Em Vốn Thích Cô Độc, Cho Đến Khi Có Anh

Chương 25: Trong lòng có quỷ




Dắt xe, cùng cô Trần bước chậm dọc theo hàng cây bên đường, đi lâu, cảm giác oi bức được giải tỏa không ít. Có lẽ, cùng giọng nói kéo dài mềm nhẹ của cô Trần có liên quan? Nhưng sao nói đi nói lại toàn là chuyện phiếm?

"Cô giáo, cô muốn nói chuyện gì với em?"

"A, em không hỏi suýt nữa cô đã quên. Vài tuần trước có bạn học phản ánh với phòng giáo vụ rằng phẩm hạnh em không tốt, tham gia vào đội bất lương linh tinh của học sinh trường M, còn tham dự đánh nhau, uy hiếp bạn bè."

Giống như bị một cây gậy đánh thật mạnh, tôi hoàn toàn ngây dại. Tôi là đứa trẻ rất ngoan nha!

"Trưởng phòng giáo vụ giao trách nhiệm cho các giáo viên chúng ta nhanh xử lý việc này, nhưng bởi vì bạn phản ánh việc này không đưa ra được bằng chứng cụ thể, cho nên chúng ta cùng vài giáo viên tổ hai thương lượng một chút, tạm thời dìm chuyện này xuống, chỉ chú trọng quan sát cùng chú ý các hạng mục công việc quan trọng."

"Cô, em......" Trên người lại cảm thấy nóng lên, tôi khó khăn mở miệng.

"Hà Tinh, em luôn là học sinh ngoan, nhưng lúc kết bạn phải biết tốt xấu, biết không?"

Tôi bén nhọn xen ngang: "Cô giáo, cô đánh giá học sinh ngoan và hư như thế nào? Lấy thành tích sao?"

"Đừng nóng vội đừng nóng vội, xem em gấp đến độ mặt đỏ cả lên." Cô Trần vẫn nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ ôn nhu như cũ, "Đương nhiên không phải phân chia đơn giản như vậy, cô cũng là người từng trải. Em đừng vội, cô còn chưa nói xong. Không phải cô đã nói sẽ không để ý tới nó sao? Vốn là phải tìm em để biết một chút về sự việc, nhưng các giáo viên sợ ảnh hưởng đến cảm xúc của em, ngay cả nói chuyện cũng không đi tìm em. Lại nói, căn cứ vào biểu hiện bình thường của em cùng phần đông giáo viên đánh giá em, còn có sự đảm bảo của lớp trưởng lớp em, chúng ta cũng đem các ý kiến tổng hợp lại sau đó báo qua cho phòng giáo vụ, cho nên em yên tâm, các thầy cô trong lòng đều biết, sẽ không nghe gì tin nấy. Kỳ thật chủ nhiệm lớp em cũng đã nói qua với cha mẹ em, ba em rất tin tưởng em, cũng đã giải thích một ít. Cho nên có thể nói cho tới bây giờ chuyện này có thể xử lý được, sẽ không có việc gì. Cô giáo hôm nay trước nói sơ với em, miễn cho em nghĩ bậy bạ, cũng hy vọng em không bị ảnh hưởng, chuyên tâm ôn thi, được không?"

Nghe cô Trần nói có chút mơ hồ, nhưng tôi đại khái hiểu được, ngây ngốc gật gật đầu. Thực sự không thể tin được, trong khi tôi không biết gì, có chuyện phức tạp như vậy xảy ra, ngay cả lớp trưởng A Ngọc cùng ba mẹ cũng bị kéo vào.

"Như vậy, cô an tâm rồi. Aiz, hiện tại em càng ngày càng phức tạp, thật sự không đơn giản hơn người lớn chút nào a. Trước mắt chế độ giáo dục này có đôi khi xác thực rất phiến diện, làm cô giáo cũng có giới hạn của mình, mở miệng ngậm miệng chỉ có thể cùng các em bàn chuyện học tập thật đáng ghét đúng hay không? Aiz, chuyện này cũng không có biện pháp. Hiện tại gần thi vào trường cao đẳng, chúng ta hy vọng học sinh đều có thể chuyên tâm học hành, không bị phân tâm, cho nên có việc gì đều cố gắng giải quyết việc đấy, dù sao phản đối chuyện công khai xử lý đối với đương sự rất phức tạp, cũng dễ dàng làm ảnh hưởng tới các bạn khác. Thời tiết nóng thế này, người trẻ tuổi đầu óc làm việc rất dễ kích động, việc này cứ xử lý như vậy được không, cô trong lòng đã tính rồi."

Việc này chỉ đơn giản thế thôi sao? Tôi ngẩn người, lại gật gật đầu. Đột nhiên cảm thấy cô Trần thật sự lợi hại! Nói chuyện chậm rãi một lời lại một lời, nhu hòa uyển chuyển cũng không cho người ta đường sống để kháng cự, nắm giữ tất cả cảm xúc của người khác. Thật là lợi hại!

Cô Trần ôn nhu vỗ vỗ tôi. "Được rồi, chuyện xảy ra hôm nay cũng không cần nghĩ nhiều, chuyên tâm vào kỳ thi, được không?" Những lời này hẳn là trọng điểm? Vì trường học yên ổn đoàn kết, chuyện hôm nay đừng truyền ra cũng đừng làm quá lên, cũng đừng đi truy cứu rốt cuộc là ai hãm hại tôi đúng hay không?

