Em Yêu Anh!!! Sứ Giả Tuyết

Quyển 3 - Chương 33: Ngoại truyện “Ba Năm Sau” 2




Mọi chuyện tiến triển quả như trong sở liệu của Bách Lý Sương, Vi An bị thương nên không thể tự mình trở về làng, phương tiện liên lạc đã bị đoàn thợ săn lục soát hết, lại không tiện để Mộ cõng mình ngàn dặm xa xôi về nhà, không thể làm gì khác hơn là để cho Mộ thay cô truyền tin tức.

Thế nhưng sau năm phút đồng hồ xuất phát thì Mộ lại quay trở về —— Lộ trình quá phức tạp, Mộ lộ si (mù đường) bày ra gương mặt lạnh lùng biểu thị chính mình không cách nào đảm nhiệm được.

Vì vậy buộc lòng phải đổi vai với Moke.

Khi mới đến gần chân núi dưới ngôi làng nhỏ, ngay cả Moke là một hấp huyết quỷ trẻ tuổi cũng cảm nhận được mùi máu tươi mạnh mẽ khi huyết tộc tụ tập. Làng này chỉ có một cổng vào, Moke đưa tộc huy của Vi An cho đại thúc độc nhãn giữ cổng nhìn, đại thúc vẫn nửa tin nửa ngờ hoài nghi người đến này có đúng là đã giựt tiền cướp sắc mưu tài sát hại tính mệnh Lý Vi An hay không.

“Tôi tới báo bình an, mấy ngày nữa tiểu thư Vi An sẽ tự mình quay về.” Tuy rằng Moke rất 囧, nhưng ghi nhớ căn dặn của Mộ nên cũng không tính dây dưa nhiều.

“Chờ một chút, cậu thuộc tộc nào?” Đại thúc liếc mắt nhìn hắn.

Moke vội vàng lấy nhẫn ra cho đại thúc nhìn, nghĩ đến Nosferatu cùng Tremere cũng không có thâm cừu đại hận gì, đại thúc xem qua liền thả hắn đi.

Trên đường trở về Moke thuận tay chụp lại cặn kẽ mấy tấm hình chỗ này gửi cho Mộ, Mộ chuyển lại cho Bách Lý Sương, Bách Lý Sương suy tư một hồi, nói:

“Trên bản đồ không thể tìm thấy khối địa phương này, bây giờ tôi nghĩ chắc chắn là họ có gì đó mờ ám. Tôi thật hoài nghi huyết tộc hoa lệ lệ làm sao có thể nguyện ý ở một nơi thâm sơn cùng cốc thế này, không biết mỹ nữ Vi An sắm vai gì ở chỗ này, ha ha.”

“…”

Giống như là cảm giác được đầu bên kia điện thoại, hấp huyết quỷ đối với chuyện mình bị trù tính thế này tản ra oán niệm cường đại, Bách Lý Sương ho khan một tiếng, đứng đắn nói: “Tôi sẽ nhanh chóng dẫn người của mình đến gần đó, chút nữa tôi sẽ nói lại với tổng bộ. Ai, nhưng mà công tác tiên phong vẫn muốn giao cho Mộ tiên sinh thân ái!”

Mộ không để ý tới cô, nhanh chóng cúp điện thoại. Còn chưa bỏ điện thoại vào túi, nó liền rung. May mà Mộ không có thói quen để nhạc chuông, nếu không ở nơi trống không tối tăm mù mịt thế này lại có tiếng chuông lớn vang lên, quỷ cũng bị hù chết.

Mở điện thoại di động mới phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ, Mộ cong cong khóe miệng, nhận điện thoại.

“Mộ Hi.”

“Ừ ừ, Mộ Mộ, vừa rồi có việc sao? Bận máy một lúc lâu luôn đó.”

“Ừ, nói chuyện với Bách Lý Sương.”

“Hả, sao Bách Lý cũng ở đó!” Mộ Hi kinh ngạc không thôi.

Chuyện xảy ra đột nhiên, Mộ còn chưa kịp kể lại chuyện về đoàn thợ săn, liền tiện thể giải thích, để cho Mộ Hi chuyển lại chỉ huy phía sau màn —— Jarvis.

“Xem ra chuyện lần này thật không nhỏ. Mặc kệ, Mộ Mộ, gần một tháng rồi, chừng nào thì anh trở về?”

“Nhớ anh?” Mộ nhẫn nhẫn, vẫn là không nhịn xuống được khoé miệng càng giương càng cao.

“Đúng thế, nhớ anh.” Dù sao Mộ không nhìn thấy mặt đỏ của mình, Mộ Hi trả lời không có áp lực chút nào.

“Nhanh.”

