Em Yêu Anh!!! Sứ Giả Tuyết

Quyển 3 - Chương 29




Lòng vòng dạo quanh đến Chiêu Thông [1] đã là hai giờ sáng, cách thời gian mặt trời mọc chỉ còn hai lần nửa tiếng đồng hồ nữa. Đây là một trong ba thành phố Jarvis đưa, ngoài ra hai thành phố khác theo thứ tự là Nghi Tân [2] và Tất Tiết[3]. Mộ không lưu lại, liền theo góc đường trong bóng đêm mông lung chạy như bay.

[1] Chiêu Thông là một địa cấp thị (0) ở đông bắc tỉnh Vân Nam. (0) Địa cấp thị là một đơn vị hành chính cấp địa khu tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Đây là cấp hành chính thứ hai trong thứ bậc các cấp hành chính, dưới cấp tỉnh nhưng trên cấp huyện. Ở Việt Nam không có cấp tương đương với cấp địa khu.

[2] Nghi Tân là một địa cấp thị thuộc tỉnh Tứ Xuyên.

[3] Tất Tiết là một địa cấp thị ở phía tây bắc tỉnh Quý Châu.

Thị trấn nhỏ không có ngũ quang thập sắc của thành phố lớn, bởi hấp huyết quỷ tụ tập mà trong không khí phảng phất mùi máu tươi, tương đối mà nói thì cũng rõ ràng.

“Tiên sinh, ngài có kế hoạch gì không?” Nói thật ra, Jarvis đưa ba thành phố, diện tích ngoài 6 vạn kilomet vuông, nếu muốn tinh chuẩn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ thì sợ rằng phải vạch kế hoạch chu đáo một chút.

Chẳng qua gặp Mộ loại trực tiếp này… Hẳn là trực tiếp túm một hấp huyết quỷ hỏi một chút.

“Không được, sẽ đả thảo kinh xà —— Ách, câu này dùng thế đúng không?”

“Đi quán bar, tìm một hấp huyết quỷ hỏi, sau đó theo dõi hắn.”

“Hỏi cái gì?” Dường như sùng bái của Moke với Mộ có chút tiêu tan.

“Hỏi tin tức về Tremere, nói chúng ta tìm thân thích.” Mộ rất bình tĩnh.

Trong lòng tiểu bằng hữu Moke có một đàn thảo nê mã gào thét: Thần tượng gì gì đó đều là gạt người! Thân, ngài có biết điều thứ nhất trong quy tắc của hấp huyết quỷ chính là cùng thân hữu nhân loại triệt để đoạn tuyệt quan hệ không, hấp huyết quỷ đều là dùng tám sào cũng với không tới, loạn nhận thân thích thật sự có thể sao!

“Khi bị hỏi tới nếu không có tộc huy của thị tộc Tremere thì rất dễ lộ.” Moke uyển chuyển nhắc nhở coi như là giả bộ nhận thân thích cũng không có khả năng.

“Tộc huy, là cái gì?” Mộ trầm ngâm chốc lát, hỏi.

“…” Hấp huyết quỷ trời sinh gì gì đó, quả thật chính là khai quải [4]! Quy tắc hấp huyết quỷ có thể hoàn toàn không biết gì hay sao?

[4] Khai quải: từ này lúc đầu dùng trong lĩnh vực IT, chỉ một số người dùng kỹ thuật đặc biệt nào đó sửa chữa trò chơi trong máy tính, đạt được trình tự dối trá cho mình. Sau được dân mạng dùng rộng rãi, sử dụng nhiều khi thấy thành tích kinh người của người nào đó, bởi vì khó tin nên làm cho người ta nghĩ rằng đây là ăn gian hoặc lừa người.

Nhưng mà như thế là Moke oan uổng Mộ, dưới sự hun đúc của công dân ba tốt Mộ Hi, Mộ tuyệt đối là một công dân tốt tuân kỷ thủ pháp, theo như lời nói đùa của Mộ Hi là —— Cha mẹ chưa dạy tốt mà thôi.

Từ khi ra đời chưa từng gặp qua người cha vĩ ngạn của mình, mẹ thì vội vàng trốn đông trốn tây cũng không có thời gian giáo dục hắn. Lùi một bước mà nói, Tata lớn tuổi cũng không hiểu rõ quỷ tắc mới của hấp huyết quỷ, càng không cần nói dạy cho vợ là hậu đại của ông.

Trong trăm năm quay vần cùng huyết tộc, Mộ học được rất nhiều, nhưng tuyệt đối không bao gồm những giáo điều [5].

[5] Giáo điều là luận điểm cơ bản của một tôn giáo, được các tín đồ tin theo một cách tuyệt đối. Hay luận điểm được công nhận mà không chứng minh, coi là chân lí bất di bất dịch.

“Không có hấp huyết quỷ tộc huy là không có tư cách đặt chân trong thế giới hấp huyết quỷ, bị hấp huyết quỷ khác giết chết xem như là công mà không phải tội.” Moke lấy ra một chiếc nhẫn phong cách cổ xưa cho Mộ nhìn, nuốt nước miếng một cái, hỏi, “Lẽ nào ngài không có tộc huy?”

“…” Nhớ kỹ, khi quay về phải hỏi Jarvis.

Mộ cầm lấy nhẫn, Moke ân cần giải thích cho hắn: “Đây là ngọc lục bảo, là đá của tộc Nosferatu tôi, nghe nói tộc Ventrue là hột xoàn đó!”

Bảo thạch lớn chừng bằng móng tay khảm trong chiếc nhẫn bằng đồng, nơi bị cắt qua được kim loại vây lại chặt chẽ.

“Chiếc nhẫn này là duy nhất, lúc làm là cắt đá của gia tộc ra, bên trong khắc tên viết tắt, sau đó nhỏ máu mình lên —— Thật không biết làm sao bọn họ nghiên cứu ra được kỹ thuật này.” Moke cảm thán.

Mộ giơ nhẫn lên, quả nhiên có chất lỏng màu đỏ sậm làm cho cho cãi ở bên trong như ẩn như hiện. Phía dưới ngọc lục bảo khắc kim loại hai chữ giản thể N.F. của Nosferatu, phía sau còn có chữ số La Mã VIII, đại diện cho đời của Moke.

“Rất đẹp.” Mộ trả lại nhẫn cho Moke, trong lòng suy nghĩ khi trở về cũng nói Jarvis chuẫn bị một cái, làm… sính lễ? Nhưng mà dường như Mộ Hi thích vàng, Mộ nghiêm túc tự hỏi, bất quá theo tính tiểu miêu thì đồ chơi nhỏ xinh đẹp thế này hẳn sẽ rất vui vẻ nhận, dù sao chưởng nhà luôn luôn có xu thế cuồng thu tàng (cất giấu, thu gom, sưu tầm…).

Moke nhìn Mộ mặt không thay đổi rơi vào trầm tư, lập tức nín thở ngưng thần sợ mình quấy rầy suy tư của hắn. Một lúc lâu sau, thật sự là không bình tĩnh nổi, mới đỏ mặt hỏi:

“Cho nên tiên sinh, chúng ta làm gì kế tiếp đấy?”

“A, vậy thì, chúng ta tìm tộc Tremere đòi nợ.”

Mộ vung tay lên, tùy ý trả lời, nghiễm nhiên là một bộ dáng bày mưu nghĩ kế, Moke không khỏi cảm thấy kính nể.

~*~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.