Em Vốn Thích Cô Độc, Cho Đến Khi Có Anh

Chương 109: Ma triều đột kích




Ngày thường Bạch Đốc luôn ồn ào vậy mà khi chuyện tới trước mắt lại không dám vênh váo.

Cậu vịn vào tường run rẩy đứng lên, lảo đảo bước từng bước. Thật vất vả mới đi tới cửa, thò đầu ra nhỏ giọng gọi: “Cố Cách ~~~”

Không ai đáp lời. Bạch Đốc tựa vào cửa phòng nhìn trái nhìn phải, có phải hắn đi ra ngoài rồi không?

Bão Bão không chịu nổi bộ dáng đáng khinh của cậu, chạy vọt lên trước phi ra phòng khách.

Xem ra là không phải.

Ngón tay Bạch Đốc niết niết khung cửa, trong đầu đang đấu tranh tư tưởng, cuối cùng vẫn mang theo nét mặt già nua đi ra ngoài.

Cố Cách ngồi trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm cốc nước trong tay không biết đang suy nghĩ điều gì. Hắn nghe được tiếng bước chân, ánh mắt giật giật, chậm rãi ngẩng đầu.

Khuôn mặt không biểu cảm của hắn khiến cho Bạch Đốc hoảng sợ, theo bản năng muốn lùi về phía sau.

Cố Cách buông cốc nước xuống, vươn tay ra vẫy Bạch Đốc ý bảo cậu lại đây.

Bạch Đốc dừng hô hấp nuốt một ngụm nước miếng, đi qua. Khoảng cách chỉ chừng vài bước ngắn ngủi mà cậu càng đi càng chậm, cuối cùng dừng lại cách Cố Cách một khoảng khá xa.

Cố Cách có chút mất kiên nhẫn, hắn muốn kéo cậu lại nhưng vừa mới đứng dậy Bạch Đốc đã giống như chim sợ cành cong vội vã lùi lại một bước.

Bạch Đốc vô cùng xấu hổ, nhớ lại hành động vừa xong của mình, nhất định là rất buồn cười đi.

Để cứu vãn khí thế của chính mình, cậu ho nhẹ một tiếng, giương lên biểu tình thỏa mãn, từng bước từng bước tiêu sái đi qua.

Cậu không thèm để ý mở miệng nói:“Kim Bão Bão gần đây nhất định là đến thời kỳ phát dục, chắc là nó thích lắm ha ha ha!!!~~~”

Còn chưa kịp nói hết câu, Cố Cách đã xông đến đem người áp lên sô pha. Lông tơ toàn thân Bạch Đốc nháy mắt đều dựng đứng lên, chân tay luống cuống muốn tránh né.

“Đừng ồn.”

Bạch Đốc lập tức im lặng. Hai tay bị bắt chéo sau lưng, lại bị đè ép đến không thể động đậy được.

Cố Cách nhìn người trong lòng đang mở lớn mắt trừng mình, trên mặt đầy vẻ đề phòng, chỉ cần hắn hơi động một chút thôi người kia đã sợ tới mức mí mắt chớp loạn không ngừng.

Cố Cách nhịn không được, phì cười.

Bạch Đốc bị tra tấn, một chữ đều không nói nổi. Cố Cách buông tay ra, đặt người kia vào trong lòng, vươn tay xoa xoa đầu cậu. Rốt cuộc đem tóc đối phương xoa đến rối tinh rồi mù, hắn mới cúi xuống nhẹ giọng hỏi: “Có phải đã dọa em rồi không?”

Bạch Đốc nhỏ giọng thở dốc, chăm chú nhìn hắn, vẫn là không dám mở miệng.

Cố Cách không biết làm sao, lại vươn tay vuốt lại mớ tóc lộn xộn từng lọn từng lọn vào nếp ngay ngắn. Hắn nhẹ giọng nói lời xin lỗi nhưng lại sợ dọa Bạch Đốc lần nữa, cánh tay liền dừng lại, không làm gì khác nữa, “Xin lỗi em, vừa rồi anh không kiềm chế được cảm xúc, đã dọa em sợ rồi.” Cố Cách đợi một lát lại hỏi: “Hiện tại đã bình tĩnh lại chưa?”

Sắc mặt Bạch Đốc rốt cuộc cũng giãn ra, cậu một lần lại một lần xác nhận biểu tình của Cố Cách mới dám chậm rãi thở ra một hơi, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là hắn sẽ không bạo phát nữa chứ.

Cố Cách không nhịn được, lại đem tóc Bạch Đốc vò loạn như ổ gà, đám tóc tĩnh điện từng mảng lớn bám vào bàn tay Cố Cách. Hắn lại không chán ghét, kiên nhẫn gỡ ra từng sợi.

Bạch Đốc nghiêng đầu, kéo bàn tay Cố Cách xuống đưa đến bên môi, nhẹ nhàng hôn lên ngón tay cái sạch sẽ của hắn lại bị Cố Cách đè lại khóe môi.

Cậu ngây ngốc nhìn hắn, khóe mắt ửng đỏ, không biết có phải là vừa rồi lại bị dọa sợ không.

Ánh mắt của Bạch Đốc khiến cho trái tim Cố Cách lập tức mềm mại xuống, hắn chịu không nổi một Bạch Đốc lơ đãng lại lộ ra tia chờ đợi như vậy. Hắn cúi xuống hôn lên mi mắt cậu, nhẹ nhàng an ủi khóe mắt đã chịu đủ kinh hách ban nãy.

“Bạch Đốc.” Đôi môi Cố Cách vẫn nhẹ lướt trên khuôn mặt Bạch Đốc, hắn ôn nhu nói: “Bão Bão đã sớm bị làm cho tuyệt dục (aka thiến a =))))”

“Hả?”

“Nó không động dục được.”

“Anh… “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.