“Ừ, bây giờ cảm thấy, Mộ Mộ không có anh, tuy rằng cũng không phải là sống không nổi nhưng thật có chút không quen.” Còn có chút trứng trứng thất lạc… Mộ Tiểu Hi cậu quá thành thật rồi!

Nhưng mà lời âu yếm trực bạch thế này đối với Mộ đang xa ngàn dặm thế này là vô cùng hưởng thụ, Mộ lại an ủi vài câu, mới đành lòng cúp điện thoại.

Hiện giờ Mộ cảm thấy mình tràn đầy sức mạnh tình yêu, Tremere gì gì đó nhanh chóng chạy trốn đi, nam nhân trong nhà có người chờ ăn cơm chính là có thể mở ra plug-in [1] nghịch thiên.

[1] Nguyên văn là “ngoại quải”, hay plugin, trình cắm, hay phần bổ trợ là một bộ phần mềm hỗ trợ mà thêm những tính năng cụ thể cho một phần mềm ứng dụng lớn hơn. Ở đây hiểu là bổ trợ sức mạnh thêm cho Mộ.

Hai ngày sau, cuối tuần Mộ Hi về nhà cùng Jarvis xem vệ tinh định vị. Jarvis có để một trang bị định vị mini trên người Mộ, xem như là bảo hiểm kép. “Cho dù Mộ tiên sinh ở ngóc ngách nào trên thế giới chúng ta đều có thể biết” —— Jarvis vỗ ngực nói như thế.

Bản đồ đã được phóng đại vô số lần, mắt thường có thể thấy rõ điểm đỏ trên bản đồ chậm rãi di động. Lúc đó Mộ Hi nhìn một hồi lâu, còn cố ý vừa nhìn vừa gọi điện cho Mộ.

“Jarvis!” Đột nhiên Mộ Hi sợ hãi kêu, “Ông nói là cho dù chỗ nào cũng thấy đúng không?!”

“…” Jarvis cũng rất kinh ngạc nhưng mà vẫn duy trì trấn định như trước.

“Con mẹ nó, tự nhiên biến mất là sao!” Mộ Hi xách cổ áo Jarvis lắc hắn đến thất linh bát lạc, “Mộ Mộ làm sao vậy làm sao vậy!!!”

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thông tri and báo trước: Tui cảm thấy ngày mai không thể nộp ra hai chương được… Cho nên ngày mai dự tính sẽ dâng lên tiểu phiên ngoại ngọt ngào tui cất lâu rồi, hơn 2000 chữ không thiếu chút nào! Ai, mắc tại #ngàn dặm cứu chồng#, tác giả thật là quá thiếu điều giáo rồi! Tới cắn tui đi~

~*~

☆, Những việc nho nhỏ mà người yêu nên làm • Mặt trời mọc

Edit: Cực Phẩm

Lần đầu mới biết yêu này, Mộ Hi vẫn luôn ôm huyễn tưởng tốt đẹp không gì sánh được với tình yêu này.

Cho nên, có một người yêu săn sóc thật là một chuyện vô cùng may mắn và hạnh phúc.

“Ngao, biển rộng, bờ cát, tắm nắng!” Thật sự là làm người ta hướng đến.

“…” Mộ vẫn giữ nguyên ý kiến với điều cuối cùng.

“Mộ Mộ, chúng ta cùng đến bờ biển nha!”

“Được.” Mộ kiên trì thực hiện phương châm hành động “Yêu cậu sẽ thoả mãn tất cả nguyện vọng của cậu.

========== yêu mọi người ===========

Biển rộng, bờ cát, ánh mặt trời, mỹ nhân.

Nam nhân mặc áo sơ mi trắng quần jean lẳng lặng đứng bên cửa sổ, ở trong bóng tối dưới ánh mặt trời nhìn bãi cát cách đó không xa. Các cô nàng từ trong khách sạn đi ra không khỏi lén lút châu đầu ghé tai, phẩm luận về thanh niên anh tuấn giản đơn gọn gàng này.

Mộ Hi bước nặng bước nhẹ đi trên bãi cát, tướng mạo cùng khuôn mặt đẹp dẫn tới rất nhiều cô nàng trẻ tuổi bạo gan tới lấy lòng. Hắn cười cự tuyệt lời mời của nhóm mỹ nhân, theo bản năng nhìn thoáng qua hướng khách sạn.

Bên cửa sổ chỉ có thể nhìn thấy một đường viền mờ mờ, thế nhưng Mộ Hi biết, Mộ vẫn ở nơi đó, nhìn hắn.

Mộ Hi nắm chặt hai cái chai trong tay, nghĩ thầm: Bây giờ mà mở ra Mộ Mộ cũng sẽ không biết đâu nhỉ? Không biết Mộ Mộ cầu nguyện điều gì…

Mộ Hi lắc đầu đi đến hướng biển rộng, mãi đến khi nước biển ngâm đến thắt lưng. Hai tay cầm chai đặt trước ngực, Mộ Hi đọc câu “Cố lên”, cố sức ném chai đi xa.

