Em Vốn Thích Cô Độc, Cho Đến Khi Có Anh

Chương 15: Bí mật của nước mắt




Bạn ngồi cùng bàn nằm viện, tôi đương nhiên bày tỏ chút tâm ý, vì thế giữa trưa hôm nay, tôi mang theo bình thủy cháo, đạp xe đến bệnh viện. Dù sao bệnh viện cũng gần nhà của tôi, bà lại đặc biệt thích làm mấy thứ này.

Đem bình thủy cháo đến phòng bệnh, nhìn cô ấy uống xong. Đáng thương cho Tuệ Na, đói bụng gần hai ngày, ngay cả nước cũng không thể uống, sắc mặt đã trắng bệch. Hôm nay rốt cục có thể ăn chút cháo, tuy rằng nước cháo không chứa gạo, nhưng ít nhất vẫn tốt hơn nước lọc.

Hoàn thành nhiệm vụ sau đó tôi mang theo bình trống ra phòng bệnh, mới vừa đi đến cửa bệnh viện, liền thấy một bóng người cao lớn từ một chỗ khác đi ra — Quan Phong?!

Hắn hẳn là từ khoa ngoại đi ra, cánh tay phải cố định ở trước ngực, treo băng vải.

Có lẽ là tôi nhìn quá chăm chú, hắn phát hiện, quay đầu nhìn, ánh mắt lạnh lùng ngừng ở trên người tôi vài giây, sau đó đi ra cổng lớn bệnh viện, đi đến chỗ gửi xe.

Tôi dừng ở bên kia chỗ gửi xe đẩy xe đạp của mình, tò mò trộm ngắm hắn một chút, thấy hắn có chút cố sức đẩy dời xe máy của hắn đi, một tay dù sao sử dụng không tốt, đẩy không ổn, xe suýt nữa đổ xuống, còn đụng ngã một chiếc xe đạp bên cạnh. Hắn thầm rủa một tiếng, dùng eo sườn cố định thân xe, tay trái xoay đầu xe bên phải làm cho nó chuyển động.

Khi tôi dắt xe đạp đi qua bên người hắn, hắn còn đang mãi chiến đấu với sức nặng của chiếc xe máy, rốt cục tôi không nhịn được mở miệng: "Hay là anh nhờ người khác chở anh về đi?" Như vậy rất dễ động đến vết thương ở tay phải, hơn nữa một tay cũng không thể lái xe máy được? "Cô câm miệng." Hắn lạnh lùng mở miệng, ngữ khí không tốt.

Tôi thè lưỡi, phụ hắn vòng xe qua, xong liền đi. Vừa đi hơn mười thước, bên cạnh gào thét một tiếng, làm tôi giật cả mình, Quan Phong lái xe máy tốc độ xẹt qua, biến mất ở phía trước.

Oa, một tay cũng có thể lái xe sao? Lợi hại! Tôi đưa tay phủi bụi trên mặt. Thực không hiểu nổi, đại ca có thủ hạ đại bang lại 1 mình chạy đến bệnh viện nhỏ này để trị thương

※-※-※

Buổi chiều ngày hôm sau tan học, tôi lại tới đến bệnh viện. Bác sĩ nói Trương Tuệ Na hôm nay có thể ăn cơm thịt canh linh tinh, cho nên trước đó đã gọi điện thoại về nhà nói bà làm cho chút canh.

Vào đẩy cửa tiến vào phòng bệnh, mới phát hiện bà đã đem canh đưa tới, nhưng mà uống canh không chỉ có một mình Trương Tuệ Na — còn có một cô gái giường bệnh cùng phòng. Cô ấy không có mặc bệnh phục, ngồi xếp bằng ở trên giường, đang dùng lực ăn này nọ, vừa thấy tôi đến, giật mình trừng mắt lớn.

"...... Xin chào." Ngạc nhiên qua đi, tôi chào hỏi.

Bà về nhìn xem chúng tôi. "Thì ra các cháu quen nhau a. Là bạn học hở? Tuệ Na dường như không biết nhỉ? A Tinh, cháu đứa nhỏ này nói chuyện cũng không nói rõ ràng, Bác sĩ Hồ nói Tuệ Na hôm nay vẫn chưa thể ăn thức ăn, chỉ có thể uống chút ít nước canh, cháu xem, ta còn làm một bát canh thịt gà, nhiều như vậy đem đến, may mà có cô bé này ăn giúp...... gọi là A Phân hở?...... A Phân là đêm qua vừa vào, là bị bênh gì nhỉ? Ờ, là viêm cái gì cấp tính? Ai, bà trí nhớ hơi không tốt...... Hiện tại đã có thể ăn thức ăn, so với Tuệ Na tốt hơn nhiều......"

Bà lải nhải lên tiếng, Tôi cùng A Phân nhìn nhau. Cô ấy còn đang trừng tôi, miệng chứa đầy đồ ăn, xem ra cô ấy rất muốn đem đồ ăn trong miệng nhổ ra.

