Em Vốn Thích Cô Độc, Cho Đến Khi Có Anh

Chương 116: Nguyện vọng của Thanh Loan




Trên người Bạch Đốc phủ đầy những vết thương nhỏ, có chỗ thậm chí còn rươm rướm máu. Cố Cách lấy khăn mặt nóng ướt nhẹ lau giúp cậu, Bạch Đốc khép hờ mi mắt im lặng nằm ở trên giường, khi lau đến chỗ đau, trong cổ họng lập tức sẽ phát ra tiếng rên trầm thấp không thoải mái.

Cố Cách xoa xoa đầu cậu, nhìn mí mắt cậu rũ xuống, có vẻ đã rất buồn ngủ: “Muốn ngủ sao? Hay là ăn chút gì đó trước nhé?”

Bạch Đốc miễn cưỡng mở mắt ra, vươn tay nắm bàn tay Cố Cách kéo đến, đưa tới bên mũi trầm trầm hít vào một hơi rồi mới mở miệng nói.

“Không ăn. Em mệt lắm…” trong thanh âm còn mang theo một chút giọng mũi ướt át, “Anh nói chuyện với em một lát đi.”

“Lát nữa anh sẽ gọi điện cho trợ lý của em, ngày mai không cần đi làm.”

Bạch Đốc không biết nghĩ tới cái gì, cậu ngậm lấy đầu ngón út của Cố Cách, ngây ngô cười rộ lên.

Cố Cách nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của người kia cũng nhịn không được mà mỉm cười, hắn duỗi ra hai căn ngón tay gảy nhẹ lên chóp mũi Bạch Đốc.

“Cún ngốc, mệt thì ngủ đi.”

Đèn ngủ đầu giường chiếu ra ánh sáng nhu hòa mờ nhạt, Bạch Đốc cọ cọ lên lòng bàn tay Cố Cách, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Cố Cách đứng dậy, kéo chăn mỏng đắp lên cho cậu.

“Anh thật tốt…” Bạch Đốc mơ mơ màng màng lầm bầm, “Em… món quà sinh nhật tuyệt vời nhất…”

Động tác trên tay Cố Cách chợt dừng lại, dưới ánh đèn lờ mờ, ánh mắt của hắn biến đổi không ngừng, cuối cùng ngưng tụ thành một tia áy náy sâu sắc. Hắn cúi xuống, hôn lên khóe mắt ướt át của Bạch Đốc.

Vì cái gì mà hắn càng ngày càng không để tâm đến chuyện của người trước mắt này?

Ỷ vào người kia luôn cảm thấy áy náy với mình, liền yên tâm thoải mái hưởng thụ sự quan tâm của cậu, hóa ra người luôn ích kỷ và bốc đồng lại chính là mình.

“Bạch Đốc… Sinh nhật vui vẻ.”

Thanh âm như thở dài dần biết mất, Cố Cách giúp cậu ém kĩ góc chăn. Hắn không nói ra những lời chúc tốt đẹp, hắn chỉ nghĩ, ngày tháng sau này dù diện mạo sẽ xấu đi, dù buồn vui sướng khổ đều phải cùng nhau trải qua, hắn sẽ từ từ nói cho cậu nghe.

—-

Một đêm ngủ thật ngon, khi Bạch Đốc tỉnh lại thì trời đã sáng choang. Cổ, vai lưng, lồng ngực, eo bụng của cậu, chỗ nào cũng xanh tím loang lổ, vô cùng thê thảm.

Ngược lại tinh thần lại rất tốt, cậu ngồi dậy, lắc lắc cánh tay đau nhức, lơ đãng nhìn xung quanh thì thấy có một tờ giấy nhắn đặt trên tủ đầu giường.

Ánh sáng mơ hồ chiếu xuyên qua cốc nước, bóng nước loang lổ in lên tờ giấy, trên đó viết mấy hàng chữ mà nét chữ vô cùng sinh động, tựa như mây bay nước chảy.

Bạch Đốc cầm tờ giấy lên, còn chưa kịp đọc trái tim đã điên cuồng nhảy dựng lên.

“Nửa đêm khó ngủ, lại gặp phải vua ngủ say, cũng cảm thấy an tâm. Anh, anh anh…”

Anh yêu em.

Bạch Đốc đỏ mặt, nhất thời buột miệng nói ra ba chữ kia.

“Ba câu trước với câu cuối thật sự không ăn khớp. Chậc chậc văn chương kém quá …”

“Gửi… Bạch Đốc của anh?”

Bạch Đốc dụi dụi mắt, phát hiện dòng cuối cùng “Gửi Bạch Đốc” có thêm hai chữ “của anh” viết chen vào, rõ ràng là sau cùng mới được thêm vào.

“Gửi Bạch Đốc… của anh ~ Bạch Đốc.” Bạch Đốc đem tờ giấy nhắn dán lên trán, hai tay che mặt xấu hổ đổ người trên giường.

Cậu bình tĩnh lăn một vòng, dừng nửa phút, sau đó lại xoay mạnh một vòng trở lại – “Đông” một tiếng đụng vào đầu giường.

“Aaa! Đau!”

