Em Vốn Thích Cô Độc, Cho Đến Khi Có Anh

Chương 117: Hãy mở mắt ra




Bạch Đốc phấn khích lôi kéo Bão Bão nhảy nhót.

Ngôi nhà kia chứa đựng rất nhiều kí ức của bọn họ, nếu không phải Cố Cách sống ở nơi này, thì cậu cũng không rời bỏ nó được.

Khoảng thời gian kia, chỉ có một mình cậu sống ở đó, cậu có thể rõ ràng hơn ai hết, Cố Cách không ở bên cạnh, nhưng mỗi một cái liếc mắt hoặc quay đầu lơ đãng, cậu đều có thể nhìn thấy bóng dáng hắn.

Có khi ngồi cạnh cửa sổ im lặng đọc sách, cũng có khi ngồi bất động chăm chú nhìn màn hình máy tính.

Có khi lại nằm trên bộ sô pha màu cà phê trong phòng khách, Bạch Đốc có thể rõ ràng miêu tả được bộ dáng của Cố Cách khi nằm ở đó, một tay hắn lười biếng khoát lên trán, ngón tay trắng trẻo nắm hờ thoải mái, nghe được tiếng động, hắn sẽ nhẹ nhàng xoay người, ngẩng đầu mỉm cười với mình.

Những hình ảnh đó rõ ràng đến mức, dù cậu cố gắng chớp mắt bao nhiêu lần, cũng sẽ không biến mất.

Kim Bão Bão bị bắt đứng thẳng lưng, cùng Bạch Đốc nhảy nhót không ngừng, thỉnh thoảng liếc ánh mắt đầy ủy khuất nhìn về phía Cố Cách.

Cố Cách chỉ có thể dùng biểu tình lực bất tòng tâm đáp lại nó.

Bọn họ muốn trở về, đó chính là nguyện vọng duy nhất trong ba năm qua của Bạch Đốc, sao cậu có thể không vui mừng được chứ.

Cậu muốn đem ba năm trống rỗng kia lấp đầy, cậu muốn đem những ảo ảnh vừa chạm vào đã tan biến kia biến thành con người chân thật.

Cậu muốn lúc Cố Cách đang ngồi trên bộ sô pha kia ngẩng đầu nhìn cậu, cậu sẽ chạy đến ôm chặt lấy hắn và biết đâu sẽ nhận lại một nụ hôn thật dịu dàng của hắn thì sao.

Bạch Đốc cười đến nỗi nước mắt không biết từ khi nào đã dâng tràn vành mắt, cậu vụng về đâm vào tường, lảo đảo ngồi xuống, rung động bất ngờ khiến nước mắt không cẩn thận tràn ra, rơi xuống nền gạch trắng vỡ tan.

Cố Cách đi đến, ngồi xổm xuống trước mặt cậu, nghi hoặc hỏi: “Sao lại khóc?” Ngón tay cái thô ráp lướt qua lau đi nước mắt trên mặt cậu.

“Anh nhìn chỗ này xem,” Bạch Đốc dựa vào bức tường sau lưng, “hôm qua anh đã hôn em ở chỗ này.”

Cố Cách nghe thấy vậy liền tiến lại gần, hôn lên khóe môi Bạch Đốc.

Bạch Đốc được hắn an ủi, trong lòng liền cảm thấy ấm áp, cậu chỉ chỉ chiếc sô pha ngoài phòng khách, “Buổi tối đầu tiên em đến đây, đã ngồi ở kia ngắm nhìn bóng dáng anh, nhìn một lúc thì ngủ quên mất.”

Cố Cách khó xử nhíu mày, “Bây giờ em muốn anh xoay lưng lại cho em nhìn sao?”

Bạch Đốc đưa ánh mắt nhìn về phía cánh cửa đầy dấu vết loang lổ, giữa bức tường và cánh cửa còn có một cái khóa dây.

“Đó là để đề phòng Bão Bão mở cửa chạy ra ngoài, nên mới khóa lại, em còn tức giận kêu anh làm việc thừa.”

“Còn có cái giường bé tí ở trong phòng nữa, chỗ chúng ta đã làm ấy.” Ánh mắt Bạch Đốc sáng ngời vui vẻ, “Anh thật độc ác a, em đến bây giờ vẫn còn thấy đau.”