Vài phút sau, bà lải nhải thu thập mọi thứ, lại dặn dò hai cô ấy đem canh trong bình giữ ấm uống hết đi, rồi về nhà nấu cơm chiều. Tôi sợ A Phân quá mức xấu hổ, lấy cớ rửa hoa quả trốn vào phòng vệ sinh, chờ tôi trở ra, A Phân miệng đồ ăn cuối cùng cũng nuốt mất, nhưng vẫn đang cầm bát canh do dự không biết nên buông hay là nên uống.

Tôi tận lực không nhìn cô ấy, giúp Tuệ Na sờ sờ cái này cái kia, trong lòng nhịn không được cười thầm, cô gái kêu A Phân này — thật sự là rất đáng yêu! Ha ha! Thật đáng yêu!

3 phút trôi qua, cô ấy rốt cục cầm bát lên, uống một ngụm nho nhỏ, ánh mắt vẫn nhìn tôi. Mà tôi đưa lưng về phía cô ấy, tuy rằng cùng Trương Tuệ Na nói chuyện, nhưng khóe mắt luôn luôn tại nhìn vào bình thuỷ trên bàn — mặt ngoài sáng bóng của bình thủy chiếu ra nhất cử nhất động của cô ấy. Cô ấy uống mấy hớp nho nhỏ, sau đó mở lớn miệng cô lỗ cô lỗ rót hết, ha ha, thật sự là rất đáng yêu! So với con mèo nhỏ trước kia tôi nuôi đùa còn vui hơn!

Tôi thực tự nhiên xoay người, lấy ra bình giữ ấm giúp Trương Tuệ Na thêm một chút canh vào bát, sau đó đem canh còn thừa toàn bộ đổ vào trong bát của A Phân."Uống hết nó đi, bằng không bà sẽ mắng."

A Phân sửng sốt một hồi, cúi mặt, cầm lấy thìa bắt đầu uống. Hì, lúc bà không muốn đem người ta ra làm thí nghiệm, thì nấu ăn rất khó làm cho người ta kháng cự.

Lúc này đột nhiên vài người đẩy cửa tiến vào. "Phân tỷ — di?" Nhìn thấy tôi, hiện ra thần sắc kỳ quái, hơn nữa bình giữ ấm trong tay tôi hiển nhiên cùng bát canh A Phân bưng là một bộ.

A phân buông bát, chuyển lực chú ý của bọn họ."Tụi mày sao đến đây?"

"Phân tỷ, không tốt!" Bọn họ phục hồi tinh thần lại, "Người của bang ở thành Tây kia lại đây đập phá, chúng tôi tìm khắp nơi cũng không thấy Quan ca. Làm sao đây?"

"Mấy ngày qua không thấy Quan ca, call hắn cũng không nghe, trường học cũng không đến, chúng tôi canh giữ ở gần nhà bọn họ cũng không gặp hắn ra vào, gọi điện thoại lại là ba của hắn tiếp...... Nghe Cổ tử nói, hôm kia Quan ca cùng người thành Tây đánh một trận, sau đó không biết đi đâu."

"Tại sao có thể như vậy? Không ai biết Quan ca đi đâu sao?" A Phân nhảy xuống giường, "A Cường, ngươi call lại một lần nữa!"

Trong đó có một nam sinh lên tiếng trả lời đi ra ngoài, A Phân tiếp tục hét lên với những người khác:" Chuyện nghiêm trọng như vậy sao không ai sớm nói cho ta biết? Ta chỉ là bị bệnh mà thôi, tụi bây cho là ta chết à? Những người khác đâu? Nhanh gọi bọn họ tới a!"

Một nam sinh khác nhỏ giọng nói: "Phân tỷ, Quan ca nói không cho phép tùy tiện gọi người đi làm......"

"Nhưng mà hiện tại bọn nó đã tìm tới cửa a!" A Phân hét lớn hơn nữa, "Chờ bị người ta đánh sao? Là bao cát à?"

Tôi ở bên cạnh tò mò nghe, đó là thế giới tôi không tiếp xúc qua, cho nên không dám nói càn, nhưng khi tôi thấy A Phân biên kêu la mang giày vào muốn đi, không thể không nói: "Này, cô còn chưa uống hết canh." Hỗn bang phái đánh nhau tôi không hiểu, nhưng đồ ăn bà nấu là thần thánh.

"Mày...... Hiện tại tôi làm gì có thời gian?" Cô ấy kinh ngạc.

"Uống một chén canh không mất bao nhiêu thời gian."

"Cô...... tôi...... tôi hiện tại không rảnh uống." Cô ấy trừng mắt nhìn tôi, "Tránh ra! Tôi có việc gấp phải làm! Đáng ghét, Quan ca không biết đi đâu vậy, không sớm chút tìm được hắn thì nguy rồi......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.