Chai thuỷ tinh chứa nguyện vọng rơi vào trong biển, dáng tươi cười của thiếu niên sáng ngời chói mắt.

Khi trở về không tránh khỏi phải từ chối một đám tỷ tỷ nhiệt tình, thật vất vả quay về khách sạn, bước vào cánh cửa lớn bằng gỗ, Mộ Hi liếc mắt liền trông thấy Mộ đang một thân một mình.

Mộ nhìn hắn, trên mặt không có biểu tình dư thừa, thế nhưng Mộ Hi vẫn có thể thấy được ôn nhu không cần lý do trong ánh mắt hắn.

“Mộ Mộ~” Mộ Hi bay tới, nhào vào trong lòng Mộ.

Hương vị ấm áp của ánh mặt trời, Mộ hôn một cái lên đỉnh đầu hắn.

“Mộ Mộ, cạnh biển rất đẹp, anh có thể đi xem mặt trời mọc được không?” Khuôn mặt của thiếu niên do phơi nắng nên hơi hồng hồng, nhìn qua hết sức ngon miệng.

Mộ cúi đầu mổ một cái, nhẹ giọng đáp: “Ừ.”

Các thiếu nữ trong đại sảnh vẫn đang xoắn xuýt xem có nên đến gần hay không thì nhìn thấy cảnh này, càng thêm nhộn nhạo…

【Tha thứ cho tui đến giờ mà quần bông còn chưa có xuất hiện = =】

========== yêu mọi người ===========

Buổi chiều trở về phòng ngủ một lúc, hấp huyết quỷ và tiểu miêu dự định khi trời tối sẽ thu thập hành trang ra ngoài.

“Không được đâu Mộ Mộ, đổi quần jean áo sơmi đi, ra ngoài thế này không hợp đàn tí nào.” Mộ Hi nói xong liền động thủ cởi nút áo cho Mộ, Mộ không nói một tiếng để cho hắn hầu hạ.

Mộ Hi cởi xong áo sơ mi chuẩn bị cởi quần jean, Mộ đã áp người ngã xuống giường, nói: “Thời gian còn sớm.”

Mộ Hi cảm nhận được biến hóa rõ ràng trên người nam nhân, mặt nhịn không được đỏ lên, một lát, lầm bầm một tiếng: “Anh đúng là đại sắc ma!”

Vì vậy, một phòng cảnh xuân.

Điều này cũng không thể trách Mộ, vốn dĩ hấp huyết quỷ là một chủng tộc tràn đầy tính dục. Chưa khai trai thì không sao, sau khi thuận lợi ôm mỹ nhân về, thực tủy tri vị [1] cũng là chuyện không có biện pháp.

[1] Thực tủy tri vị: “ăn” được một lần thì càng muốn ăn thêm nữa.

Vì vậy, lúc ra cửa đã là nguyệt thượng trung thiên (trăng lên giữa trời, ám chỉ đã khuya).

Nón rơm, quần đùi bông bãi biển, dép hai quai —— Đồ tình nhân giống nhau như đúc.

Bản thân Mộ Hi thích cười, mặc như thế trông tươi mát tự nhiên, mà Mộ —— khiến cho người ta có cảm giác có chút đau trứng. Đương sự vẫn cứ mặt gỗ không có chút nào không được tự nhiên, Mộ Hi cười trộm kéo hắn cùng đi ra ngoài.

Thì ra Mộ Mộ cũng không phải là không gì không thể!

Trên bờ cát số người phơi “trăng” nói chuyện yêu đương cũng không ít, Mộ Hi nắm tay Mộ kéo đến bên đó. Hắn nhớ kỹ chỗ đó có một vách núi, bởi vì khá hiểm yếu cho nên có rất ít người.

Mộ Hi và Mộ ngồi trên vách núi, bảng hiệu “Nguy hiểm dừng lại” đang run rẩy một bên.

“Ai, mới chút cũng chưa tới nữa!” Mộ Hi tìm một tư thế thoải mái tựa vào vai Mộ.

“Ừ.” Tối nay có thể xuất ra, “Đại sắc ma” nghĩ thầm.

“Nhìn cảnh sắc cũng thật không tệ.”

Mộ ôm Mộ Hi. Hai người cũng không mặc áo, da cứ thế dán cùng một chỗ, Mộ Hi cảm nhận được cảm giác mát nhè nhẹ trên người Mộ, giống như tựa trên ngọc thạch trơn bóng, nóng rang trên người đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Có một hấp huyết quỷ nhiệt độ cơ thể thấp thế này dùng để giải nhiệt cũng rất tốt.

