Em Yêu Anh!!! Sứ Giả Tuyết

Quyển 3 - Chương 17




Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ^^ lặng lẽ nghĩ tiếp theo càng ngày sẽ càng khôi hài vô hạn = = Thật là không có văn hóa không có nội hàm QAQ [囧 囧 Phát hiện đếm sai số chương… Hôm nay mới sửa.]

.

Mộ Hi nằm trên giường xoát mấy trang web không dinh dưỡng cả đêm mãi đến khi chân trời ló ra ánh rạng đông. Mộ Hi xuống giường kéo kín rèm cửa sổ, nhìn ngăn tủ trống không đối diện giường.

Đang nghĩ không biết hôm nay Mộ có quay về ngủ hay không, hấp huyết quỷ được nhắc tới liền đẩy cửa vào. Bốn mắt nhìn nhau, hai người vẫn im lặng như trước.

“Mộ Hi, qua đây.” Hấp huyết quỷ ngồi xuống trên giường, lấy ra một tờ giấy.

Mộ Hi đi tới, thấy đó là một tờ giấy xin nhập học đại học, lắp bắp kinh hãi.

“Jarvis đã sắp xếp cho cậu rồi, cậu xem như đi… đi hoàn thành một tâm nguyện của mình.”

Mộ Hi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, trước đây hắn đã nói với Mộ mình muốn đi học, chỉ tiếc lúc đó hai người chỉ là một hấp huyết quỷ và một miêu yêu không quyền không thế, cũng chỉ có thể ước ao một chút.

Huống chi lúc đó, tiểu miêu cũng không cách nào tưởng tượng một mình Mộ sẽ sống như thế nào —— Hấp huyết quỷ vụng về, căn bản không muốn cùng bất luận kẻ nào tiếp xúc.

“Chăm sóc bản thân thật tốt, không cần lo nghĩ gì cả…”

“Mộ Mộ, anh đừng nói như vậy!” Mộ Hi nhẹ nhàng đấm hắn một cái, “Ngay ở thành phố kế bên mà, lúc rảnh rỗi anh đến thăm tôi, khi được nghỉ tôi sẽ về.”

“Ừ, nơi này là nhà của cậu.” Mộ sờ sờ đầu hắn.

Mộ Hi ngẩng đầu nhìn hắn, giống như trước vươn tay ôm lấy hông Mộ.

“Mộ Mộ, tôi không nỡ xa anh.”

“Ta chờ cậu.”

“Mộ Mộ, anh có nghĩ đến hay không, anh chỉ là muốn có một người bên cạnh, đó không phải là yêu.”

“…” Mộ lộ ra vẻ mặt mê man, cư nhiên hắn lại không thể phản bác.

“Không sao cả, tôi sẽ chờ anh nghĩ rõ ràng.” Mộ Hi ngẩng đầu, cười với hắn.

Vì vậy, Mộ Hi bận bận rộn rộn một tháng, tháng chín vừa nhập học liền phất tay áo đi đến nơi có tiền đồ tốt, lưu lại cho Mộ một đề bài tự giải: Cuộc sống của Hấp huyết quỷ.

Mộ bắt đầu bâng quơ đờ ra nhớ lại chuyện cũ…

Hắn vẫn cần một khoảng thời gian rất dài mới có thể thích ứng những ngày không có tiểu miêu ở cùng, cũng trở lại trạng thái “sinh hoạt ngăn cách” lúc trước. May là trong nửa tháng Mộ vô tri vô giác đó, có quản gia tiên sinh và Bách Lý tiểu thư cách vách của chúng ta thuận lợi giúp hắn “cọ xát”.

Còn nhớ mỹ nữ thợ săn Bách Lý Sương cô nương không! Cô nương ta mới từ một chuyến nhiệm vụ xuất cảnh trở về, lại kinh ngạc nghe nói cư nhiên hai nhóc Mộ gia giận dỗi rồi!

Bách Lý Sương thông minh như thế, thoáng cái liền suy đoán được tiền căn hậu quả, sau đó vô cùng đau đớn: Hai cái hùng hài tử này! Xét thấy đại khái là bạn học Mộ vì một câu nói của mình mới có thể ngả bài, Bách Lý cô nương thầm hạ quyết tâm nhất định phải giải cứu cho bọn họ!

Vì thế hôm nay…

“Tiên sinh, là quản gia của ngài, không chỉ phải chăm sóc kỹ lưỡng sinh hoạt hàng ngày của ngài, mà càng phải quan tâm thế giới tinh thần của ngài nữa.” Jarvis cười, lấy ra một cái thẻ đưa cho Mộ, nói tiếp, “Đây là thẻ mở cửa phòng khách sạn gần trường học Mộ Hi thiếu gia, đi thăm cậu ấy một chút đi!”

“Trước lúc đó tôi có vài vấn đề muốn hỏi.” Bách Lý Sương ưu tai du tai (an nhàn thảnh thơi) xuất hiện, “Thật ra Mộ Tiểu Hi nói cũng không sai nha, anh thật sự thích cậu ấy sao Mộ?” Trong mắt mỹ nữ thợ săn xuất hiện sắc thái nghiêm túc, “Hay là anh chỉ cần một người bên cạnh anh để bù lại cảm thấy thiếu tình cảm thiếu an toàn thôi?”

Mộ nhìn về phía Jarvis, Jarvis nhìn trời, một bộ hình dáng “Tôi tuyệt đối không nghe trộm” cùng với “Dù tôi có nghe trộm cũng không nói cho Bách Lý cô nương”.

Bách Lý Sương hỏi đến sắc bén, một lúc lâu, Mộ mở miệng nói: “Không phải ai cũng có thể.”

Bách Lý cô nương viên mãn, vỗ vỗ vai hắn, nói: “Này cũng khó trách, hai người sống chung một trăm năm rồi, nếu mà là tôi trong hoàn cảnh của Mộ Hi, đột nhiên từ người thân chuyển sang thành người yêu tôi cũng không chấp nhận được…” Cô nương ơi, cô muốn đến giật dây à!

“Thân, anh có muốn biết làm thế nào để xác định mình có thật lòng yêu Mộ Tiểu Hi không?” Bách Lý Sương nháy mắt mấy cái, cười mờ ám

“?” Thật ra Mộ có chút lung lay nhưng ngoài mặt vẫn là một bộ dáng rất bình tĩnh.

“Thân, khi thấy Mộ Hi anh có muốn bóc trần cậu ấy sau đó đè lên giường hung hăng chà đạp không?”

Mộ: “…”

Jarvis: “…” Người đồng minh này thật có đáng tin không đây!

~*~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.