Em Vốn Thích Cô Độc, Cho Đến Khi Có Anh

Chương 14: Tay nâng lược chải




Tôi quăng mạnh xe đạp, đứng ở cửa ở bệnh viện, liền vội vàng chạy vào, rất nhanh tìm được phòng bệnh –

"Tuệ Na, cậu có khỏe không?"

Trương Tuệ Na nằm ở trên giường bệnh, nghe tiếng trợn mắt."Không có việc gì."

"A Tinh, vừa rồi làm mình sợ muốn chết –" Trương Lệ Lệ giọng vẫn mang theo khóc nức nở, ngồi ở ghế cao bên giường, "Thật đáng sợ, ra thật nhiều máu...... Làm mình sợ muốn chết......"

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nói rõ được không?" Tôi tiến lên vỗ vỗ nó, vừa rồi chính là nó khóc nức nở, còn không ngừng lặp lại "Thật nhiều máu, ra rất nhiều máu, còn không kịp cầm máu, bác sĩ nói sẽ quá muộn. " Trong lời nói hơi run làm cho tôi nghĩ đến tình thế nghiêm trọng, sợ tới mức vội vàng chạy tới đây.

"Vị xuất máu, đã ngừng." Người trả lời là Trương Tuệ Na, chuyển qua khuôn mặt tái nhợt của Trương Lệ Lệ nhíu mày, "Đừng khóc, thật ồn ào."

Tôi giúp cô ấy kéo chăn, cho cô ấy hảo hảo nghỉ ngơi, kéo Trương Lệ Lệ ra cửa."Được, từ từ nói cho mình biết, sao lại thế này?" hai người cùng họ Trương ở cùng 1 trấn, trong trường ở cùng 1 kí túc xá, cá tính lại khác xa vạn dặm.

Trương Lệ Lệ mồm năm miệng mười kể lại: chiều chủ nhật, học sinh người thì về nhà, người thì ra ngoài, trong ký túc xá không còn người nào. Trương Tuệ Na bụng từ sáng đã bắt đầu không thoải mái, nhưng bởi vì tràng vị của cô ấy luôn luôn không tốt, cho nên cũng không để ý, tùy tiện ăn điểm tâm với uống thuốc có sẵn trong phòng, thậm chí ngay cả vẻ mặt hơi đen cũng không quan tâm- sau đó càng ngày càng nghiêm trọng, hôm nay buổi chiều đột nhiên nôn ra máu, lúc này mới nhanh đưa bệnh viện. Đến bệnh viện kiểm tra xong, bác sĩ mắng to trễ như vậy mới đưa tới, nói là đường tiêu hóa xuất huyết nhiều, phải nhanh tiêm truyền dịch, nhưng mà máu lại luôn ra nhiều, lại phải ép buộc hồi lâu. Tóm lại rất khủng bố, sợ tới mức Lệ Lệ phát run, đến khi bác sĩ nói đã cầm máu, không có gì trở ngại sau đó mới khóc sướt mướt gọi điện thoại cho những người khác.

"Ô...... Thật đáng sợ, chỉ có một mình ta, những người khác đều đi ra ngoài, tìm cũng tìm không thấy...... Làm ta sợ muốn chết......Cô ấy, khi đó cô ấy nôn đến độ ra máu...... Ô, thật đáng sợ......" Lệ Lệ ôm tôi, vẫn là bộ dáng nói năng lộn xộn.

"Được rồi, được rồi, hiện tại không có việc gì. May mà còn có cậu ở ký túc xá, bằng không sẽ càng tệ hơn, lần này cậu giúp đại ân đó...... Đúng rồi, liên lạc cho ba mẹ của Tuệ Na chưa?" Tôi biết ba mẹ của Tuệ Na đều ở nước ngoài.

"Tuệ Na nói không cần, dù sao bọn họ cũng chưa về."

"Vậy......liên lạc cho người thân thích khác chưa?" Trương Lệ Lệ cùng Trương Tuệ Na là đồng hương, cũng là bạn học, tự nhiên so với chúng ta hiểu rõ nhau hơn.

Trương Lệ Lệ nghĩ nghĩ, lắc đầu.

"Vậy gọi điện thoại cho lớp trưởng chưa?"

"Gọi rồi. Ngay từ đầu tìm không thấy lớp trưởng A Ngọc, liền gọi cho lớp phó, sau đó thật nhiều bạn học đều gọi tới."

"Được rồi, đã không có việc gì, đừng hoảng, lau khô nước mắt đi." Tôi kéo cô ấy đến phòng vệ sinh sửa sang lại một chút, lại dẫn cô ấy trở lại phòng bệnh.

"Tuệ Na, hiện cậu tại cảm thấy thế nào?"

"không sao."

"Bác sĩ nói sao? Cần nằm viện không? Còn phải trị liệu ra sao?"

"Nằm viện ba ngày để kiểm tra."

Ai, như cũ là lời ít mà ý nhiều a. Tôi giúp cô ấy kéo kéo chăn, thấy nước biển đã chảy gần hết rồi, vì thế liền rung chuông kêu y tá đổi dịch.