Mộ Hi lấy tay chọt chọt bụng Mộ, lần thứ hai oán niệm: “Này tuyệt không khoa học, Mộ Mộ anh rõ ràng hết ăn lại nằm cũng không vận động mỗi ngày, vì sao vẫn có cơ bụng!” —— Tuy rằng không rõ ràng nhưng thật là có, hơn nữa số lượng còn không ít.

“Vì sao em không có gì hết!” Mộ Hi chỉ chỉ cái bụng trắng nõn của mình, rõ ràng mỗi ngày hắn giặt quần áo làm cơm làm việc nhà mà!

“Vận động mỗi ngày?” Tựa hồ Mộ đã bắt được từ khoá.

“…” Bỗng chốc Mộ Hi nhìn thấu ý nghĩ bẩn thỉu của Mộ!

Mộ Hi “hừ” một tiếng, nhắm hai mắt lại.

—— Lão tử mới không cần dã chiến đâu! Trong lòng Mộ Tiểu Hi rít gào.

Mộ tự giác nâng đầu của hắn dựa vào ngực mình khiến cho hắn ngủ được thoải mái. Thật ra động vật dạ hành tinh lực tràn đầy làm sao có thể ngủ được, thế nhưng Mộ Hi cứ để bị ôm lấy như vậy, an tâm nhắm mắt lại.

Hắn biết tầm mắt của hấp huyết quỷ vẫn luôn dừng trên mặt hắn, nhưng hắn rất ít dám cùng hấp huyết quỷ đối diện —— Trong mắt Mộ luôn có ái ý vô thanh, luôn luôn khiến hắn cảm thấy mình sẽ chết chìm trong đó.

Sông cạn đá mòn, đời này không đổi.

Mộ Hi vẫn không thể định lực mười phần như Mộ mà ngồi mấy giờ như thế, mơ mơ màng màng liền ngủ, sau đó bị vương tử của hắn hôn tỉnh.

Duỗi người, Mộ Hi tri kỷ xoa vai xoa tay cho Mộ, Mộ đại gia hớn hở tiếp nhận toàn bộ.

Chân trời đã hơi sáng, Mộ Hi nhìn Mộ một cái, vươn tay lấy một chiếc nón từ trong túi ra đội cho Mộ.

Vành nón rất lớn —— Nón che nắng kiểu nữ.

Mộ đẩy vành nón nhìn thoáng qua Mộ Hi.

“Hắc hắc, có thể ngăn lại ánh sáng mặt trời đó!” Mộ Hi cười híp mắt vỗ vỗ đầu của hắn, “Lúc sáng trên bãi biển có một tỷ tỷ cho em, ừm, thật thích hợp.”

“…”

Ánh sáng hồng nơi chân trời càng sáng thêm, ánh sáng phía sau tầng mây giống như lập tức muốn tránh thoát ràng buộc bạo phát.

“Nghe nói thoáng cái mặt trời đỏ rực sẽ nhảy ra khỏi mặt biển.” Mộ Hi lấy tay vẽ vẽ, “Trong sách ngữ văn tiểu học đều viết thế.”

Mặt trời: “…”

Mặt trời cũng không có nhảy ra, mà là từng chút từng chút lộ ra những nơi hải thiên giáp nhau, ánh mặt trời nhanh chóng rọi trên cả mặt biển, tràn lên bên bờ.

“Mộ Mộ chúng ta đi thôi.” Mặt trời cố gắng bò một nửa thiếu chút nữa tức giận đến rớt xuống.

“Hử?” Mặt trời còn chưa xuất hiện mà.

“Một hồi nữa ánh mặt trời sẽ chiếu đến rồi, chúng ta đi thôi.” Mộ Hi đứng lên, tháo nón che nắng buồn cười trên đầu Mộ xuống ném qua một bên, thay bằng nón tình nhân.

Mộ đứng lên, nhìn hắn, ánh mắt thật sâu sắc.

Mộ Hi chủ động kiễng chân mổ mổ môi hắn, kéo hắn chạy xuống vách núi.

Trên bờ cát, Mộ gắt gao nắm tay Mộ Hi, xách giày lên trên tay, sau lưng ở sau người lưu lại hai hàng dấu chân nông nông sâu sâu.

Dường như ánh mặt trời rọi xuống như đang đuổi theo dấu chân hai người, đợi bọn họ đi vào khách sạn, mặt trời đã hoàn toàn xuất hiện. Mộ Hi nhìn nam nhân trong bóng tối bên cạnh mình, nở nụ cười.

Cho dù biết nắng sáng sớm đối với anh ấy cũng không là gì nhưng cũng không mong anh ấy bị một chút thương tổn nhỏ nào.

Tôi yêu anh ấy, yêu đến mức ngay cả ánh mặt trời cũng có thể bỏ qua.

~*~

Nón che nắng vành rộng



Hải thiên

~*~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.