Em Yêu Anh, Thần Chết!

Quyển 1 - Chương 12




Kira thực không thể lý giải hành vi của Uchiha Fugaku, một tộc trưởng trâu bò như vậy làm sao lại có thể khinh địch đồng ý đề nghị của Sandaime như thế, cô chính là một sản phẩm 3 không, không cha mẹ, không trí nhớ, không năng lực… Cho dù Uchiha Fugaku mang cô về, cô cũng không thể giúp gì được cho gia tộc của hắn…

“Hửm, Kira lại đang ngẩn người.” Tsukiyo bưng một mâm hoa quả ngồi ở bên cạnh Kira.

Nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng ấm áp của Tsukiyo, Kira ngượng ngùng nở nụ cười, trong bộ Anime này, trí nhớ đối với Tsukiyo không tính là nhiều, nhưng mà, cô biết Tsukiyo là một vị mẫu thân ôn nhu vĩ đại.

Tsukiyo vuốt đầu Kira, hỏi: “Kira suy nghĩ cái gì?”

Khóe miệng Kira có chút run rẩy, trước khi cô xuyên đến cũng đều 20 tuổi rồi, hiện tại tuy rằng teo nhỏ thành 12 tuổi, nhưng bị xem thành một đứa con nít như thế vẫn có chút khó có thể nhận, cẩn thận tránh đi bàn tay Tsukiyo, cười nói: “Suy nghĩ là ai mang con về Konoha.”

Tsukiyo đương nhiên phát hiện Kira kháng cự, nhưng tươi cười của cô vẫn là ôn hòa như vậy, ở trong mắt cô, Kira chỉ là một đứa trẻ không có cha mẹ không có trí nhớ, mẫu tính cho phép, cô đối với Kira rất là đau lòng.

Cô cầm lấy một quả cà chua nhỏ đút vào miệng Kira, dịu dàng nói: “Là Itachi mang con về, nó ra ngoài làm nhiệm vụ còn chưa có trở về, qua vài ngày nữa con có thể nhìn thấy nó.”

Kira mặt không chút thay đổi ăn cà chua, nội tâm lại phiên giang đảo hải, móa! Vì sao lại là tên cuồng em trai Uchiha Itachi! Xong rồi xong rồi, chẳng lẽ cô phải bị Uchiha Itachi hoa lệ lệ chém chết sao?

Kira suy nghĩ trong chốc lát, hỏi: “Dì Tsukiyo, Itachi mấy tuổi rồi ạ?”

Tsukiyo phát hiện Kira chủ động hỏi, trong lòng cũng có chút xúc động, cô ôn nhu nói: “Itachi không lớn hơn con bao nhiêu, 12 tuổi, bất quá… Nó đã muốn là một Ninja vĩ đại.”

Kira mặt không chút thay đổi ăn cà chua, nhưng trong lòng cô lại đang nhỏ máu, nếu nhớ không lầm, thời điểm gia tộc Uchiha bị diệt, Uchiha Itachi mới 13 tuổi, điều này chứng minh cô nhất định phải tìm được nhà trong vòng một năm tới.

“Mẹ! Con đã trở về!” Vừa nghe được giọng nói non nớt kia liền biết là em trai khổ bức Uchiha Sasuke.

Tsukiyo cười nói: “Sasuke, lại đây chào hỏi Kira-neechan nào.”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Sasuke, Kira cong lên nụ cười đầu tiên từ khi đi vào thế giới này: “Xin chào, chị gọi là Kira.”

Sasuke đỏ mặt nói: “Xin chào nee-chan, em gọi là Uchiha Sasuke.”

Tsukiyo nhìn hai đứa trẻ hỗ động rất là vui mừng, cười nói: “Các con chơi với nhau nhé, mẹ đi nấu cơm.”

Kira gật gật đầu, Sasuke đỏ mặt ngồi ở bên cạnh Kira, đáng yêu đến nỗi Kira chỉ muốn nhét cậu vào lòng mà yêu thương thân thiết một phen.

“Nee-chan, chị không phải là người trong thôn đúng không? Em chưa từng nghe qua dòng họ Ki này.” Sasuke ăn cà chua, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên phồng xuống, thật đáng yêu.

Kira nhân cơ hội nhéo mặt của cậu, cười nói: “Chị là bị người cứu về, chị không nhớ rõ những chuyện trước kia…”

Sasuke ngây người nhìn Kira, tràn đầy áy náy nói: “Thật xin lỗi… Nee-chan, về sau em sẽ chăm sóc chị thật tốt!”

Kira buồn cười lắc lắc đầu: “Sasuke, chị lớn hơn em nha.”

Sasuke lập tức đứng lên, rất là tự tin nói: “Em sẽ trở thành một Ninja vĩ đại giống như nii-chan vậy!”