Rất nhanh có y tá đến đây, mặt không chút thay đổi, nhìn không chớp mắt, chậm rãi giúp Trương Tuệ Na thay một chai glucôzơ khác.

Tôi ở bên cạnh nhìn cô ấy, thẳng đến khi cô ấy làm xong rồi, mới hướng cô ấy chào hỏi: " Dì Phương, chào dì."

Dì y tá quay đầu lại, biểu tình lập tức sinh động lên."Ai nha! Là A Tinh a! Đã lâu không thấy, thân thể có khỏe không?" Nói xong vỗ vỗ mặt của tôi, "Ừm, mập hơn rồi! Để ta đi lầu trên tìm bác sĩ Dương, gọi hắn chẩn mạch cho con."

Tôi cười hai tiếng cho qua chuyện, đối với bác Dương luôn có chút sợ, bác ấy luôn đề nghị bà sử dụng trung thảo dược, mùi lạ vô cùng, ta sợ nhất.

"Di, A Tinh sao tới nơi này? Đến phòng y tá đi, vài dì đều ở nơi đó, đi nói chuyện đi."

Tôi chỉ vào Trương Tuệ Na, "Bạn học của cháu, cùng bàn với cháu. Cô ấy bệnh thế nào?"

Lần này đối với Trương Tuệ Na là khuôn mặt tươi cười, "Ai nha, cháu là bạn học của A Tinh a, đừng lo lắng, cũng không nghiêm trọng lắm, nằm viện 2, 3 ngày liền khôi phục. Ừm, nếu không ta đi gọi cho con."

Dì Phương gom dụng cụ, khi về có 1 vị bác sĩ mập mạp đi theo, đúng là bác Hồ ở khoa nội, bác ấy cười tủm tỉm cao thấp đánh giá tôi."A Tinh thế nào, không tệ chứ, lần trước nhìn cháu giống như hạt đậu nha, hiện tại đã khỏe mạnh khang kiện hơn nhiều rồi. Ừm, so với ta đoán còn tốt hơn."

Tôi cười khờ. Nhiều năm qua bác Hồ mỗi lần nhìn thấy tôi đều nói như vậy, tôi nghĩ theo như lời bác ấy "lần trước" của bác ấy là chỉ gặp tôi lúc ba tuổi.

Kế tiếp phòng bệnh trở nên náo nhiệt như phòng khách, vài bác sĩ y tá đi ngang qua đều tiến vào nói hai ba câu, thậm chí bác sĩ khoa nhi cũng đến, cho tôi một hộp kẹo. Tôi áy náy nhìn Trương Tuệ Na cười cười, cô ấy lại giống như đang ngủ, định lực kinh người.

Đợi trong phòng an tĩnh lại, Trương Lệ Lệ nhìn tôi sợ hãi than:"A Tinh, cậu rất lợi hại. Mình còn chưa thấy qua y tá cười nha!"

Nào có khoa trương như vậy? Tôi liếc cô ấy một cái, "Bọn họ cũng là người bình thường mà!" Chỉ là khi đối mặt với các bệnh nhân nét mặt buồn rầu thì mặt dễ dàng trở nên cứng ngắc một chút mà thôi. Nhìn như nói năng cẩn trọng, kỳ thật chỉ cần lộ ra một khuôn mặt tươi cười cũng rất dễ dàng chiếm được cái mình thích.

Tôi sinh ra tại bệnh viện này. Là đứa bé sinh non, từ nhỏ thân thể không khỏe, cơ hồ mỗi ngày đều phải đến nơi này. Khi học tiểu học cũng thường xuyên sinh bệnh, đến cảm mạo cũng không ngoại lệ thường xuyên bị, có lần còn bởi vì bệnh viêm gan cấp tính nằm viện nửa năm. Nghe nói, tôi từ nhỏ ra vào bệnh viện, chính là tiểu bệnh nhân được chào đón nhất, vô cùng hợp tác cùng các bác sĩ y tá, khi tiêm không khóc, thuốc cũng ngoan ngoãn uống, giống con búp bê mặc người ta bài bố, trên mặt còn cười tủm tỉm, bởi vậy rất được yêu chiều.

"Cậu cùng bệnh viện này rất quen thuộc a?"

"Đúng vậy, trước đây mình thường nằm viện."

"Oa! Nhìn không ra, từ lúc học trung học cho tới bây giờ cậu có vẻ chưa từng bệnh qua." Trương Lệ Lệ kinh hô.

Tôi cười cười, trải qua nhiều chú bác dì chiếu cố như vậy, sớm đem thân thể vốn sinh ra đã kém cỏi bồi bổ không tệ, hơn nữa bà nghiêm khắc khống chế ẩm thực, làm sao còn dám không làm cục cưng khỏe mạnh?

"Đúng rồi, các bạn học khác sao còn chưa đến?"

Đang nói đến đó, chỉ thấy lớp trưởng A Ngọc kéo một đám người tiến vào phòng bệnh –"Tuệ Na, cậu có khỏe không? Chúng mình đến thăm cậu! Mọi người vừa nghe đến cậu bị bệnh, liền từ bốn phương tám hướng chạy đến, đây là tập thể ấm áp a......"

Các học sinh đều hướng mắt lên trời trợn trắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.