Em & Đầu Heo

Chương 5: Thương nhau củ ấu cũng tròn




"Về thì tập trung tại biệt thự." Băng Tâm nối máy trực tiếp cho nói với 3 người đang thấp thỏm lo âu ở chiếc máy bay kia

"Cái nào hả chị?" Hàn Long buồn thiu, bà này có cả trăm cái biệt thự ai biết là cái nào chứ

"Thiên Thần." Tâm không kiên nhẫn lạnh lùng nói 2 từ

"Vâng." Hàn Long, Lưu Ly, Tường Vy nhăn nhó mặt mày

Lúc này máy bay đang ở trên cao, bầu trời tươi đẹp vậy mà có 3 người tâm hồn nặng trĩu, mưa gió ngổn ngang trong lòng.

Máy bay vừa hạ cánh Tường Vy, Lưu Ly, Hàn Long đều tự mình vác xác lê đến xe mà trở về. Thấy họ như vậy Bạch Long cũng tò mò mà lên xe đi cùng họ luôn.

Ở phía kia tâm tình của người nào đó cũng vô cùng khó chịu, máy bay vừa hạ cánh Băng Tâm không nói 2 lời lập tức xuống máy bay đi thẳng về xe của mình.

Cô vừa ngồi vào trong thắt xong dây an toàn thì đã thấy một bóng dáng cao lớn lập tức tiến vào ngồi thản nhiên trên ghế lái phụ.

"Sao Lăng lão đại lại ở đây, xe của anh ở bên kia mà." Băng Tâm nhíu mày khó chịu, người này hôm nay làm sao vậy? Uống lộn thuốc rồi hả?

"Tôi hiện tại muốn xem thực lực kinh tế của cô." Lăng Kiệt vẫn lạnh lùng như cũ, không hề có ý định nhúc nhích.

"Anh về tự cho người điều tra đi, với thế lực của anh thì chắc chắn sẽ biết được." Tâm rất rất khó chịu, thực sự là hôm nay người này làm cô sắp phát điên rồi.

"Không thích." Lăng Kiệt vẫn mặc kệ chỉ phun ra hai từ rồi lại ngồi yên, không hiểu sao anh rất ghét cảm giác bị người con gái này bỏ qua.

"Tùy anh." Tâm cau có mặt mày, thôi mặc kệ anh ta đi, phải mau chóng về biệt thự xả giận nếu không cô sẽ tức chết mất.

Nhìn vẻ mặt cau có bên cạnh, Lăng Kiệt thỏa mãn nhếch môi, anh chợt phát hiện ra là làm cô gái này thay đổi biểu cảm cũng là một chuyện rất thú vị. Nhìn cô cứ giữ điệu bộ lạnh nhạt bất cần khiến anh cảm thấy rất khó chịu, thôi thì làm một chút chuyện để cho bản thân thoải mái đi.

Băng Tâm bực mình không thèm nói gì, chỉ cau có lái xe thật nhanh về biệt thự mà không để ý đến vẻ mặt tán thưởng của người bên cạnh.

Nhìn kỹ thuật lái xe siêu phàm của Băng Tâm, Kiệt cảm thấy rất hài lòng, nếu là anh chưa chắc có thể lái xe với tốc độ nhanh như vậy mà chạy trên đường phố.

Chẳng bao lâu sau chiếc xe của Tâm dừng lại ở một căn biệt thự ven biển, nhìn thấy vị trí và cảnh sắc ở đây thì Lăng Kiệt đã hiểu rằng Lãnh Băng Tâm tuyệt đối không ít tiền. Nhưng anh vẫn thắc mắc tại sao cô có nhiều tiền như thế mà vẫn còn rất mê tiền, tìm mọi cách để kiếm tiền?

Mặc kệ vẻ mặt của Lăng Kiệt, Băng Tâm đi vào phòng khách quăng mình xuống ghế, lười biếng nằm dài chờ ba người kia trở về.

Lăng Kiệt vừa vào phòng khách đã chứng kiến cảnh khiến đàn ông phải phụt máu mũi, anh cũng không có ý định phản đối việc này nên tự mình ngồi vào ghế đối diện ngắm cảnh đẹp trước mặt.

Một cô gái xinh đẹp lười biếng nằm dài trên ghế, đôi chân trắng nõn thon dài gác lên tay vịn bên ghế. Chiếc đầu nhỏ xinh gối lên chiếc tay vịn ở đầu kia của ghế, mái dài xõa trên cánh tay, ngực và sau lưng. Ở phía trước ngực cặp ngực tròn trịa lúc ẩn lúc hiện khiến người ta có mơ mộng muốn chạm vào để cảm giác sự mềm mại của nó.

Nhìn cảnh tượng trước mặt Lăng Kiệt có một loại xúc động muốn mang kẻ trước mặt hung hăng dày vò một phen.

Ở phía bên kia Lưu Ly, Hàn Long và Tường Vy không ngừng đổ mồ hôi lạnh mà nhanh chóng trở về. Nếu như đến muộn làm cho Băng Tâm thêm tức giận thì quả thật là bọn họ sẽ rất thê thảm.

Họ nhanh chóng lái xe trở về, vừa dừng xe cả ba đã điên cuồng chạy xuống lao thẳng vào biệt thự đứng thành một hàng nghiêm túc. Bạch Long bị bỏ ngoài xe cũng nhanh chóng vào sau thấy cảnh này thì mắt muốn rớt ra ngoài luôn.

"Đi thay đồ." Băng Tâm thấy ba người thì lạnh lùng đứng dậy đi vào một căn phòng phía bên trái bỏ lại ba từ duy nhất

"Nhanh lên." Ba người đồng thời nuốt nước bọt cái ực rồi chạy vào ba căn phòng ở cạnh đó. Trong lòng họ đang không ngừng tự mặc niệm cho bản thân có thể bình an mà nhìn ánh mặt trời ngày mai.

Nhìn hành động của họ mà cả Lăng Kiệt và Bạch Long đều cảm thấy choáng váng đầu óc.

"Lão đại." Lúc này mới nhận thấy Lăng Kiệt cũng ở đây lên Bạch Long tiến đến cúi đầu, trong lòng không ngừng thắc mắc tại sao lão đại nhà mình lại rảnh rỗi ngồi đây.

"Sao chú ở đây." Kiệt nhíu mày hỏi, anh không hiểu từ khi nào mà Bạch Long lại biết đến việc rời khỏi Liệt Hỏa rồi?

"À, em thấy ba người kia than vãn như sắp chết lên đi theo xem thử." Bạch Long thành thật khai báo.

"Ừ." Thấy vậy Lăng Kiệt cũng không nói thêm gì chỉ ừ một cái rồi bỏ qua

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.