Hai giây sau…

“Mua ha ha ha ha ha ha!” Đột nhiên Bạch Đốc ôm lấy cái mũi vừa bị đụng đau điên cuồng cười to, “Bạch Đốc của anh Bạch Đốc của anh ha ha ha ha ha, buồn nôn muốn chết, cái gì mà gặp vua ngủ say, đồ biến thái nhà anh!”

Bạch Đốc đỏ bừng mặt, nhe răng cười đến khoa tay múa chân. Đệm giường bị cậu lăn qua lăn lại, giày vò đến nhăn nhúm, cuộn lại thành một đống.

Cậu cũng không để ý, những vết thương nhỏ trên làn da vẫn âm ỉ đau giống như ngấm vào tận xương tủy, chảy vào trong tim. Đau ngứa khó chịu dù cho có gãi tung lên cũng không đỡ chút nào.

Cuối cùng cậu đành nằm yên lại, để mặc những đau đớn kia mang theo ấm áp lướt qua trong lòng. “Liền cảm thấy an tâm.” Bạch Đốc nhẹ giọng đọc lại một lần, sau đó nhắm mắt lại tưởng tượng ra hình ảnh đêm qua Cố Cách lén hôn cậu.

Cuối cùng vẫn là không nhịn được, ôm bụng, ngây ngốc bật cười.

Bỗng nhiên trong bụng phát ra tiếng kêu ọt ọt, Bạch Đốc lúc này mới nhớ tới từ tối hôm qua vẫn chưa ăn gì. Cậu vội lấy tờ giấy trên trán xuống, hôn chụt một cái.

“A? Phía sau vẫn còn chữ?!”

[dịch: Nửa đêm bị tiếng ngáy của em làm ồn không ngủ được, nhìn sang bên cạnh thì thấy em ngủ say như heo vậy, thật sự là muốn giết người a. Cháo ở trong nồi.]

“Phốc ——” Bạch Đốc lắc lắc cái đuôi, “Mất hứng quá.”

Cậu xem kĩ lại vài lần, cuối cùng cẩn thận đem nó kẹp vào trong quyền notebook dày trên bàn.

Cố Cách không có ở nhà và cháo trong nồi vẫn còn ấm.

Hắn biết nấu cháo rồi từ bao giờ vậy?

Bạch Đốc thích thú múc một thìa nếm thử, chà, không nghĩ tới lại ngon như vậy a, thêm một chút muối nào.

Khi Cố Cách trở về thì Bạch Đốc đã ăn hết bát thứ ba, đang thỏa mãn nằm dài trên ghế thở hổn hển.

Cố Cách chọc chọc lên cái bụng căng phồng của cậu.

“Không có bắn bên trong mà, sao lại mang bầu được?”

“Bầu cái đầu anh ấy.” Bạch Đốc ợ một cái rõ to, “Bạch Đốc của anh chỉ là ăn quá no thôi.”

Cố Cách còn chưa kịp bày ra biểu tình không hiểu gì thì đã bị tiếng cười đáng khinh của Bạch Đốc cắt ngang.

“Ha ha ha! Bạch Đốc *nấc* của anh ~~~”

“…” Cố Cách cầm cái bát đã ăn sạch sẽ của cậu đi vào trong bếp.

Bạch Đốc cũng ưỡn bụng đi theo vào, từ sau lưng vươn tay ôm lấy Cố Cách, “Cố Cách ~~~” *nấc*

Nhẫn nhịn nhẫn nhịn a~~.“Tiêu hóa xong rồi nói tiếp.”

“Ha ha em xin lỗi.” Bạch Đốc đu lên lưng Cố Cách, lăn qua lăn lại, “Bị anh giành trước mất rồi.”

Cố Cách rửa xong bát đĩa, kéo theo một đống to đùng trên lưng đi ra phòng khách.

Bạch Đốc cũng không để ý đối phương không thèm quan tâm, thản nhiên nói: “Bạch Đốc của anh vốn cũng muốn tìm một nơi thiên thời địa lợi nhân hòa, muốn tặng cho anh một màn tỏ tình lãng mạn mỹ lệ a.”

Cố Cách rút khăn giấy trên bàn lau tay, Bạch Đốc vẫn ôm khư khư lấy hắn không chịu buông, vùi mặt vào lưng Cố Cách rầu rĩ oán giận nói: “Vậy mà lại bị anh giành trước, còn làm qua loa như vậy nữa chứ.”

Rốt cuộc Cố Cách cũng phì cười.

“Vậy em làm đi.” Hắn kéo tay người kia xuống, “Ngồi xuống đi, anh có chuyện muốn nói với em.”

“Gì?”

“Chủ nhà vừa tìm anh, sắp hết hạn thuê nhà rồi, hỏi anh có muốn tiếp tục thuê nữa không.”

Ánh mắt Bạch Đốc lập tức sáng lên, “Anh nói thế nào?”

“Anh nói nơi này khá gần công ty, mọi thứ đều tốt…”

Bạch Đốc buồn bực cúi đầu.

“Nhưng mà không có chỗ cho vợ với chó đi dạo, nên muốn chuyển vào thành phố.”

Bạch Đốc tươi cười sung sướng tựa như một bức tranh đang chậm rãi biển đổi, từng tấm từng tấm phóng đại, khiến cho hàng rào vững chắc của Cố Cách dần dần lung lay.

“Chúng ta trở về thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.