất mặt ngạo nghễ, có vài phần khí thế bức người.

Có phải cao thủ hay không mặc kệ, Thái bổ đầu căn bản không tin nàng dám hỗn tại đại lao này, hung hăng xắn ống tay như muốn lao vào đấm vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng, rống lên:

– Tiểu tử, ngươi muốn giao bạc ra hay ngồi đại lao?

Rõ ràng là có ý cướp bạc trắng trợn mà! Haizz, đáng tiếc các ngươi gặp phải bổn cô nương, coi như vận khí các ngươi đen đủi! Nàng cười nhạt không khách khí trái một quyền phải một quyền đánh cho Thái bổ đầu kia tối tăm mặt mũi.

– Tiểu tử thối! Lên đánh hắn cho ta!

Hai bên đánh loạn một hồi chợt cửa đại lao tựa hồ bị người ta dùng lực đẩy ra, phát sinh tiếng động lớn.

Một đội quan binh cấp bách tiến vào, hàng ngũ chỉnh tề tự động nhường lối cho một đại nhân vật. Hai bên ngừng loạn đả nhìn về phía đại nhân vật đang ung dung bước vào kia….

– Ái phi của trẫm dường như rất thích những chỗ náo nhiệt thì phải!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.