Em Yêu Anh, Nhưng Em Đã Già Rồi.

Chương 6: Thất bại đã định (hạ)




Thuộc phong vừa nói xong thì Ngọc nhi liền dùng khăn tay che miệng lại, ủy khuất nức nở, một bộ dáng ‘hoa lê đái vũ’, không hổ danh là mỹ nhân khóc.

“Vâng… là vương phi nương nương ra tay trước …”

Ngọc nhi muốn cáo trạng, không hề đề cập tới chuyện mình dùng lời nói để vũ nhục Hữu Nhàn như thế nào, còn lấy lợi thế của bản thân mình là lợi dụng lòng thương hại của hắn.

“Ngươi đừng có giả bộ. Ngươi nhu nhược sao? Đừng quên ngươi cũng xé rách ống tay áo của ta, cánh tay cũng bị ngươi cào bị thương!”

Hữu Nhàn hai tay chống vào thắt lưng, trố mắt nhìn nàng ta. Nàng vẫn còn chưa bình tĩnh lại sau trận hỗn chiến vừa xảy ra.

Ngọc nhi liếc mắt một cái thật nhanh đến Hữu Nhàn, sau đó lại lập tức quay mặt sang làm bộ dạng như thật sự bị thái độ của nàng dọa cho sợ hãi.

“Thiếp thân, thiếp thân chỉ là… tự vệ, tự bảo vệ mình mà thôi, chỉ là lỡ tay làm bị thương nương nương, nhưng mà nương nương lại đánh thiếp thân thành bộ dạng như bây giờ. Vương gia, vương gia… ngài phải làm chủ cho thiếp, nương nương… ghen tị thiếp lớn lên có bộ dáng giống Giang vương phi. Lúc ấy nàng cùng thiếp cãi vã, còn nói là muốn hủy khuôn mặt của thiếp, xem thiếp còn làm như thế nào để câu dẫn vương gia!”

“Ngươi nói bừa! Ta không có nói như vậy!”

Hữu Nhàn trừng lớn mắt, quả thật không tin được trên đời lại có nữ nhân có thể trợn mắt nói dối trắng trợn như vậy, ngay cả một cái chớp mắt cũng không có.

Nàng tuy rằng không thích khuôn mặt này của nàng ta nhưng cũng chưa tới mức ghen tị, cũng không ngoan độc tới mức muốn hủy dung nàng ta!

“Người… Người đã nói như vậy… tại sao giờ lại không dám thừa nhận?”

Nàng ta đáng thương nhìn Thuộc Phong cầu tình, ngược lại càng khiến cho người khác nhìn vào đều cảm thấy rằng Hữu Nhàn ức hiếp nàng ta.

“Ngươi… nữ nhân giảo hoạt, có phải vẫn còn bị thương chưa đủ hay không?”

Nói xong Hữu Nhàn liền kéo cao tay áo.

“Đủ rồi!”

Thuộc Phong vốn vẫn trầm mặc nhìn hai nữ nhân khắc khẩu tranh đấu, đột nhiên quát lạnh một tiếng.

“Thuộc Phong, là nàng…”

“Giang Hữu Nhàn! Ngươi điên đủ chưa?”

Không cho Hữu Nhàn có cơ hội giải thích, Thuộc Phong liền thô bạo ngắt lời nàng.

Hữu Nhàn trừng mắt, hai mắt mở lớn, kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm.

“Tại sao chàng lại hung dữ với ta? Chàng còn chưa biết được chân tướng sự việc mà!”

“Không cần hỏi ta cũng biết đáp án!”

Thuộc Phong nhíu mày, khẩu khí lãnh đạm, con ngươi tối đen trầm xuống.

Hắn từ trước đó đã nhận định, mọi việc là do nàng khơi mào.

“Cái gì… đáp án gì?”

Hữu Nhàn lo lắng, giọng điệu của hắn khiến cho nàng khó hiểu…

Nàng còn chưa có nói cho hắn chân tướng sự việc, tại sao hắn lại có thái độ chắc chắn đưa ra kết luận như vậy?

Hắn nhướng mày, đôi mắt rực lửa trừng nhìn nàng.

“Đáp án là gì trong lòng ngươi tự hiểu được! Bởi vì diện mạo của nàng quá giống Trúc Tâm, cho nên ngươi cảm thấy chướng mắt, có phải hay không?”

