Em Vốn Thích Cô Độc, Cho Đến Khi Có Anh

Chương 118: Thế giới tân sinh




“Cố Cách, trong nhà thu dọn xong rồi, khi nào thì chúng ta chuyển đi?”

Từ sáng sớm, Bạch Đốc đã thức dậy chuẩn bị mọi thứ, tùy rằng rất lưu luyến nơi này, nhưng ở trong lòng cậu vẫn rất khao khát được trở về.

Nhưng mà Cố Cách hầu như không có trả lời đúng câu hỏi của cậu, đều qua loa nói một chữ giống như bây giờ: “Nhanh.”

Bạch Đốc bĩu môi, “Nhanh là bao giờ?”

Cố Cách vẫn chăm chú gõ bàn phím, không đáp lại.

Bạch Đốc có chút mất kiên nhẫn, nhưng cậu cũng không muốn thúc giục hắn nhiều quá, có lẽ Cố Cách vì công việc nên chưa thể chuyển đi ngay được.

Nếu trở về thì quãng đườn Cố Cách đến công ty sẽ xa gấp đôi. Có phải sẽ gây thêm phiền toái cho hắn không?

Có lẽ Cố cách cũng không quá muốn rời đi, chung quy lại thì ngôi nhà kia cũng không có nhiều hồi ức tốt đẹp đáng để lưu luyến.

Công việc của Cố Cách gần đây rất bận rộn, có khi về nhà rất muộn, Bạch Đốc muốn đi đón hắn, hắn lại không muốn phiền toái đến cậu, lải nhải nhiều lần, hắn liền đe dọa

sẽ ở lại công ty suốt đêm.

Bạch Đốc cảm giác xung quanh rất yên tĩnh vắng vẻ, làm gì cũng đều có thể nghe thấy âm thanh vọng lại.

Đang ăn tối thì điện thoại Cố Cách vang lên.

Bạch Đốc theo bản năng nhìn điện thoại, Cố Cách lại chột dạ liếc nhìn Bạch Đốc.

“Không nghe sao?”

“A…” Cố Cách giống như lơ đãng thu hồi tầm mắt, đứng dậy cầm di động đi ra ban công.

Cậu loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện, Cố Cách dường như đang đồng ý với đối phương chuyện gì đó.

Bạch Đốc đột nhiên cảm thấy thức ăn trong miệng nhạt nhẽo vô cùng.

“Anh có việc phải ra ngoài một lát.”

Bạch Đốc nhìn Cố Cách cầm theo áo khoác vội vã chạy ra ngoài, trong lòng oán giận, “Có chuyện gì mà không thể ăn xong cơm rồi hãy đi?”

“Việc gấp… Phối nhạc xảy ra chút vấn đề.” Cố Cách an ủi xoa xoa hắn cậu: “Em cứ ăn trước đi, anh sẽ về ngay thôi.”

“Em đưa anh đi.”

“Không cần, anh sẽ gọi taxi, em ở nhà với Bão Bão nhé.”

Cửa đóng lại “sầm” một tiếng, Bạch Đốc buồn bực kéo Bão Bão đến thổi thổi lên đám lông trên đầu nó.

Một người một chó rầu rĩ ngồi yên lặng cụp đuôi.

Rốt cuộc không còn tâm trạng ăn tiếp, Bạch Đốc ỉu xìu thu dọn bàn ăn. Bão Bão ngậm trong miệng quả tennis mới mua chạy đến cọ cọ bên chân cậu lấy lòng.

“Ngoan, chờ tao thu dọn xong sẽ chơi với mày.”

Cục lông vàng nghe lời chạy tới phòng khách ngồi lên sô pha.

Một trận gió lớn từ ngoài cửa sổ thổi vào, cơn gió đêm cuối tháng tám mang theo chút se lạnh khiến Bạch Đốc rùng mình nổi da gà. Năm nay, mùa hè ở thành phố này kết thúc thật sớm.

Có lẽ là gió không lạnh, nhưng người lạnh.

“Gâu gâu!”

“?? Ơ ơ, tao còn nghĩ mày bị câm, cư nhiên còn biết sủa đấy!”

“…” Bão Bão chạy đến bên cửa sổ, vươn hai chân trước rướn người lên nhìn ra ngoài.

Bên ngoài không biết đã đổ mưa từ khi nào.

Bạch Đốc nhíu nhíu mày, đột nhiên đắc ý cười rộ lên, cậu vẫy vẫy tay với cục lông vàng, “Đi, tao mang mày đi dạo.”

Bạch Đốc vừa lấy ô ra đã thấy Bão Bão ngậm dây xích trong miệng, hưng phấn quẫy đuôi đứng chờ ở cửa. Đợi chủ nhân của nó lấy dây xích ra, nó liền nhanh chóng chui đầu vào vòng cổ.

Xe chạy như bay trên đường, ngoài cửa sổ mưa rơi ngày càng lớn, con chó lớn bị cấm thò đầu ra cửa ngoài kính, chỉ có thể ủy khuất gục đầu ngồi ở ghế sau.

Xe dừng lại trước cửa công ty, vừa mở cửa bước ra, liền bị cơn mưa bên ngoài xối xả đập vào mặt. Bạch Đốc quay đầu nói với Bão Bão: “Tao đi tìm Cố Cách, bên ngoài rất

lạnh, mày ngoan ngoãn ở trong xe chờ tao… không lên tiếng tức là đồng ý nhé!”

“Ô…”

“Tốt, tao sẽ quay lại ngay.”