“Xin lỗi, anh…”

“Em rất thỏa mãn.” Bạch Đốc cười ngượng ngùng, “Lúc anh gọi tên em, em liền nhịn không được muốn bắn.”

“Anh không biết đâu, em đã lên kế hoạch cho một màn tỏ tình khiến anh không thể quên.” Nói tới đây, Bạch Đốc đột nhiên có chút buồn bực.

“Em đã lên mạng tìm kiếm rất nhiều cách nhưng không tìm được cách nào tốt cả.” Bạch Đốc chỉ chỉ hướng phòng làm việc, nói, “Em đã ngồi trong đó rất lâu, định viết thư tình cho anh, nhưng mà nghĩ mãi cũng không biết biểu đạt như thế nào.”

“Nói như thế nào đều không quan trọng,” Bạch Đốc nhỏ giọng oán giận, “Em chỉ muốn nghiêm túc nói với anh một câu em yêu anh thôi.”

“Cuối cùng lại bị anh giành trước?”

“Đúng vậy, bị anh giành trước mất rồi!”

Bạch Đốc nhìn thấy lông mày đối phương nhướn lên, thế nhưng cảm thấy có chút dương dương tự đắc, nhịn không được kéo kéo hai má hắn.

“Anh làm qua loa như vậy, có cái gì mà đắc ý chứ.”

“Vô lương tâm.” Cố Cách kéo bàn tay cậu, “Mau đứng lên, đừng ngồi ở đây nữa.”

Bạch Đốc nhân cơ hội ôm lấy eo Cố Cách, sau đó bị Cố Cách kéo đến ngồi trên sô pha.

“Cố Cách, em có chút không nỡ rời xa nơi này.”

“Sớm muộn gì cũng phải chuyển đi, em muốn mua lại chỗ này sao?”

Bạch Đốc muốn nói cái gì đó, cuối cùng đành nuốt xuống.

Cậu muốn hỏi hắn, lúc trước khi hắn rời đi, hắn đã suy nghĩ gì, có thấy luyến tiếc hay không. Hay là vì Bạch Đốc cậu không có điểm gì tốt, đáng giá để hắn lưu lại.

Bạch Đốc không biết dùng phải từ ngữ nào để biểu đạt mới không làm Cố Cách bị tổn thương, nhưng cậu lại cố ý xem nhẹ khổ sở của chính mình.

Cố Cách nhìn thấy tâm tình của cậu đột nhiên đi xuống, cũng không biết nên an ủi như thế nào.

Hắn chọc chọc eo Bạch Đốc khiến người kia giật mình một cái.

“Ban đầu em cũng cảm thấy luyến tiếc, nhưng nghĩ đến chúng ta lập tức có thể trở về nhà, lại không kiềm chế được vui mừng cùng chờ mong.”

Cố Cách khẽ vươn tay đem người kia kéo vào trong lòng, sau đó hai người cùng nhau ngã vào trên sô pha nhỏ hẹp.

“Bạch Đốc.” Cố Cách cọ cọ cằm lên mặt Bạch Đốc, “Em có thể tha thứ cho anh lúc trước không nói gì đã bỏ đi không?”

Bạch Đốc dùng sức mở to hai mắt, cuối cùng kéo áo Cố Cách lau lau bên khóe mắt, dở khóc dở cười, mắng: “Anh đúng là nói nhảm.”

Có lẽ lúc trước chúng ta đã gặp đúng người, trải qua đau khổ cùng tổn thương quá nhiều mới học được thế nào là yêu.

Đã đi một vòng lớn, cuồi cùng thật may mắn, bên cạnh em vẫn là anh.

Ngày tháng sau này còn dài, chúng ta sẽ có những tranh cãi, sẽ có những bất đồng.

Nhưng chỉ cần tin tưởng nhau, chúng ta sẽ mãi yêu nhau như vậy.

— anh sẽ không để ý tiếng ngáy nửa đêm của em sao?

— anh sẽ chịu được em nấu ăn không ngon chứ?

— khi ốm đau anh có thể nhắc em uống thuốc.

— khi trời mưa anh sẽ che ô cho em.

Đến một ngày nào đó, em sẽ không thể mang đến cho anh cực hạn khoái cảm được nữa, khi đó có lẽ em sẽ run run rẩy rẩy nói cho anh nghe một câu hứa hẹn.

Chờ tuổi già đến xế chiều, chúng ta sẽ nắm tay nhau cùng nhau chết đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.