“Ta không có! Ta không phải loại nữ nhân nhỏ nhen như vậy!”

Hữu Nhàn kích động phản bác lại hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ đầy nghiêm túc.

“Nếu không phải như vậy, vậy ngươi nói đi, vì sao lại cào mặt của nàng thành cái dạng như vậy?”

Hắn liếc mắt nhìn hai má Ngọc nhi bị cào tới nở hoa, lạnh lùng hỏi.

“Vì nàng ta xứng đáng bị như vậy!”

Hữu Nhàn ngày càng tức giận, không hề có dấu hiệu giảm xuống.

Nàng sẽ không giả bộ, cũng sẽ không cố làm ra vẻ gì đó!

Tức giận chính là tức giận, nàng tuyệt sẽ không che dấu điều gì!

“Còn gìa mồm át lẽ phải! Chỉ cần nơi nào có ngươi thì nơi đó sẽ có chuyện thị phi xảy ra. Ngươi đã không thể giống như một nữ nhân bình thường thì cũng không cần phải tỏ ra giống như bọn lưu manh như vậy !”

Hắn nhíu mày, ánh mắt ngày càng lạnh lùng.

Hữu Nhàn như tỉnh lại từ trong mộng, ánh mắt đảo qua Thuộc Phong cùng Ngọc nhi, khóe môi xơ xác hiện nên ý cười.

“Tốt! Ta cuối cùng cũng biết các người là cùng một loại người! Ngươi rõ ràng là thiên vị nàng ta, như vậy chỉ cần trực tiếp một lời định tộii ta không phải sẽ nhanh hơn sao? Như vậy cũng sảng khoái rõ ràng!”

“Ngươi nói cái gì? Có còn đem ta để vào trong mắt hay không?”

Thuộc Phong lạnh giọng quát nàng.

“Chưa bao giờ đem người khác để vào trong mắt là ngươi! Nếu ngươi công bằng một chút, vì sao lại không hỏi vì sao ta lại động thủ đánh nàng ta?”

Hữu Nhàn không khống chế được mà cao giọng hỏi hắn. Đau lòng, xấu hổ cùng với giận dữ, tất cả những cảm xúc đó khiến cho nàng không thể khống chế được bản thân mình.

Hắn cũng không biết, là nữ nhân này hại nàng thiếu chút nữa thì thất thân.

Thuộc Phong cứng người khi nhìn thấy nước mắt như sương mù trong mắt nàng, chỉ trong một cái chớp mắt hắn bị một cỗ ưu thương trong mắt nàng khiến cho thất thần.

“Tại sao?”

Qua một lúc lâu, hắn khẽ nhếch cặp môi nam tính, từ trong hàm răng khẽ phun ra hai chữ này.

Hữu Nhàn mím chặt môi, lắc đầu, dòng nước mắt nóng bỏng đã không thể ức chế được không ngừng lăn xuống.

Quá đáng thương… cư nhiên phải gian nan như vậy mới có thể có được một câu hỏi của hắn…

Hữu Nhàn vừa cười vừa khóc, nước mắt như hoa rơi. Khuôn mặt vốn ưu thương lại họa nên một nụ cười duyên dáng.

Cái loại tươi cười này, có bao nhiêu chua xót có lẽ chỉ có một mình nàng biết.

“Ngươi sao không hỏi nàng ta trước, ngày đó ta gặp Hạ Kiếm Bội, nàng ta đã bỏ cái gì vào trong rượu?”

Ánh mắt trở nên sắc bén, hắn hung ác nham hiểm nheo lại liếc qua Ngọc nhi, tầm mắt lại một lần nữa quay trở về khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh của Hữu Nhàn.

Hắn nhíu mày, trong mắt mang theo khó hiểu gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng.

Nàng thống khổ mím môi, trừng mắt nhìn khuôn mặt giả vờ vô tội của Ngọc nhi…

“Ta đột nhiên bị ảo giác, nhận lầm Hạ Kiếm Bội thành ngươi là bởi vì nàng ta bỏ huyễn dược vào rượu của ta!”

Thuộc Phong đột nhiên nheo mắt, Ngọc nhi bắt đầu biến sắc.

Hữu Nhàn dừng lại không lên tiếng nữa, hai mắt đẫm lệ chuyển hướng nhìn thẳng vào dung nhan kiên nghị của hắn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.