Cuối cùng vì bị bảo vệ ngăn cản nên Bạch Đốc đành phải mang xe cùng với Bão Bão lái đến bãi đỗ xe.

—–

Nửa tiếng sau, Bạch Đốc trầm mặc ngồi ở trong xe, cậu tựa vào ghế nhắm mắt lại. Cục lông vàng muốn chen lên phía trước an ủi chủ nhân của nó, nhưng không gian nhỏ hẹp chỉ đủ cho nó thò cái đầu ngốc nghếch lên.

Bạch Đốc không nói gì, cuối cùng khởi động xe, trở về.

Cố Cách vẫn chưa về, trong phòng tối đen như mực. Chỉ có ánh sáng mờ ảo phát ra từ màn hình di động của Bạch Đốc, ngón tay cậu dừng lại ở tên Cố Cách thật lâu mới do

dự bấm nút gọi đi.

Điện thoại được kết nối rất nhanh, Bạch Đốc trong lúc nhất thời cũng không dám đem vấn đề nói ra khỏi miệng.

“Làm sao vậy?”

“Cố Cách…” Lời vừa ra khỏi miệng, mới phát hiện thanh âm của chính mình khàn khàn rất khó nghe, cậu dừng một lúc mới nói tiếp: “Anh vẫn ở công ty sao?”

“Ừ, còn một chút vấn đề nữa thôi, sắp xong rồi…”

“Trời mưa rồi.”

“Hả?”

Bạch Đốc nói quá nhanh, Cố Cách sửng sốt một chút mới phản ứng kịp, “A, anh cũng không để ý. Yên tâm đi, đi ra ngoài anh sẽ gọi xe ngay, không bị ướt đâu. “

“Anh… dạo này công việc nhiều lắm sao, muộn như thế này mà còn bận rộn như vậy?” Bạch Đốc cố gắng làm cho thanh âm của mình bình tĩnh trở lại, “Giám đốc có tăng lương cho anh không?”

“Không tăng anh liền đuổi việc hắn.”

Tâm tình của Cố Cách dường như rất vui vẻ, Bạch Đốc còn có thể nghe được tiếng cười nhàn nhạt của người kia.

Bạch Đốc không nhớ được sau đó hắn còn nói gì nữa, cậu chỉ qua loa đáp lại vài câu, sau đó treo điện thoại, trên ngón tay còn mang theo run rẩy.

Cũng không phải chuyện lớn gì, cậu tự an ủi chính mình.

Cố Cách không đến công ty, có lẽ là ở bên ngoài… Ra ngoài tìm người hỗ trợ sao? Nhưng sao trong lòng mình vẫn cảm thấy hoảng sợ, cũng không kiên định?

Khi Cố Cách trở về, trong phòng đã tắt đèn tối om.

Bão Bão nghe được động tĩnh chạy tới.

“Em ấy đã đã ngủ chưa?” Con chó chạy qua chạy lại quanh chân hắn.

“Sớm như vậy đã…! Em sao lại nằm đây mà không bật đèn?” Cố Cách bị người trên sô pha dọa cho hoảng sợ.

“Ngủ quên.”

“Đừng để bị lạnh, về phòng đi.”

“Cố Cách…” Bạch Đốc đi qua, vùi mặt vào vai hắn, khó chịu đến không cách nào hít thở đươc mới mở miệng nói: “Thực ra…… thực ra không nhất định phải trở về, sống ở chỗ nào cũng giống nhau, chỉ cần có anh bên cạnh em thôi.”

Cố Cách ôm lấy eo Bạch Đốc kéo vào trong phòng.

“Đều đã thu dọn xong rồi, sao có thể không chuyển đi nữa. Em đừng nghĩ nhiều nữa, công việc lần này xong xuôi, chúng ta lập tức chuyển đi.”

“Lại là lập tức, anh…”

“Ngày mốt.”

“Hả?” Bạch Đốc thiếu chút nữa là lớn tiếng chất vấn hắn lập tức nghẹn lại trong họng, “Ngày mốt cái gì?”

Cố Cách cởi ra áo khoác ngoài đã dính chút nước mưa.

“Muốn bàn bạc với em, không biết em có thời gian hay không?”

Bạch Đốc thật sự bối rối, một giây trước cậu còn là kẻ có khả năng bị lừa dối vẻ mặt đầy hoảng hốt, một giây sau liền bị tin tức này đập cho choáng váng.

Cậu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thế cho nên thật sự không dám tin tưởng niềm vui này là thật.

Cố Cách vỗ vỗ đầu cậu, cười hỏi: “Ngốc luôn rồi sao? Em có thể dành ra hai ngày được không?”

“Hai ngày?”

“Ừ, muốn mang em đi gặp cha mẹ anh một chút, chuyển nhà trước một ngày hoặc sau một ngày đều được.” Nói tới đây, Cố Cách tựa hồ có chút xấu hổ, hắn chớp mắt không nhìn Bạch Đốc.

“Thật ra, cũng không nhất định phải làm luôn. Chỉ là… Chỉ là có cảm giác, hai việc này làm cùng nhau, có vẻ càng giống như … chuyện trọng đại…”

Bóng ma trong lòng Bạch Đốc rất nhanh tan biến mất, cậu khó khăn nuốt khan mấy cái mới đem lời nói ra.

“Đương nhiên em… Chúng ta ngày mai liền đi.”

Có chuyện gì có thể so với việc anh làm ra vẻ bình tĩnh hứa hẹn quan trọng hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.