"Dạ." Bé ngoan vẫn gật đầu, đối với sự ôn nhu của cô giáo vạn phần khâm phục.

"An tâm học tập, cô chúc em thi tốt."

"Cám ơn cô."

"Trời sắp mưa." Cô Trần nhìn mây đen bắt đầu ngưng tụ, "Em chạy nhanh một chút là có thể về nhà, vậy em đi trước đi, cô có ô."

"Gặp lại cô sau."

Đạp xe ra khỏi tầm mắt của cô giáo, dần dần chậm lại. Một cỗ phiền muộn xông lên, làm cho tôi thực không thoải mái. Cau mày không có chút sức lực đạp bàn đạp, càng đạp càng chậm, cuối cùng dừng lại ở một đoạn đường dốc.

Chậm rãi đẩy xe lên dốc, đi ngang qua một cửa hàng bách hóa, đem xe đẩy mạnh đến trước cửa, khóa lại, xốc lại túi xách đi vào trong quán, không có mục đích đi dạo qua một tầng lại một tầng.

Trong lòng phức tạp thật nhiều tư vị, rầu rĩ. Tôi chỉ nghĩ sơ, đã sớm đoán ra người đứng đằng sau hai sự việc này, rất rõ ràng mà, lời cô Trần nói cũng để lộ ra chuyện này. Aiz, nhớ tới liền rầu rĩ.

Muốn đến được với một người, có thể làm ra chuyện như vậy sao? Bởi vì thích, bởi vì yêu, cho nên có thể làm như vậy sao? Lấy tình yêu làm lí do, làm ra loại chuyện ti tiện này, thật khiến người ta chán ghét! Người kia tuy rằng tôi không có hảo cảm, nhưng cho tới bây giờ cũng không ghét như vậy. Nếu hiện tại cô ta đứng ở trước mặt tôi, tôi khẳng định sẽ đánh cho cô ta một quyền! Rất đáng giận, khó trách A Phân lại bị nuôi dưỡng thành tính tình như vậy, có nguyên nhân thôi!

Buồn bực chạy lên tầng hai bán đồ dùng gia đình, vẫn chưa nguôi cơn tức. Loại sự tình này ở tiểu thuyết ngôn tình rất bình thường, quả thực là chi tiết bé nhỏ không đáng kể, nhưng khi phát sinh trên người mình thì sẽ không thoải mái như vậy.

Nó làm cho tôi nhìn thấy người ta xấu xí — loại đáng ghê tởm này cũng gọi như là một phần của tình yêu sao? Thật giận nha, phá hủy tình yêu tốt đẹp tôi hướng tới! Đáng giận!

Đi đến trước cửa sổ, trừng mắt thấy bên ngoài mây đen thật dày, lần đầu tiên có cảm giác bạo lực kích động muốn đánh người.

Không khí oi bức tới cực điểm, đột nhiên không biết nơi nào nổi lên một trận gió, làm cho tâm thần người ta rung lên. Sau đó càng nhiều gió thổi đến, sắc trời trong khoảnh khắc tối sầm, mây đen bao phủ khắp trời, tiếp theo gió lớn, tiếng sấm nối gót tới, không bao lâu, từng hạt từng hạt mưa lớn rơi xuống, nhanh chóng tạo thành một màn mưa.

Trên đường người qua đường đều tránh né, phần lớn trên mặt lại mang theo ý cười — trận mưa này cũng thật thoải mái!

Thật sung sướng! Đứng ở bên cửa sổ bằng kính nhìn mưa to tầm tã, rửa sạch trời đất, ủ dột trong lòng cũng dần dần vơi đi. Tôi cười để tay dán lên kính cảm thụ sự trong lành của mưa, mở một nửa cửa sổ, cho hơi nước nhẹ nhàng khoan khoái tiến vào, tuy rằng đồng thời cũng có vài hạt mưa hắt lên mặt, vẫn thực khoái trá.

Trên thế giới luôn có người xấu, cũng không phải sống ở truyện cổ tích, sớm hay muộn cũng phải gặp chuyện này. Không có biện pháp, làm người thôi, khó tránh khỏi sẽ thể nghiệm phản đối gì đó. Nhưng chung quanh vẫn có nhiều người tốt, giống như chuyện này còn có rất nhiều người giúp đỡ tôi, hì hì. Người tốt luôn luôn được báo đáp!

Đứng bên cửa sổ cười, phát hiện hành vi của mình đã khiến nhân viên cửa hàng chú ý, vụng trộm thè lưỡi, đi xuống lầu, đến khu thực phẩm đi dạo.

Giông tố tới nhanh đi cũng nhanh, hơn mười phần sức gió đã chuyển nhỏ dần, tôi mua một que kem, ngồi vào yên sau xe đạp ăn, vừa chờ mưa tạnh.

Nhàn rỗi nhàm chán liền miên man suy nghĩ. Trên thế giới chuyện gì cũng có, cho nên sớm chuẩn bị một chút kiến thức về người xấu chuyện xấu cũng có cái lợi, trải qua một câu chuyện dài, sự vật đều là một phân thành hai.– di? Đây không phải là phép biện chứng của chủ nghĩa Mác, xét toàn diện...... Ừm, cụ thể nói như thế nào? Nghĩ đến chính trị, lập tức lại nghĩ đến còn có một đống lớn bài ôn khiến hao tổn tâm trí, thấy mưa cũng đã ngừng, há to mồm nuốt miếng kem, đem cái que vứt vào thùng rác, đẩy xe đạp, đem nó về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.