Em Yêu Anh, Nhưng Em Đã Già Rồi.

Chương 28: Ước hẹn mai liễu (tứ)




Edit: Anh Túc

Beta: Phi Phi

Hạ Kiếm Bội đưa tay vuốt vuốt mặt của chính mình, miệng hắn thì nói rằng hắn đã thông suốt nhưng trong lòng hắn vẫn cố chấp không chịu tin những gì Hữu Nhàn nói.

Hắn không thích nghe người khác nói có người anh tuấn hơn hắn.

Hữu Nhàn chỉ tay vào mặt hắn, bị động tác hài hước của hắn chọc cười, nhưng miệng vẫn không quên thiên vị trượng phu của mình.

“Tướng công của ta không chỉ anh tuấn hơn người! Hắn còn là nam nhân tài giỏi nhất trên đời, các ngươi tuyệt đối không một ai có thể sánh bằng hắn!”

Bọn họ nói chuyện rất thoải mái, trong khi đó một người nào đó lại đứng ở trong bóng tối nghe rất rõ ràng.

Hắn cũng không biết bản thân bị làm sao, khi không lại bị lời nói của Tần Tương khích thích.

Nghĩ đến chuyện Hạ Kiếm Bội mấy ngày nay vẫn đi theo ở bên cạnh nàng, hắn thế nhưng lại thấy vô cùng không thoải mái.

Hắn bỏ lại cả đống công việc chưa giải quyết, chạy tới đây xem nàng đang làm gì, lại ngoài ý muốn nghe được nàng khen ngợi hắn.

Nàng chẳng lẽ ngốc tới nỗi không nhận ra hảo tâm “mưu đồ” xấu với nàng của hắn, thế nhưng nàng không những không hận hắn, ngược lại còn đi khắp nơi khen ngợi hắn.

Hắn không hề nghĩ đến, nàng cư nhiên lại cố chấp như vậy, trong khi hắn chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng rũ bỏ tình cảm với nàng.

Đem chính mình so sánh với nàng, hắn đột nhiên lại cảm thấy bản thân mình quả thật có chút ti tiện.

Hắn vẫn cho rằng hàng ngày nàng “quấn quýt ngọt ngào” với hắn chẳng qua là tùy tiện nói vài câu, nhiều hơn một chút thì là giả dối đóng kịch trước mặt hắn mà thôi.

Chỉ là yêu thích nhất thời, hắn căn bản là khinh thường chuyện nàng gây chú ý với hắn.

Hắn cũng nghĩ rằng nàng cũng sẽ chỉ nói những lời linh tinh ngang ngược.

Nhưng lúc này, nghe thấy nàng tôn sùng chính bản thân hắn thành như vậy……

Cùng với biểu hiện tự nhiên vui vẻ của nàng giống như cái gai đâm vào mắt hắn.

Nghĩ đến khoảng thời gian từ lúc nàng tiến vào vương phủ tới giờ, nàng luôn cố gắng biểu hiện thật tốt trước mặt hắn, tâm trạng của hắn liền trở nên phức tạp.

Nàng từ trước tới nay đối với những chuyện linh tinh nhỏ nhặt luôn cố chấp không chịu buông tay, kì thật đây cũng chính là ưu điểm của nàng.

Hắn không thể không thừa nhận, thời điểm khi hắn nghe nàng nói nàng thích hắn, hắn cũng không hoàn toàn là không có cảm giác.

Cái loại cảm giác này vô cùng xa lạ mà cũng kì quái, có ngạc nhiên, cũng có vui mừng thoải mái, hắn cũng không biết phải dùng ngôn ngữ như thế nào để diễn tả.

Giống như nàng nói, hắn yêu hay không yêu nàng là quyền của hắn, mà nàng yêu hắn là quyền của chính nàng, chuyện này vốn dĩ không có bất cứ kẻ nào có quyền can thiệp vào, có lẽ hắn không cần thiết phải đối xử lãnh đạm với nàng, thậm chí là ác miệng cùng mỉa mai chế nhạo.

Nàng cùng Hạ Kiếm Bội thoải mái cười cười nói nói, thậm chí có lúc còn ngẩng đầu cười vô cùng tự nhiên.

Hắn chưa từng gặp qua nàng như vậy, tươi cười chân thật không hề cố kị bất cứ điều gì.

(Bên trung quốc họ quan niệm con gái cười phải nhẹ nhàng , cười nhỏ nhẹ và phải dùng tay che miệng lại)

Kỳ thật nàng thật sự rất đẹp.

_______________________________

Thời hạn ba ngày vừa kết thúc , Hạ Kiếm Bội liền từ biệt Thuộc vương phủ, quay trở lại hoàng cung.

Hữu Nhàn bị Hạ Kiếm Bội đi theo suốt ba ngày liền, nàng liền hiểu được bị một người nào đó quấn lấy là cảm giác bực bội và khó chịu tới như thế nào.

“Quận chúa, ngài suy nghĩ như vậy thật sao?”

Tử Ngọc đem trà để lên mặt bàn, nhìn Hữu Nhàn vẫn đang thất thần nhìn chằm chằm vào góc bàn, không khỏi quan tâm hỏi han.

“Ta gần đây mới phát hiện ra, trước đây ta bám lấy Thuộc Phong như vậy thật sự là sai lầm. Khiến cho ta mất nhiều công sức tới như vậy mà lại không có lấy một chút thu hoạch nào cả”

Hữu Nhàn ngay cả đầu cũng không ngẩng, giống như tự mình lẩm bẩm không đầu không đuôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.