Kira nhìn vẻ mặt tràn đầy tự tin mà lại sùng kính của Sasuke, trong lòng thật khổ sở, đúng vậy, Itachi là một Ninja phi thường vĩ đại, cũng là một anh trai tốt thương yêu em trai, chính là… Sự thật rất tàn khốc.

Kira trầm mặc không nói, Sasuke tưởng cậu lại gợi lên chuyện thương tâm nơi đáy lòng cô, lập tức hoảng thần: “Nee-chan, em không phải cố ý… Thật xin lỗi…”

Kira ‘hì hì’ cười, chọt chọt cái trán Sasuke, cười nói: “Sao lại luôn nói thật xin lỗi với chị thế?”

Sasuke xoa xoa trán, bất mãn than thở: “Chị thật giống nii-chan, đều thích chọt trán người ta…”

Kira cười mà không nói, nii-chan a… Thật sự là một xưng hô thân thiết, khi cô xem bộ Anime này lúc ấy đau lòng nhất chính là Uchiha Itachi, lưng đeo gì đó thật sự nhiều lắm, hơn nữa anh ta còn gánh lấy tội danh của Tobi, một chuyện cỡ nào châm chọc a…

Trên bàn cơm cũng chỉ có ba người bọn họ, Fugaku cùng Itachi đều ra ngoài làm nhiệm vụ không có ở nhà, khuôn mặt tươi cười của Sasuke thật sự rất sạch sẽ, cậu cũng thật sự đem Kira trở thành người nhà mà đối đãi, Tsukiyo cũng như thế, Kira cúi đầu ăn cơm, cô không thể tiếp xúc quá gần với người của gia tộc Uchiha, cô không muốn trở thành vong hồn dưới đao Itachi.

“Kira, con lại ngẩn người.” Thanh âm buồn cười của Tsukiyo truyền đến.

Kira lấy lại tinh thần, ngượng ngùng nói: “A, không nghĩ qua là…”

Tsukiyo không có trách Kira, mà là gắp rất nhiều đồ ăn cho cô, Sasuke còn đem đồ ăn cậu thích chia cho Kira, trong lúc nhất thời làm cho Kira cực kỳ tức giận, cô là một người sắp phải rời khỏi nơi này, không cần đối tốt với cô như vậy có được không?!

Khoác khăn tắm, Kira thấy được chính mình trong gương, khuôn mặt non nớt, ngũ quan tinh xảo, một mái tóc dài màu xanh đen ướt chèm nhẹp, điều khiến cô vừa lòng nhất chính là cặp mắt ngập nước màu đỏ sậm ấy. Không thể không nói ông già kia đã chuẩn bị cho cô một thân thể tốt, tuy rằng thời gian không quá đúng… Thôi, chỉ có thể đi nương nhờ Kakashi, tối thiểu mạng của hắn cũng tính là dài.

“Kira, con mặc quần áo của Itachi trông thật đáng yêu.” Tsukiyo chà lau tóc Kira.

Kira có chút thở dài, đúng vậy, thật sự rất đáng yêu, quần áo của người ta, cô liền trực tiếp mặc thành váy, thân cao vạn ác kém nhau còn có giới tính khác biệt.

Vì sao không dùng máy sấy để hong khô tóc? Thân… Lúc xem Naruto có nhìn thấy đồ điện gia dụng sao? Nhà cũ của Sasuke còn dùng đèn dầu a…

Bởi vì tóc mái Kira đã muốn che lại ánh mắt, cho nên Tsukiyo cắt đi một ít tóc mái của Kira, hơn nữa dịu dàng nói cho Kira ngày mai sẽ mang cô đi mua quần áo và vật dụng hàng ngày, Kira cực kì nhu thuận gật gật đầu, ăn ở nhờ nhà người ta, cô có thể nói cái gì?

“Nee-chan, chị lộ ra ánh mắt dễ nhìn lắm.” Sasuke rất là hưng phấn nhìn Kira.

Tsukiyo vẫn còn ngây người, Kira đương nhiên biết là bởi vì sao, màu sắc ánh mắt của cô cực kỳ giống với màu sắc của Sharingan, chẳng qua trong con ngươi của cô không có nòng nọc nhỏ.

“Dì Tsukiyo?” Kira lên tiếng.

Tsukiyo lấy lại tinh thần, ôn hòa nở nụ cười: “Itachi còn chưa trở về, Kira trước hết ngủ ở phòng của nó đi, Sasuke mang nee-chan về phòng nhé.”

Sasuke lập tức nói: “Đã biết, mẹ.”

Nắm tay Kira đi về phòng, Kira quay đầu thấy được Tsukiyo còn đang trầm tư, trong lòng có chút bất đắc dĩ, cô là củi mục, sẽ không nguy hại đến gia tộc Uchiha, cho nên, không cần lại hoài nghi cô…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.